Khí Giới (Zero World

Chương 20 : Bí Mật.




‘’La Minh, hôm nay em lại đến muộn à! Ngày mai gọi phụ huynh lên gặp tôi ngay lập tức!’’ La Minh đang sửng sờ trước cổng trường, thì một trung niên nhân đeo kính cận thật dày, dáng người to béo cầm thước bước đến quát mắng hắn.

Hắn quay đầu nhìn sang thì ánh mắt bắt đầu hoảng loạn,’’Thưa thầy!, lần sau em không dám tái phạm nữa, thầy tha cho em lần này được không?’’ La Minh lúc này như trở thành một tên thanh niên của kiếp trước, sự sợ hãi, lo lắng của hắn toát ra một cách vô thức không thể kiềm chế được, tên trung niên mập mạp này là thầy giáo môn thể chất cấp ba của trường.

‘’Kia không phải là Minh Thỏ Con sao? Này! Lại bị thầy giáo mắng sao, haha! Đúng là thằng phế vật nhát gan, mày bị như vậy là đáng lắm, ra về tao sẽ xử lý mày sau, đi thôi!’’ Một đám 5 tên thanh niên, cầm đầu là một tên dáng người cao to khoảng 1m8, gương mặt điển trai, hắn mặc đồng phục nhưng làm cho người khác đang cảm thấy hắn rất là côn đồ, tên này là Vinh Đại cùng lớp với La Minh cũng là người thường ngày chuyên bắt nạt La Minh để quảng thời gian cấp sách tới trường của La Minh trở nên như địa ngục.

La Minh bị Vinh Đại hăm dọa, chân run lên bần bật, không tự chủ được ngồi bệch xuống dưới nền đất, thầy giáo cùng tất cả học sinh xung quanh do đang giờ vào học nên có rất nhiều người, họ bắt đầu chỉ trỏ, bàn tán, cười cợt nhằm vào đang ngồi ngốc trệ tại chỗ La Minh.

..... .

Hình ảnh bắt đầu vặn vẹo biến đổi khi La Minh bưng lấy đầu của hắn vùi vào hai chân, lúc này cảnh tượng xung quanh La Minh là nơi làm việc đầu tiên cũng là cuối cùng của hắn, hắn tốt nghiệp cấp ba gia đình của La Minh không cho hắn tiếp tục học vì rất tốn tiền, số tiền đó đều tập trung cho ca của hắn du học là vừa đủ, cho nên không có phần của hắn.

‘’Phục vụ! Khui bia ở bàn này, Nhanh lên!’’ La Minh mặc một bộ đồng phục quán nhậu, cầm lấy một cái đồ khui bia rồi chạy vội đến bàn của mấy ông chú khá lôi thôi đang uống say,’’mày là phục vụ? Tại sao, tao đã bảo là khui bia từ nãy giờ ,sao mày bây giờ mới đến? Hả!!’’ Một tên đang uống say đứng dậy chập chững nhìn đang cặm cụi làm việc ở bên dưới La Minh quát mắng.

La Minh đang rất sợ hãi vị khách này, hắn nếu mà cả công việc này cũng bị đuổi thì về nhà bố, mẹ của hắn sẽ giết hắn mất. Hắn đang ngập ngừng không biết trả lời như thế nào thì ‘’Phanh, Rầm!!’’ Một bàn chân từ tên say rượu kia bỗng đạp tới, do không chống cự nên một cú này làm hắn bay ra xa đụng vào một bàn khác của khách hàng,‘’beng, chát, bùm!!’’ Vố số tiếng dụng cụ đỗ vở xuất hiện, hắn ngay lúc này không còn biết gì nữa rồi, đầu óc của hắn quay cuồng, cả một bàn ăn của khách mà hắn đụng phải nhào tới đấm, đá hắn liên tục, La Minh chỉ biết ôm đầu từ từ chui xuống gầm bàn núp lấy.

Trận ẩu đả qua đi, lão bản gọi hắn ra tính lương của hắn trong tháng này, rồi tiếp đó liền ánh mắt ghét bỏ đuổi hắn đi.’’Ổng chủ! ông chủ! Tôi hứa sẽ làm việc chăm chỉ thêm nữa, ông cứ giảm lương của tôi đi, đúng rồi giảm lại còn phần nữa lương hiện tại của tôi cũng được, xin ông mà đừng đuổi tôi! Tôi chỉ có một công việc này thôi xin ông mà! Làm ơn!!’’

La Minh quỳ xuống đất, túm lấy một chân của ông chủ quán nhậu này van xin thành khẩn, ‘’Phế vật! Có mỗi chuyện phục vụ bàn, mày còn làm không xong thì còn có thể làm được cái gì! Mau cút khỏi mắt của ta! Ta không muốn nhìn thấy tên vô dụng như mày nữa’’. Đáp lại sự thành khẩn van xin của La Minh là sự coi thường phũ phàng của lão bản nơi đây, La Minh lại một lần nữa tuyệt vọng quỳ tại chỗ không nhúc nhích.

...... .

Cảnh tượng khiến La Minh không muốn nhìn thấy nhất là hiện tại, hắn đứng trước mặt bố và mẹ của hắn, sau khi nói việc bản thân đã bị đuổi việc với gia đình thì điều tiếp theo lại làm hắn không còn một tia hy vọng nào với cuộc đời này nữa.

‘’La Minh!, hiện tại mày được bao lớn rồi? Có bao giờ suy nghĩ về tương lai của mày hay chưa? Chỉ là một công việc phục vụ thấp kém như thế mày còn không làm được! Xem lại xem mày còn có thể vô dụng đến mức nào nữa?’’ Mẹ của La Minh đang ngồi cùng với bố của hắn trong phòng khách, liên tục quát mắng hắn bố của La Minh ngồi một bên đọc báo dường như không một chút quan tâm tới việc hắn có làm sao hay không, bố hắn gấp lại tờ báo không kiên nhẫn tiến vào phòng chỉ là khi thoáng lướt qua nhau La Minh nghe được ‘’Phế vật!’’ Câu này từ trên người mà hắn coi là chỉ có duy nhất người này sẽ không bao giờ la mắng hắn .

‘’Cạch!’’ La Minh từng bước đi từ từ tiến vào căn phòng tối tăm nhỏ hẹp của hắn, đóng nhẹ lại cánh cửa. Hai cánh tay không tự chủ được buông xuống, hắn dường như không còn một chút sức lực nào nữa, ngã vào chiếc giường của hắn nhìn lên trần nhà, ‘’tí tách.. tách.. tách’’ Hai dòng nước mắt tự dưng tuôn trào ra ướt đẫm cả hai gò má của hắn nhưng gượng mặt của hắn lúc này lại chết lặng không một chút gì là biểu cảm của một người đang đau khổ, khóc lóc.

...... .

Hắc Họa Sâm Lâm, hiện tại đang là buổi chiều tà, La Minh cùng đoàn người tiến vào bên trong hang đá bí ẩn đã được vài canh giờ, bên ngoài thì ba người Tiểu Đản đang rất là lo lắng, đứng ngồi không yên. Nhưng mà đâu biết bây giờ, bên trong đám người La Minh đang bị hồng sắc khí thể mê hoặc trong huyễn cảnh, trong huyễn cảnh thời gian trôi qua có thể là nhất thiên nhưng bên ngoài hiện thực thì thậm chí còn chưa tới một cái chớp mắt, La Minh lúc này ngồi xuống tại chỗ tự dùng song thủ ôm lại phần đầu của hắn, còn lại những người khác thì có kẻ vừa cười tiếp theo lại khóc, cảm xúc lẫn lộn không ai giống ai.

‘’Xạc, xạc...’’ Những tiếng động cọ xát với nền đất vang lên, xung quanh hang động các dãy đá xếp chồng lên nhau tưởng chừng như là tử vật nhưng thật ra lại là một con mãng xà to lớn có màu nâu đất cùng với lại địa hình ở đây, vì vậy kể cả cảnh giới cao nhất là La Minh hiện tại cũng không thể nào phát hiện được sự tồn tại của nó.

‘’Xì!’’ Con đại mãng xà đánh lưỡi một cái thì từ trong đại khẩu của nó phun ra một cỗ hồng sắc khí thể tản mác ra xung quanh giống y hệt thứ khí thể đang vây quanh đoàn người hiện tại, đây là một thiên phú Ách Nạn sơ cấp của một khí ma Thạch Mãng có cảnh giới Ngưng khí cảnh, cảnh giới này ở khí ma thú đã ngưng kết ra trong đan điền một hạt giống khí thế.

Hạt giống này được thành lập dựa trên những tinh túy của khí ma thú, nó cô đọng lại khí thế của bản thân tạo thành Ngưng Chủng Khí, lúc này ma thú sẽ tự động diễn hóa ra Ách Nạn Thiên Phú, mỗi một cảnh giới sau này kể từ Ngưng Khí Cảnh đều sẽ tiến hành lột xác ra Ách Nạn Thiên Phú cấp cao hơn và Ách Nạn của con khí ma Thạch Mãng này là Mê Huyễn Bí Nạn.

Ách Nạn này giúp nó tiết ra từ trong cơ thể một loại khí thể hồng sắc, bất kể một sinh vật nào chỉ cần hít vào một hơi thì đã có thể mê thất vào trong huyễn cảnh, cảnh tượng và hình ảnh bên trong dựa vào bí mật nằm sâu trong mỗi người mà hình thành, Thạch Mãng dựa vào khí thể này để săn mồi, chúng tuy có Ách Nạn vô cùng khó đối phó nhưng đổi lại sức chiến đấu của nó không cường cho lắm, chỉ cần một con khí ma thú có cảnh giới tam giai đoạn đối đầu trực diện với nó cũng có thể chiến thắng nhưng điều kiện là đừng để dính phải Ách Nạn của nó, nếu như vậy thì coi như cuộc chơi kết thúc.

Thạch Mãng không gấp gáp làm thịt đám nhân loại này, nó biết chỉ cần còn ở trong phạm vi của Ách Nạn thì không kẻ nào có thể trốn thoát, nó bắt đầu chầm chậm tiến lại gần con mồi của nó, lựa chọn một lát nó quyết định tuyển La Minh làm món khai vị, vì La Minh có cảnh giới cao nhất cũng là hấp dẫn khẩu vị của Thạch Mãng nhất.

La Minh vẫn chưa biết nguy hiểm đang cận kề bản thân, hắn vẫn đang trầm mê trong Ách Nạn Thiên phú của khí ma thú, đang vô cùng tuyệt vọng thì một luồng hoàng sắc khí thế vô cùng bá đạo sáng lên, tinh thân đang dần sụp đổ mất La Minh hai mắt đẫm lệ mở choang ra, hắn nhìn xung quanh ký ức từ từ quay về với hắn, lúc này La Minh thần tĩnh bỗng trở nên lạnh nhạt, vô tình và một chút phẫn nộ. Hắn mở cửa bước ra khỏi căn phòng đúng lúc gặp được mẹ của hắn,’’Mày định đi đâu, bây giờ đã khuya trở về phòng ngay!’’Vừa bắt gặp La Minh thì người mẹ liền quát to mắng mỏ, ‘’Phốc xuy! Ồn ào,’’ Còn chưa kịp nói xong câu tiếp theo liền bị La Minh dùng một tay đâm xuyên qua đầu lâu của bà ta, lạnh như băng nói một câu sau đó hắn bước đi ra khỏi cửa tìm đường để tránh khỏi huyễn cảnh này.

...... .

Thạch Mãng vừa định một khẩu nuốt trọn La Minh thì từ đằng sau La Minh một thân ảnh ngồi trên hắc sắc bảo tọa từ khí thể hiển hiện ra, ‘’Ầm! Ầm!!’’Lực xung kích bá đạo từ thân ảnh ấy tản mác ra xung quanh làm Thạch Mãng đứng yên bất động, nó không dám làm ra một chút hành động nào dù chỉ là nhỏ nhất, nó biết chỉ cần nó trái ý với kẻ trước mặt này sẽ bị hôi phi yên diệt.

La Minh lay động một chút đầu óc của mình, hiện tại hắn đã tỉnh lại sau khi tàn sát sạch sẽ cả một trường học, hắn trong huyễn cảnh lúc ấy sát tới ba ngày ba đêm, đại địa nhiễm thuần một sắc tiên huyết, cuối cùng đánh vỡ nát cả huyễn tưởng trở lại với hiện thực, vừa lúc hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một khỏa Mãng đầu khổng lồ đang đứng yên bất động nhìn chằm hắn, nhưng nó không hề có một chút ý định công kích mà là đang e ngại hắn.

‘’Ngươi là đang sợ hãi ta?’’ La Minh hiện tại cũng bất động nhìn vào còn Thạch mãng này nói chuyện, hắn biết Thạch Mãng trước mắt này đã là Ngưng Khí Cảnh, ở cảnh giới này ma thú đã sơ bộ có trí tuệ gần bằng một nhân loại rồi.’’Gật, gật’’ Mãn đầu của nó liền gật gù hai lần ra hiệu là La Minh nói đúng.

La Minh liền cười cười, hắn não bộ cấp tốc suy tư lúc tìm cách có lợi nhất giải quyết tình hình hiên nay.’’Ngươi muốn làm việc cho ta không? Đảm bảo sẽ không bạc đãi ngươi, nếu không đồng ý thì ngươi liền rời đi đi ta không muốn có kẻ khác xuất hiện ngay lãnh địa của ta!’’Hắn mở miệng mời chào khí ma Thạch Mãng nhập bọn, nói đến về sau ngữ khí của hắn dần nghiêm túc lên, hắn chiếm lĩnh được nơi này nhưng hiện tại nhân thủ của hắn vẫn còn thiếu rất nhiều, không thể cho người canh gác toàn thiên ở nơi đây, La Minh cần một con hộ Địa khí thú trấn tràng .

‘’Gào!!!’’ Thạch Mãng phẫn nộ thét to một hơi,’’gật’’ sau đó không biết trải qua bao nhiêu cuộc đấu tranh tâm lý liền gật nhẹ đầu một cái, có lẽ là nó biết tiềm lực của La Minh vô cùng lớn đi theo hắn cũng không bất lợi cho lắm ít nhất là không phải từ bỏ lãnh địa hiên tại, với lại nếu mà không chấp nhận Thạch Mãng cũng không dám chiến đấu với La Minh, luồng khí thế hoàng sắc ấy vẫn còn làm nó run sợ khi nghĩ tới .

La Minh cười tà một tiếng, dùng khí thế làm kết nối trích lấy một giọt tinh huyết vẫy vào mi tâm của Thạch Mãng, nó cũng trích lấy một giọt tinh huyết dung nhập vào khí thế của nó hòa với hắc sắc khí thế của La Minh tạo ra một trận đồ xoay quanh cả hai,’’Chào mừng ngươi, bây giờ Xích Quỷ Hội lại có thêm một chiến lực cường hoành, haha!’’.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.