Trong phòng ăn, ai cũng chỉ chú tâm đến phần ăn của mình, im lặng không nói gì, chỉ có duy nhất một mình Tử Sở Tuyên không động đến, ngồi im đó. Tịch lão phu nhân không khỏi thắc mắc mà hỏi.
"Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Không có! Chỉ là tôi ăn thuần chay!"
Mọi người có chút kinh ngạc. Nói thật thì chính ngay bản thân Tử Sở Tuyên đôi lúc cũng cảm thấy bản thân khá buồn cười. Giết bao nhiêu người nhưng lại không khác gì hòa thượng chỉ ăn chay. Trước đây cũng vì vậy mà không ít người lấy chuyện này là chế hiếu cô, nói cô sát khí quá nặng, ăn chạy là để giảm bớt nghiệp chướng.
Tử Sở Tuyên từ nhỏ đã sống trong chùa, mãi đến khi tám tuổi mới được đón về cung. Suốt tám năm chưa từng động đến thịt, đến lúc được đón về cung cũng thử ăn đồ mặn nhưng chỉ cảm thấy nó rất khó nuốt nên từ đó không bao giờ động đến đồ mặn nữa.
"Sao tôi chưa bao giờ nghe nói Minh Nhạc Y cô ăn chay?"
"Chuyện anh không biết còn rất nhiều, có muốn tôi dành chút thời gian quí báu của mình kể cho anh nghe không?"
Tử Sở Tuyên một tay chống cằm, một tay nghịch đũa, đôi mắt đan phượng hiện lên tia tà mị.
Tử Sở Tuyên biết, mấy người này vẫn nghi ngờ cô. Thì đã sao, bọn họ đâu có tra ra được gì. Thân xác này chính là của Minh Nhạc Y. Lại nói, thế giới hiện đại này có một thứ gọi là camera, ghi lại những cảnh tượng đã xảy ra, Tịch gia chắc chắn có lắp. Bọn họ không muốn tin, tra camera, tới lúc đó không muốn cũng phải tin.
"Việc gả đến Tịch gia này vừa lúc rất hợp ý tôi".
Chắc không phải là...?!
"Ấy, đừng có hiểu lầm nha! Tôi chẳng qua là vì muốn rời đi Túc gia cho nên mới đồng ý gả qua đây mà thôi!"
"Túc gia nhận nuôi cô vì sao cô lại muốn rời đi?"
"Thứ cho tôi nói thẳng, nếu như có cơ hội, tôi chắc chắn sẽ diệt Túc gia! Túc gia năm đó nhận nuôi tôi chẳng qua là vì muốn dùng mạng của tôi để cứu sống Túc Uyển Uyển, nhưng mà tôi may mắn sống tiếp được. Mấy năm sau Túc Uyển Uyển vì ghen tị tôi đẹp hơn cô ta nên đã ra tay hủy mặt tôi, tôi lại may mắn phục hồi. Vì tránh chuyện hủy dung lặp lại lần hai nên mới quyết định làm xấu bản thân. Túc gia kia mang tiếng nhận nuôi nhưng chưa bao giờ đối xử với tôi thật lòng, mọi việc đều có mục đích cả. Việc tôi gả tới đây chính là giá trị cuối cùng mà họ có thể dùng. Mấy người nói xem, tôi có nên lên một kế hoặc khiến cho bọn họ thật sự phá sản không?"
Đôi mắt Tử Sở Tuyên hiện lên vẻ mờ mịt, như đang đắn đo một chuyện rất khó khắn. Mà chuyện Tử Sở Tuyên đắn đo lại chính là không biết có nên khiến cho gia đình đã nhận nuôi mình phá sản hay không.
Tử Sở Tuyên vẫn đang cười, nhưng bọn họ cảm nhận được cô không có nói đùa. Nhất thời động tác trên tay mỗi người đều dừng lại, nhìn chằm chằm cô. Đột nhiên, cô cười phá lên.
"Đùa thôi mà!"
Sao bọn họ cảm thấy cô không hề đùa chút nào!
Tịch lão phu nhân trầm mặc. Bà sống hơn nửa đời người, có loại người nào mà chưa từng gặp qua. Tám cô dâu trước đó đều không có vấn đề gì, nhưng người hiện tại... Thật sự không biết là phúc hay họa. Nếu được có lẽ nên nhanh chóng trừ khử thì tốt hơn!
"Được rồi, mau ăn đi! Hiện tại trong nhà chỉ có chút trái cây, Nhạc Y, chịu khó ăn trái cây lót dạ vậy. Để lát nữa tôi nhờ người đi mua đồ chay!"
"Cảm ơn lão phu nhân!"
Ăn xong bữa sáng, Tử Sở Tuyên trở lại căn phòng trước đó. Còn Tịch Mặc Thương đi tới phòng sách.
"Tịch tổng, camera giám sát của Tịch gia không phát hiện gì bất thường đêm qua!"
"Tần Phong, anh có chắc là đêm qua Minh Nhạc Y thật sự đã chết?"
Tịch Mặc Thương ngồi trên ghế, đôi mắt nhắm lại, hơi thở đều đặn, nếu không phải vừa rồi nên tiếng nói chuyện còn tưởng là đang ngủ.
"Đạn bắn trúng tim, không kịp phẫu thuật lấy đạn tỉ lệ sống sót chỉ chưa tới 1%. Cho dù là Minh Nhạc Y có thể tự cứu bản thân thì hôm nay cũng không thể mà đi lại bình thường như vậy được. Rõ ràng hôm qua tôi cũng đã kiểm tra xem đã chết hay chưa mới rời đi. Chuyện này thật sự quá quỷ dị!"
Ngón tay Tịch Mặc Thương gõ nhẹ trên tay ghế, tầm một phút sau mới lên tiếng.
"Có lẽ lần này thật sự ra tay không thành công!"
"Chỉ là tôi có chút thắc mắc. Nếu như đã còn sống, sao Minh Nhạc Y không vạch trần chúng ta?"
"Vậy cậu cảm thấy cô ta rất ngu xuẩn sao?"
Ở địa bàn của kẻ muốn giết mình vạch trần không phải là muốn chết sớm là gì. Sau cuộc nói chuyện sáng nay liền biết Minh Nhạc Y không đơn giản.
Nếu không phải là giả mạo thì chỉ còn một khả năng là che giấu quá sâu, sâu tới mức mà không khác gì động không đáy!
"Minh Nhạc Y! Xem ra là Tịch Mặc Thương tôi coi khinh cô ta rồi!"
"Vậy hiện tại chúng ta có cần ra tay trừ khử Minh Nhạc Y không?"
"Một chiêu khó có thể dùng hai lần, cứ để cô ta ngồi vị trí chủ mẫu Tịch gia này thêm một thời gian đi!"