Khi Gió Lại Thổi

Chương 58: Gió Lốc Chợt Nổi




"Trời lạnh, mau vào đi." Ngoài cửa nhà Cố gia, Lý Ninh Ngọc sờ sờ gò má Cố Hiểu Mộng đã bị gió thổi đến đỏ ửng.

Sau lưng, Trương Tam Bắc đang cung kính khép nép đứng trước xe, lẳng lặng nhìn cảnh tượng hai vị trưởng quan bịn rịn chia tay —— Nói chính xác, là Cố Diêm vương quyến luyến không nỡ bỏ, lôi kéo Thẩm cục trưởng nhà bọn họ không buông tay, Thẩm cục trưởng nói tạm biệt mấy lần rồi cũng không đi được —— Sến súa như vậy, không biết chắc người ta còn tưởng là sinh ly tử biệt.

"Về đến nhà đừng quên gọi điện thoại cho em.

Chăm sóc tốt bản thân, qua vài ngày nữa em sẽ đi thăm chị." Cố Hiểu Mộng quấn chặt khăn quàng trên cổ người yêu.

Nếu không phải Bộ Tư Lệnh có quá nhiều việc phải xử lý, cô nhất định tự mình đưa Lý Ninh Ngọc trở về.

"Được." Lý Ninh Ngọc cong khóe miệng cười một tiếng, "Tôi đến Thượng Hải liền gọi điện cho em."

Dứt lời, cô khom người xách lên rương hành lý trên đất, lại bị Cố Hiểu Mộng nắm hai tay: "A Ngọc, để em, chị lên xe trước đi."

Lý Ninh Ngọc không nói gì, gật đầu một cái xoay người lên xe.

Trương Tam Bắc nịnh nọt đóng cửa xe cho cô, rồi lại chạy nhanh đến cạnh Cố Hiểu Mộng, giành xách hành lý.

Đứng ở sau xe, lợi dụng nắp cốp xe ngăn trở, Cố Hiểu Mộng từ trong bóp da rút ra mấy tờ đô la: "Quy củ cũ."

"Vâng, ngài yên tâm!" Trương Tam Bắc cười toe toét, ra sức gật đầu.

Từ khi hai người Thẩm Cố có quan hệ dây dưa với nhau, bản thân liền tìm được thần tài.

Dù sao chút chuyện mà Cố Hiểu Mộng giao hắn làm cũng không vi phạm điều lệ, tiền này tới quá dễ dàng.

Đi theo dưới trướng Thẩm trưởng quan vừa thoải mái lại có thêm thu nhập, thật là tuyệt thay.

Trong xe, Lý Ninh Ngọc ngồi đằng sau nín cười.

Tiểu quỷ này còn tưởng chuyện mình làm hơn nửa năm qua giấu giếm được cô, kỳ thực cô đã sớm nhìn thấu từ lần đầu tiên.

Cố Hiểu Mộng a Cố Hiểu Mộng, đúng là một tán tài đồng tử.

(*) tán tài đồng tử: ý chỉ kẻ tiêu tiền như rác

Chiếc Pontiac màu đen nghênh ngang mà đi, Cố Hiểu Mộng đứng bên ngoài nhà, ngước nhìn con đường xuống núi nhẹ nhàng than thở.

Từ Hàng Châu đến Thượng Hải, bốn tiếng rưỡi chạy xe, nói gần không gần nói xa không xa.

Cô thật muốn mọc một đôi cánh, để bất cứ lúc nào bất kể nơi nào, chỉ trong phút chốc liền có thể chạy tới bên cạnh Lý Ninh Ngọc.

Thượng Hải, Đặc Cao Khóa.

Một gã binh sĩ vội vội vàng vàng băng qua hành lang dài dằng dặc, gõ cửa văn phòng của Okamura.

"Thiếu tá, có một nam nhân muốn gặp ngài."

"Người nào?" Trên bàn bày đầy tài liệu và ảnh chụp, Okamura Katsuhiko nhíu chặt mày, cầm bút chì vẽ vẽ khoanh khoanh trong hồ sơ, hỏi cũng không ngẩng đầu lên.

"Không biết, khẩu âm nghe giống như người Nhật Bản." Binh sĩ nói, hai tay còn trình lên một quyển ghi chép, "Hắn nói ngài nhìn thấy cái này nhất định sẽ gặp hắn."

Okamura nghe vậy mãnh liệt ngẩng đầu, nghi hoặc nhận lấy quyển sổ, mở ra trang thứ nhất, chỉ lướt qua mặt trong của trang bìa liền sa sầm mặt: "Mang hắn tiến vào."

Chốc lát sau, một nam nhân tướng mạo xấu xí được hai tên binh sĩ dẫn vào phòng làm việc.

Binh sĩ ở ngoài cửa canh giữ gần một tiếng đồng hồ, mãi không nghe thấy động tĩnh, cũng không biết nam nhân này có lai lịch như thế nào, quyển ghi chép kia rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì, có thể khiến cho Okamura Katsuhiko đơn độc trò chuyện với hắn lâu như vậy.

Đột nhiên, trong văn phòng truyền ra một tiếng hét thảm.

Hai tên lính thất kinh hoảng hốt, lật đật gõ cửa, cửa lại khóa trái từ bên trong.

Đương lúc bọn họ dự định phá cửa, cửa phòng mở ra.

Okamura bước ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh, ống tay áo trắng tinh dính vài giọt máu tươi, hắn xoay xoay cổ tay, ung dung hạ lệnh: "Đem phòng quét dọn một chút."

Ngày hôm sau ——

Bên trong văn phòng Cục phó của Cục An ninh Chính trị, Trương Tam Bắc bưng một xấp văn kiện đứng bên cạnh Lý Ninh Ngọc, đang lần lượt đưa từng phần một cho cô xét duyệt ký tên.

"Thẩm cục trưởng, ngài có muốn nghỉ một lát, ăn chút gì hay không?"

Đã tám giờ tối, Trương Tam Bắc đứng cả buổi quả thực mệt mỏi.

Vạn Lý Lãng gần đây ngày ngày bận bịu tra án để lấy lòng người Nhật, căn bản không rảnh quản chuyện trong cục, Thẩm Ngọc Điệp mấy ngày nay lại không có ở đây, văn kiện liền chồng chất xuống.

"Là anh muốn nghỉ ngơi một chút chứ gì?" Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu liếc hắn một cái, tay lại buông bút xuống, cô xoa xoa ngón tay đau nhức, thuận miệng hỏi, "Sáu ngày rồi, vụ án 20/1 có tiến triển gì chưa?"

"Vẫn chưa.

Theo tôi thấy, chuyện phá án này vẫn phải để ngài tới, Vạn Lý Lãng chính là một kẻ mãng phu, hắn làm sao hiểu được những thứ này!" Trương Tam Bắc đã sớm nhận rõ tình thế, trước kia cho rằng Thẩm Ngọc Điệp là cái bình hoa, bây giờ mới biết cô thật sự có bản lãnh, có thể đẩy xuống nhiều nam nhân như vậy để leo đến vị trí cục phó, khẳng định không chỉ dựa vào gương mặt và gia thế bối cảnh.

"Bớt nịnh hót, bản kiểm điểm của anh đâu?" Lý Ninh Ngọc hừ nhẹ một tiếng, không giận tự uy.

"Ai cha! Trà của ngài lạnh cả rồi, để tôi đi lấy thêm chút nước nóng!" Trương Tam Bắc nịnh nọt cười, lập tức bưng ly trà trên bàn lên xoay người rời đi.

Hắn vừa mới ra khỏi cửa, điện thoại trên bàn làm việc liền đúng lúc kêu vang.

Chỉ vang lên một tiếng, không đợi Lý Ninh Ngọc nhấc máy thì đã cúp.

Một phút sau, điện thoại vang lên lần nữa, lần này vang ba tiếng mới ngừng.

Lý Ninh Ngọc trầm tư nhìn điện thoại —— Đây là ám hiệu mà Okamura Katsuhiko đã giao hẹn với cô, ba tiếng cộng thêm một tiếng, chính là hẹn cô lập tức đến gác xép nhà sách gặp mặt.

Cũng không bất ngờ, mấy ngày nay cô đều ở Hàng Châu, hôm nay mới trở lại, Okamura nhất định sẽ hẹn cô gặp mặt.

Chẳng qua là muốn nói với cô một chút về tiến triển điều tra vụ án 20/1, sau đó nghe cô báo cáo thu hoạch mấy ngày qua ở Cố gia, nhìn xem có thu thập được tình báo mới nào hữu dụng hay không.

Tuy nằm trong dự liệu, nhưng vừa nghe chuông điện thoại reo lên, trong lòng Lý Ninh Ngọc lại có chút hoảng, nhịp tim dồn dập như thể đang cảnh báo cô không nên đi ra ngoài.

Cô cố gắng trấn định lại, nghĩ bụng có lẽ bởi vì vừa hưởng thụ mấy ngày an nhàn, trong lúc nhất thời khó thích ứng với sinh hoạt khẩn trương cao độ nên mới như vậy.

Nghĩ ngợi chốc lát, Lý Ninh Ngọc yên lặng thu thập văn kiện trên bàn, đứng dậy cầm lên áo khoác lông.

Trương Tam Bắc bưng trà nóng trở lại, thấy cô mặc trang phục đi ra ngoài thì rất nghi hoặc: "Thẩm cục trưởng, ngài đây là?"

"Thiếu chút nữa quên mất, tôi đã hẹn với nhân viên hiệu sách buổi tối đến lấy sách, nếu còn không đi, chỉ sợ người khác sẽ mua mất.

Cuốn sách đó lại không dễ tìm." Lý Ninh Ngọc nói xong một tràng liền cầm túi xách đi ra ngoài, giơ lên đồng hồ xem thời gian, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Trương Tam Bắc, "Tiểu Trương, đã trễ lắm rồi, anh cũng sớm một chút tan việc đi."

"À, được..." Trương Tam Bắc sững sờ nhìn cô, Thẩm cục trưởng hôm nay hình như đặc biệt nhân từ.

Lúc Lý Ninh Ngọc chạy tới gác xép của tiệm sách cũ, Okamura Katsuhiko đang chăm chú lật xem một quyển sổ bìa xanh lam, cô chưa từng thấy bao giờ, cũng không biết là vật gì.

"Thiếu tá." Cô cởi xuống mũ và áo khoác, tự nhiên quỳ trên đệm mềm, dáng vẻ giống như một người Nhật Bản chính gốc.

"À, cô đến rồi." Okamura ngữ điệu bình thản, hắn đem quyển sổ úp ngược lên bàn, "Vội vàng gọi cô tới, là có một nhiệm vụ mới."

"Nhiệm vụ gì?"

"Ám sát."

"Mục tiêu là?"

"Cố Hiểu Mộng."

Dứt lời, Okamura nhẹ nhàng bưng ly trà lên, thổi thổi hơi nóng, khóe mắt quan sát sắc mặt Lý Ninh Ngọc.

Khi nghe thấy cái tên ấy, tay trái đặt trên đầu gối của Lý Ninh Ngọc trong nháy mắt co rút một chút, cô nắm chặt lấy đầu gối, cố gắng không để vẻ mặt mình có gì biến hóa: "Ngài là nói —— "

"Tôi nói, giết Cố Hiểu Mộng." Bên dưới ánh đèn, gương mặt Okamura trông càng thêm âm u lạnh lẽo.

"Tôi có thể biết nguyên nhân không?" Dự cảm không lành đã trở thành sự thật, Lý Ninh Ngọc bình tĩnh ứng đối, thử dò xét ý đồ của Okamura, "Là mệnh lệnh của tiên sinh Fujiwara?"

"Cô không cần biết nhiều như vậy, thi hành mệnh lệnh là được." Okamura cười một tiếng như có thâm ý khác, "Sao vậy, cô hình như rất kháng cự?"

"Không, chỉ là quá mức đột nhiên."

"Chẳng lẽ cô thật sự nảy sinh tình cảm với Cố Hiểu Mộng?"

"Dĩ nhiên là không." Lý Ninh Ngọc ngước mắt lên đối mặt với hắn, giọng điệu chân thành vô cùng, "Tôi làm sao lại có tình cảm với người Trung Quốc được."

"Quân nhân đế quốc dĩ nhiên sẽ không ôm cảm tình với người Trung Quốc." Nhìn chằm chằm vào mắt cô, Okamura đột nhiên có chút tự hoài nghi mình, hắn dừng một chút, cúi đầu nhấp một hớp trà, sau đó mới sâu kín nói, "Nhưng nếu cô không phải là người Nhật Bản thì sao?"

"Cái gì?" Lý Ninh Ngọc nhíu mày, sửng sốt nửa giây, có chút bất mãn bác bỏ nói, "Tôi đương nhiên là người Nhật Bản! Thiếu tá sao lại hỏi như vậy?"

Okamura không trả lời cô, mà là đem quyển sổ bìa lam kia đẩy tới bên cạnh cô: "Ngay ngày hôm qua, tôi bất ngờ nhận được một phần tình báo bí mật, chỉ là không cách nào phá giải mật mã bên trong đó.

Tamako, cô am hiểu giải mã nhất, chi bằng giúp tôi nhìn xem, X được nhắc đến bên trong phần tình báo này, rốt cuộc là người nào."

Lý Ninh Ngọc cầm quyển sổ lên cẩn thận kiểm tra.

Trên bìa hoàn toàn không có chữ, mở ra mặt trong của trang bìa, phía trên dùng tiếng Nhật viết "Hồ sơ thí nghiệm", bên dưới ký tên Yamamura Takeshi —— Trợ lý của Katori Naoto.

Kết hợp với hành vi của Okamura, Lý Ninh Ngọc hiểu rõ trong lòng —— Cơ hồ đã không cần nhìn nữa, quyển ghi chép này tám chín phần chính là nhật ký quan sát thí nghiệm của Yamamura Takeshi đối với bản thân.

Cô căng thẳng lật tiếp, lại kinh ngạc phát hiện bên trong quyển nhật ký này không hề nhắc tới những từ như "Lý Ninh Ngọc" "Yoshida Tamako" "Thẩm Ngọc Điệp", có cũng chỉ là "Đối tượng thí nghiệm X".

Có vẻ vẫn còn lỗ hổng để vãn hồi, Lý Ninh Ngọc thoáng thở phào nhẹ nhõm, cô tuyệt đối không thể thừa nhận tất cả vào lúc này.

Ít nhất cô phải làm rõ, thứ đồ này rốt cuộc từ đâu tới.

"Thiếu tá, thứ cho tôi nói thẳng, chỉ dựa vào quyển ghi chép này, tôi quả thực không cách nào phán đoán thân phận của X." Cô tỉnh bơ hỏi, "Người viết quyển sổ này là Yamamura Takeshi, trợ thủ của anh họ tôi, cũng là người chết trong sự kiện 20/1, chẳng lẽ X có liên quan đến vụ án này?"

"Anh họ? Cô vẫn còn đang giả ngu sao?" Okamura gấp gáp đoạt lấy quyển sổ, nữ nhân này thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hắn đem ghi chép mở ra ngày thứ nhất, ngón tay dùng sức chỉ mấy hàng chữ kia, móng tay nặng nề quẹt qua, lưu lại dấu vết trên giấy, "Phái nữ, 30 tuổi, chỉ số thông minh cao, nghi ngờ mất trí nhớ.

Bắt đầu ghi chép từ ngày 12 tháng 7 năm 1941, cho đến ngày 16 tháng 11 cùng năm thì kết thúc."

Ngày 12 tháng 7, là ngày thứ mười sau khi Lý Ninh Ngọc ra khỏi Cầu Trang, ngày giả vờ lần đầu tỉnh lại.

Còn ngày 16 tháng 11, đó là ngày cô chính thức bị Nanzo Kumoko đón đi tiến hành huấn luyện bí mật, rời khỏi sở nghiên cứu của Katori.

Lý Ninh Ngọc liếm môi một cái, vẫn không nói gì.

Cô nghi hoặc nhìn Okamura, có vẻ vô cùng khó hiểu với sự nôn nóng gấp gáp của hắn, tò mò chờ hắn giải thích.

Okamura thấy cô vẫn không muốn thừa nhận, chút kiên nhẫn còn sót lại cũng mất đi, lắc đầu cười lạnh nói: "Lợi dụng điều kiện tiên quyết là đối phương mất trí nhớ, dùng thủ đoạn thôi miên của tâm lý học cài cắm vào ký ức giả tạo.

Trong ghi chép của Yamamura mấy lần nhắc tới rằng X có chỉ số thông minh rất cao, hắn rất sợ thí nghiệm sẽ thất bại.

Nhưng kết quả thí nghiệm rất hoàn mỹ, dưới sự thôi miên tẩy não của Katori Naoto, X hoàn toàn biến thành một người khác.

"Đối với thân phận của X, tôi ban đầu cũng nghĩ mãi không ra.

Cho đến khi tôi tra được hành tung trong đoạn thời gian đó của Katori Naoto, thấy được hắn có xuất hiện tại Cầu Trang, hết thảy đều có đáp án —— Trước nay vốn không có Yoshida Tamako nào cả, cô chính là X, cô chính là vị thiên tài mật mã kia, Lý Ninh Ngọc!"

"Ngài đang nói gì vậy!" Lý Ninh Ngọc trợn to hai mắt, thanh âm hơi run rẩy, trong mắt tràn đầy khó tin, thậm chí có chút phẫn nộ, "Cho nên, chỉ bởi vì quyển sổ này, ngài liền hoài nghi thân phận của tôi sao?"

Okamura Katsuhiko tự tin cười một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.

Lý Ninh Ngọc hít một hơi thật sâu, nhanh chóng lật ghi chép, trang giấy run rẩy loạt soạt kêu vang, như thể chịu oan khuất cực lớn: "Tạm thời chưa bàn đến tính chân thực của bản ghi chép này, chỉ riêng người phù hợp với những điều kiện phía trên này của X thôi, ở Trung Quốc cũng đã có khối người.

Sao ngài lại nghĩ tới Lý Ninh Ngọc chứ, cô ta đã sớm chết rồi.

Huống hồ cho dù cô ta là X, vậy thì quan hệ gì đến tôi!"

"Bị vạch trần cũng không cần phẫn nộ đáp trả đâu." Okamura đè tay cô xuống, đại phát từ bi giải thích, "Không phải tôi nghĩ tới Lý Ninh Ngọc, mà là có người nói cho tôi biết, Thẩm Ngọc Điệp có biểu hiện rất khả nghi trong vụ án 20/1.

Trùng hợp cô lại rất giống Lý Ninh Ngọc, không phải sao?"

"Giống chính là chứng cớ sao?" Lý Ninh Ngọc tức giận ném quyển sổ lên bàn, "Kẻ nào dám thêu dệt vô căn cứ như vậy, tôi muốn cùng hắn chính diện đối chất!"

"Thật đáng tiếc, tôi không thể để cô gặp hắn." Okamura chống hai tay trên bàn, nửa thân trên rướn qua bàn xích lại gần mặt Lý Ninh Ngọc, gắt gao nhìn chằm chằm tròng mắt cô, "Nhưng cũng không ngại nói cho cô biết, người đưa quyển sổ này cho tôi, là bạn cũ của Yamamura Takeshi.

Đoạn thời gian trước, hắn được Katori và Yamamura nhờ vả, muốn theo dõi hai người.

Không sai, chính là cô cùng Cố Hiểu Mộng."

"Theo dõi? Sau đó thì sao? Cái này quan hệ gì đến quyển ghi chép?" Lý Ninh Ngọc nhìn thẳng vào mắt hắn, đứng đắn hỏi ngược lại.

"Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn hỏi thăm Yamamura về nguyên nhân theo dõi.

Yamamura Takeshi quá thích thể hiện, không nhịn được khoe mấy câu về nội dung nghiên cứu thí nghiệm.

Sau đó, hắn thừa dịp Yamamura ngủ, tìm được bản ghi chép này trong phòng.

May nhờ như vậy, phần ghi chép thí nghiệm này mới có thể may mắn tránh khỏi hỏa hoạn."

"Là một nam nhân Nhật Bản sao? Thân cao trung đẳng, trên lỗ mũi có một nốt ruồi." Lý Ninh Ngọc trong nháy mắt nhớ lại kẻ buôn tình báo kia.

Đáng chết, lúc ấy nên giết hắn.

Cố Hiểu Mộng sở dĩ không giết người diệt khẩu, là bởi vì trước đó luôn không tìm được cơ hội thích hợp, ở nhà hàng cuối cùng có cơ hội động thủ, nhưng lại không tiện xử lý thi thể, bọn họ không muốn vô duyên vô cớ bị dính dáng vào vụ án giết người, sợ nảy sinh rắc rối.

Vốn cho rằng chỉ là một kẻ buôn tin tức không đáng bận tâm, cũng chụp không tới đồ vật quan trọng gì, để lại một mạng cho hắn cũng không thành vấn đề.

Không ngờ chỉ vì một ý niệm sai lầm, chôn xuống tai họa ngầm lớn như vậy.

Tên Katori ngu xuẩn kia, đến chết cũng không biết trợ lý mà hắn tín nhiệm nhất sẽ làm trái mệnh lệnh của hắn, tiết lộ nội dung thí nghiệm cơ mật như vậy với người khác.

"Cô biết hắn?" Bây giờ đổi thành Okamura Katsuhiko nghi hoặc, chẳng lẽ chuyện này có ẩn tình khác?

"Dĩ nhiên, lúc ấy hắn vẫn luôn theo dõi chúng tôi, tôi thì không để tâm, nhưng Cố Hiểu Mộng sau khi phát hiện liền đánh ngất hắn, còn đoạt đi máy ảnh và cuộn phim mà hắn chụp lén." Lý Ninh Ngọc thở dài, tiếc nuối lắc đầu một cái, "Thiếu tá, tên đó chính là một kẻ buôn tình báo, ngài vậy mà lại tin tưởng lời hắn nói.

Không chừng lần này hắn lại bị kẻ nào thuê tới, cố ý lợi dụng việc tôi và Lý Ninh Ngọc có tướng mạo tương tự, biên tạo một câu chuyện như vậy để hãm hại tôi.

Có thể kẻ xúi giục đằng sau chính là hung thủ của vụ án 20/1."

"Tôi không cho rằng có người sở hữu được trí tưởng tượng bực này, vì để hãm hại cô mà bịa đặt ra câu chuyện nghe kinh người như vậy." Okamura bị phản ứng của Lý Ninh Ngọc làm cho có chút hồ đồ, hắn xoa xoa huyệt thái dương, bình tĩnh nói, "Thẳng thắn mà nói, tôi tin tưởng câu chuyện này là thật.

Tôi hoài nghi, cô đã sớm khôi phục trí nhớ, sợ bị Katori và Yamamura nhìn thấu, cho nên tiên hạ thủ vi cường, tính kế sát hại bọn họ.

Còn những nạn nhân khác trên chuyến xe lửa kia, đều là vô tội bị chôn theo để đánh lừa dư luận!"

"Chứng cớ đâu? Chỉ bởi vì lời khai của một nam nhân xa lạ, cùng với quyển ghi chép thí nghiệm không biết là gì này sao? Thiếu tá, trên thế giới sao có thể tồn tại chuyện cấy ghép ký ức chứ!"

"Tôi không có chứng cớ, nhưng rất hợp lý, không phải sao?" Okamura híp mắt, lộ ra ý cười, "Nếu không thì phải giải thích như thế nào, bọn họ vừa gặp cô xong liền bị ám sát, mà sở nghiên cứu của Katori thì lại vừa vặn bị lửa đốt hết sạch?"

"Ngài biết rõ, hung thủ là nhắm vào Chính phủ Quốc dân Nam Kinh, nhắm vào Uông Tinh Vệ.

Giết những chuyên gia kia, là để ngăn cản bọn họ trị bệnh cho Uông Tinh Vệ, đốt nhà bọn họ, là để hủy diệt tất cả nghiên cứu y học!"

Điều Lý Ninh Ngọc nói, là kết luận mà lúc trước Đặc Cao Khóa đã cùng Cục An ninh nhất trí rút ra.

Hiển nhiên, so với chuyện vì để giết hai người mà gây ra động tĩnh lớn như vậy, động cơ này mới càng đứng vững hơn —— Okamura cũng cho là vậy, trên thực tế, đoạn suy đoán vừa rồi về vụ án 20/1 là hắn đột xuất biên ra, chỉ là để dò xét phản ứng của Lý Ninh Ngọc.

"Nhưng việc này thật sự quá mức trùng hợp." Okamura khoanh tay, thẳng tắp nhìn chằm chằm Lý Ninh Ngọc, sắc mặt không rõ hỉ nộ, không nhìn ra ý tưởng.

"Thiếu tá, đối với lời tố cáo vô căn cứ này, tôi có trăm miệng cũng không thể bào chữa, nếu như ngài vẫn hoài nghi tôi, Tamako chỉ có thể lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch!" Dứt lời, Lý Ninh Ngọc chậm rãi đứng lên, ánh mắt tuyệt vọng, nhìn thẳng về phía vách tường, như thể ngay một giây sau liền muốn đụng vào.

"Chờ đã!" Không ngờ cô sẽ trực tiếp muốn chết, Okamura lấy làm kinh hãi, chẳng lẽ cô ta thật sự cái gì cũng không nhớ, mà cái chết của Katori và Yamamura cũng chỉ là tình cờ?

"Tôi cũng không phải không tin cô, chỉ là ghi chép này thực sự quá mức tỉ mỉ xác thực, liên tục bốn tháng, làm giả cũng tuyệt đối không thể đạt đến mức độ này." Giọng điệu Okamura mềm xuống, hắn thật sợ nữ nhân này cứ thế mà tự sát, vậy thì mình phải giao phó thế nào với Fujiwara Kenji, "Chẳng lẽ cô thật sự không nhớ nổi điều gì sao?"

Đã biết rõ ngọn nguồn, trong lòng Lý Ninh Ngọc đã có nắm chắc.

Okamura lựa chọn hẹn gặp riêng với cô, chính là không muốn để Fujiwara Kenji nhận ra được thân phận khả nghi của Yoshida Tamako —— Ban đầu chính là Nanzo Kumoko đã tin Katori, một tay bồi dưỡng cô.

Nếu như Yoshida Tamako xảy ra vấn đề, vậy thì Nanzo Kumoko cũng khó mà rửa sạch hiềm nghi.

Fujiwara bản tính đa nghi, cho dù không truy cứu trách nhiệm với người chết, chỉ sợ cũng sẽ không tiếp tục tín nhiệm người yêu ngày trước của Nanzo là Okamura nữa.

Tương tự, vì để bịt miệng, Okamura nhất định đã giết kẻ buôn tình báo kia.

Hơn nữa, cho dù bây giờ hắn đã biết bản thân chính là Lý Ninh Ngọc, cũng không có chứng cớ chứng minh cô là gián điệp.

Dẫu sao Ryukawa cũng đã đội lên danh nghĩa Lão Quỷ mà tự sát, sau khi hắn chết, Lý Ninh Ngọc đã được tẩy rửa tất cả hiềm nghi.

Cho nên, chỉ cần có thể để Okamura tin tưởng bản thân trung thành với Nhật Bản, cục diện này vẫn còn có thể phá.

Lý Ninh Ngọc ngồi về trước bàn, cúi đầu im lặng rất lâu, thở dài, khóe miệng lộ ra cười khổ, chậm rãi mở miệng nói: "Không dối gạt ngài.

Tôi đích xác đã mất đi trí nhớ, cho nên lúc nhìn thấy phần ghi chép này, bản thân tôi cũng hoài nghi sâu sắc."

Vốn tưởng rằng cô sẽ liều chết giằng co đến cùng, không ngờ bây giờ lại bắt đầu thẳng thắn.

Okamura ôm hoài nghi và tò mò, không nói một lời, chỉ chờ cô nói tiếp.

"Tôi ở chỗ anh họ..., à không, ở trong sở nghiên cứu của bác sĩ Katori tỉnh lại, hắn nói cho tôi biết tên của tôi, còn nói rất nhiều chuyện cũ của tôi và cha mẹ ở nước Mãn Châu, đối với những lời đó tôi đều tin tưởng không nghi ngờ.

Cho đến vừa rồi, tôi mới ý thức được bản thân có thể đã bị hắn lừa...!Có thể, thật sự đúng như thiếu tá nói, Yoshida Tamako căn bản không tồn tại."

"Nhưng giọng điệu của cô bình tĩnh như vậy, không giống như mới biết." Okamura thầm nghĩ, nếu như hắn bị nói cho biết rằng bản thân kỳ thực là một người khác, không chỉ tên họ, thậm chí ngay cả quốc tịch đều là giả, sợ rằng đã kinh hãi đến mất đi lý trí.

"Cũng không phải là bình tĩnh, chỉ là quá mức kinh ngạc, khó mà tiếp nhận..." Mặt mày Lý Ninh Ngọc vô cùng thống khổ, giọng nói cực độ bi thương, ánh mắt tan rã, mất đi ánh sáng của trước kia, "Nếu như phần ghi chép này là thật, vậy thì, người mà tôi tự cho là thân nhân duy nhất trên đời, kỳ thực vẫn luôn lừa gạt lợi dụng tôi.

Đối với tôi, hắn là ân nhân cứu mạng, nhưng tôi chỉ là công cụ thí nghiệm của hắn.

Mấy năm qua, hết thảy những gì tôi nhận thức đều là lời nói dối giả tạo —— Thiếu tá, tôi từ đầu đến cuối là một người bị hại!"

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.