"Đêm nay, trên bàu trời sẽ xuất hiện mưa sao băng. Đây là cơn mưa sao băng đầu tiên sau hơn năm mươi lăm từ lần cuối ghi nhận. Mọi người hãy tận hưởng nhé!"
Tiếng phát thời sự vang khắp thành phố, ai cũng háo hức mong chờ. Chỉ có một người không có tâm trạng này.
Cô gái ngồi trước bàn trang điểm, vết sẹo trên khuôn mặt khiến gương mặt có chút dữ tợn mặc dù đã trang điểm tỉ mỉ cố gắng che đi. Khoác trên mình bộ váy cưới trắng tinh khôi, có thể thấy hôm nay là ngày cô được gả đi, nhưng trên mặt không có một nét nào gọi là vui vẻ.
Vui thế nào được, người cô gả chính là một người khắc thê, trước đó đã có tám người gả qua nhưng ngay đêm tân hôn đều tự sát.
Lúc này một người phụ nữ trung niên bước vào, trên mặt giấu không nổi sự vui mừng, tới gần cô gái, vẻ mặt ân cần nói.
"Y Nhi, gả qua đó làm thiếu phu nhân, đây chính là phúc phần con tu từ kiếp trước được. Phải vui lên!"
Phúc phần? Nghe thật nực cười mà!
Rõ ràng là vì tiền, muốn cứu công ti đang gặp nạn. Nhưng có lẽ đối với họ, giá trị của đứa con nuôi như cô chỉ có vậy. Nếu như người kia không bị mang tiếng là khắc thê, phúc phần này đâu tới lượt cô hưởng!
"Nuôi con mười lăm năm, cũng đã đến lúc trả ơn! Tối nay nhất định phải hầu hạ Tịch tổng thật tốt!"
"Phu nhân, người Tịch gia đã tới!"
"Xuống ngay đây!"
Minh Nhạc Y cần chặt hoa cưới trong tay, ngoại trừ tuyệt vọng thì không thể làm gì. Bị người khắc dắt xuống lầu, đưa lên chiếc xe dắt tiền.
Trước khi lên xe nhìn ngôi nhà cứ ngỡ sẽ mang đến hạnh phúc kia, sống mười lăm năm, lúc này đây không còn bất kì lưu luyến nào.
Ngồi xe một tiếng cuối cùng cũng tới Tịch gia. Rõ ràng hôm nay là ngày cô gả tới đây nhưng không có hôn lễ, không có chú rể, không có bất kì lời chúc phúc nào, so với hôn lễ của một tiểu thiếp thời cổ đại còn tối giản hơn. Minh Nhạc Y cũng không mong chờ gì, bởi vì chỉ sợ cô không thể sống qua đêm nay.
Được đưa lên phòng tân hôn. Căn trang trí sắc đỏ, nhưng cô lại cảm thấy thật lạnh lẽo, cô đơn, cuối cùng nhịn không được mà ôm mặt bật khóc.
Nếu biết trước như vậy, mười lăm năm trước đã không theo bọn họ về Túc gia!
Nhưng giờ oán tránh ai đây, chung quy lúc đó cũng chỉ là một đứa trẻ khao khát có cha mẹ, khao khát tình yêu của cha mẹ, sao có thể cưỡng lại những lời dụ dỗ ngon ngọt đó.
Đến tối, đồng hồ đã điểm chín giờ, Minh Nhạc Y ngồi trên giường, đôi mắt hơi sưng vì khóc nhiều, tay cầm hoa cưới trong lòng sợ hãi chờ đợi.
Người cô phải gả chính là Tịch Mặc Thương, nghe nói không chỉ có mệnh khắc thê mà tính tình rất tàn bạo, có sở thích biến thái bạo hành người khác. Nếu như đã không thoát khỏi cái chết thì mong sẽ ra đi nhẹ nhàng một chút.
Cánh cửa được mở ra, Minh Nhạc Y căng thẳng nắm chặt hoa cưới trong tay, nhìn ra phía cửa. Một người đàn ông từ bên ngoài bước vào. Người đàn ông nhìn cô, nở một nụ cười thân thiện. Trong lòng Minh Nhạc Y không khỏi suy đoán, đây chính là Tịch Mặc Thương. Nhưng rất nhanh người đàn ông lên tiếng giới thiệu, phủ nhận suy nghĩ của cô.
"Thiếu phu nhân, tôi là Tần Phong - trợ lý kiêm giám đốc điều hành Tịch thị. Tịch tổng có việc bận không thể đến nên nhờ tôi tới tiễn cô đi!"
Tần Phong trên mặt vẫn duy trì nụ cười gần gũi, nhưng Minh Nhạc Y lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Anh ta có ý gì?
Chỉ thấy Tần Phong từ túi áo trong lấy ra một khẩu súng lục, hơi cúi đầu chào rồi bóp còi.
Minh Nhạc Y còn chưa hiểu chuyện gì thì đã ngã rầm xuống đất, máu chảy ra nhiễm đỏ bộ váy cưới.
Không phải những người gả qua đây đều là tự sát sao?
Tần Phong cất khẩu súng đi, nhẹ giọng an ủi nói.
"Thiếu phu nhân yên tâm đi, sau khi cô đi sẽ được an táng cẩn thận. Chỉ là ủy khuất cô phải nằm đây đến sáng mai!"
Minh Nhạc Y cảm thấy tim rất đau, nhìn bóng lưng Tần Phong rời đi, nước mắt lần nữa trào ra.
Bất lực, tuyệt vọng!
Minh Nhạc Y nằm trên mặt đất, cô cảm thấy càng lạnh hơn, trước mắt dần trở lên mơ hồ. Cuối cùng hoàn toàn không còn thở nữa.
Trên bầu trời, mưa sao băng bắt đầu xuất hiện. Những ngôi sao sáng vụt qua nhanh chóng. Minh Nhạc Y vốn không còn thở bỗng nhiên hô hấp trở lại bình thường, vết sẹo trên mặt cũng đần biến mất, vết thương trên ngực cũng nhanh chóng kép lại.
Đến khi đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm, mưa sao băng cũng kết thúc, người vốn nghĩ đã chết ngồi bật dậy, mở mắt ra. Ánh mắt sắc bén dị thường, nào có bộ dáng sợ hãi, tuyệt vọng vừa rồi.
Mắt đảo xung quanh, đột nhiên bật cười, miệng lẩm bẩm.
"Uất Trì Mặc, Trẫm thật sự tới thế giới khác!"