Khi Em Mỉm Cười

Chương 157: Trở lại đỉnh núi – Phiên ngoại 2




Edit: Tiểu Vũ

Chuyện lớn vừa xảy ra, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết kẻ đầu sỏ là ai.

Đồng Dao không buồn nhặt điện thoại, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện nhảy xuống ghế vào phòng bếp vác dao thái rau lên lầu “dây dưa” với người đang chiếm giường của cô một phen—– Đã vào đầu tháng 9, thời tiết đã không còn nóng bức như hồi tháng 6 tháng 7, sáng sớm đã bắt đầu có hơi hướng chuyển lạnh rồi, chân Đồng Dao vừa chạm xuống sàn nhà lạnh lẽo, cô như nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt thay đổi rụt chân về, theo bản năng không dám để chân trần chạy lung tung như trước.

Nhưng rồi bản thân lại sửng sốt vì cái “bản năng” đó.

Duy trì tư thế duỗi không được mà co cũng chẳng xong như thế, mặt Đồng Dao chuyển từ trắng sang xanh rồi lại sang đỏ, mấy giây sau đành ngoan ngoãn đặt chân lên dép, xỏ vào, đứng dậy—–

Lúc này sự bình tĩnh lại quay trở về trên khuôn mặt cô, cúi người nhặt điện thoại, liếc mắt nhìn cuộc gọi nhỡ của Kim Dương, cô hắng giọng, vén tóc ra sau, cúi đầu gõ chữ—–

[zgdx, smiling: Họ hàng đến muộn một hai ngày không phải rất bình thường à? Cậu tưởng như phim truyền hình chắc muộn một ngày nghĩa là đã dính chưởng, đâu ra chuyện vi diệu như vậy?]

[Mẹ A Mao: Giờ thì tớ cảm thấy cậu đang khá là vi diệu rồi đấy.]

[Mẹ A Mao: Trước giờ thời gian họ hàng cậu đều đến thăm rất chuẩn, không muộn một ngày nào, cậu đừng lừa tớ.]

Đồng Dao: “…”

[zgdx, smiling: Đm, sao cậu còn rõ chuyện này hơn cả tớ thế, biến thái nó vừa thôi!]

Cô cố tỏ ra bình thản ung dung, nhưng Kim Dương là ai chứ, trò mèo này của Đồng Dao hoàn toàn không có tí hiệu quả gì, thẳng thừng xem nhẹ lời đùa giỡn của cô, hỏi thẳng: [Mẹ A Mao: Đừng có đánh trống lảng, đám trẻ ranh bọn cậu, tức chết tớ rồi, lúc mây mưa triền miên rốt cuộc có mang theo ô dù hay không hả?]

Giọng điệu của Kim Dương rõ ràng là “cậu dám nói không tớ sẽ sang đấy táng cậu ngay”, câu hỏi của Kim Dương khiến Đồng Dao không cách nào tỏ ra bình thản được nữa, trả lời ngay một tràng “có mang có mang có mang, áo mưa ô dù giày đi mưa cả bộ đều chuẩn bị rất đầy đủ”, sau khi trả lời xong thì ức chế quăng điện thoại, ngượng đến độ không thể tiếp tục nhìn điện thoại thêm một khắc nào nữa, vội vã đi lên lầu—–

Cô không lừa Kim Dương.

Mặc dù từ sau khi được ăn mặn Lục Tư Thành chẳng biết 2 chữ tiết chế được viết như thế nào, nhưng con người này không nỡ để cô uống dù chỉ một viên thuốc, sao có thể không làm các biện pháp an toàn trước khi ra trận được? “Ô dù” họ dùng cũng không phải hàng vỉa hè 1 tệ 1 đống, về mặt lý thuyết thì tỷ lệ dính chưởng là dưới 0.1%—–

Nhưng vấn đề nằm ở lần đầu tiên của bọn họ, mọi chuyện đến quá bất ngờ và gấp gáp (nguyên văn lời đội trưởng Lục), biện pháp an toàn chắc chắn là không có, mặc dù lúc đó Lục Tư Thành không bắn ở bên trong, nhưng, tỷ lệ dính chưởng của cái gọi là “không bắn ở bên trong”… so với “ô dù” bị “mưa to gió lớn” tàn phá dẫn đến rò rỉ, quả thực là không nhỏ.3

Đồng Dao: “…”

Nghĩ đến đây, Đồng Dao đã đứng ở đầu cầu thang, sắc mặt thay đổi liên tục—– Thật ra sau lần đó Lục Tư Thành đã mua thuốc cho cô rồi, nhưng cô lại quên uống.

Đm nó chứ.

Cô sụp đổ đưa tay vò tóc, cảm thấy bản thân mình ngu ngốc đến mức khiến người khác tức nổ phổi—-

Khi ấy có nhiều chuyện xảy ra, hết chuyện này đến chuyện khác, ngày nào cô cùng sống giữa cảm giác “hạnh phúc” và “đau khổ”, lúc nào cũng là luân phiên giữa thiên đường và địa ngục, lúc nào cũng trong tình trạng một giây trước vừa thanh tỉnh một giây sau đã bất tỉnh… Vì thế cho dù Lục Tư Thành đã mua thuốc cho cô, dặn cô nhớ uống, cô cũng đã mơ mơ màng màng đồng ý rồi, kết quả là vừa về đến phòng đã quẳng luôn ra sau đầu, lúc sực nhớ ra thì không biết đã bao nhiêu ngày qua đi.

… … … Giờ thì hay rồi, báo ứng đến rồi.

Đây chính là cái mà người ta hay nói, tự tạo nghiệp thì không thể sống.

Đồng Dao đờ đẫn đi đến trước phòng mình, khoảng cách mấy bước chân ngắn ngủi nhưng trong đầu cô đã diễn xong một bộ phim bom tấn hàng năm của TVB có tên là “Bão Táp Esport ” gồm 120 tập, từ khi Lục Tư Thành bội tình bạc nghĩa đến khi mẹ cô đánh cô một trận sau đó ôm lấy cô mà gào khóc cuối cùng cô một thân một mình kiên cường sinh ra một cậu con trai có vẻ ngoài giống kẻ bạc tình, ngậm đắng nuốt cay gồng gánh nuôi nó khôn lớn, nhiều năm sau gặp lại kẻ bạc tình ở đầu đường, toàn bộ phân cảnh chiếu hết một lượt trong đầu…

Khi cầm tay nắm cửa phòng mình, cô vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng xem rốt cuộc mình có nên để Lục Tư Thành và con trai nhận nhau hay không, để bộ phim có cái kết đoàn viên, thì nam chính của “Bão Táp Esport” vẫn đang yên ổn ngủ trên giường cô, còn trở mình một cái.

Đồng Dao đẩy cửa bước vào, bước đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh anh.

Lục Tư Thành mơ mơ màng màng cảm giác bên giường hơi lún xuống, cũng không hoàn toàn tỉnh dậy, chỉ là lần mò tìm đến tay cô rồi nắm lấy—– Đồng Dao bị anh kéo, lòng bàn tay anh dày rộng ấm áp, cô lập tức mềm lòng nghĩ thôi vẫn nên là kết cục đại đoàn viên đi, đầu năm nay toàn là BE thôi, đau lòng lắm…

Mông trượt xuống giường, Đồng Dao bị Lục Tư Thành kéo tay còn người thì ngồi trên tấm thảm cạnh giường, cằm kê lên mép giường, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai kia hồi lâu, sau đó mở miệng gọi tên anh.

Lục Tư Thành ngủ không sâu giấc, nghe thấy có người gọi tên mình thì trả lời lại bằng giọng mũi.

Đồng Dao nghĩ nghĩ rồi nói: “Đội trưởng, hình như em có thai rồi.”

Đôi mắt vốn còn đang nhắm của Lục Tư Thành lập tức mở ra.

Cặp mắt màu nâu đối mắt với đôi mắt đen láy bên mép giường mấy giây, từ kinh ngạc lúc đầu chuyển sang mù mịt rồi đến không biết nên nói gì, nhất thời biến ảo khó lường—- Thật lâu sau, trước ánh mắt căng thẳng của Đồng Dao, anh gật gật đầu, giọng nói khàn khàn vang lên: “Được đấy, chiêu hôm nay thắng vì đánh bất ngờ, so với mấy ngày trước em nói mình làm vỡ cúp vô địch giải mùa hè thì mới mẻ hơn nhiều.”

Đồng Dao: “…”

Nhớ lại mấy câu bậy bạ linh tinh do quá chán muốn lừa Lục Tư Thành dậy chơi với mình, trong 10 phút ngắn ngủi Đồng Dao lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là “tự tạo nghiệp thì không thể sống”.

Khi cô còn đang đờ đẫn, Lục Tư Thành ngáp một cái, duỗi tay nhéo mũi cô: “Cho anh ngủ thêm nửa tiếng nữa.”

Nói xong lại muốn xoay người—– Nhưng còn chưa kịp xoay hết người thì đã cảm nhận được cái tay đang bị anh kéo vội vàng rút ra khỏi lòng bàn tay của anh, cánh tay nhỏ bé thò lên như bạch tuộc, ôm lấy người anh cưỡng chế anh xoay người lại: “Đừng ngủ nữa! Em nói thật đó! Thân thích của em 2 ngày rồi vẫn chưa tới! Họ hàng của bà đây 5 năm nay mỗi tháng dù mưa gió nắng hạn thế nào cũng không ảnh hưởng đều đặn 30 ngày một kỳ đã muộn mất 2 ngày rồi! Lục Tư Thành, anh dậy cho—– “

Đồng Dao còn chưa nói xong, anh đã xoay người ngồi dậy rồi—– Cô vốn đang nửa nằm trên người Lục Tư Thành, lúc này không kịp phản ứng suýt nữa phải tiếp xúc thân mật với đất, may mà anh kịp thời kéo lại lôi cô lên giường, Đồng Dao khó khăn túm lấy chăn ôm cứng lấy anh, nghe thấy Lục Tư Thành hỏi bên tai cô: “Nói lại lần nữa.”

Giọng nói vẫn bình tĩnh.

Đồng Dao không biết anh nghĩ thế nào, lại bắt đầu hoảng.

“Em biết chúng mình vẫn luôn dùng biện pháp an toàn, nhưng mà lần đầu tiên đó đó thì lại không có, thật ra chuyện này cũng là lỗi do em, tại em không uống thuốc, ừm ừm ừm, là anh mua thuốc cho em rồi nhưng em lại quên xừ mất ai bảo anh không nhắc em nhiều một chút chứ—– Lúc nhớ ra thì đã là mấy ngày sau rồi, có khi gene của con trai đã xác định xong là aa hay Aa rồi, em sợ anh biết lại lải nhải, nên nên nên lén vứt thuốc đi rồi…”

Đồng Dao bỗng dưng thấy chột dạ, còn chưa lảm nhảm xong đã bị anh ấn vào trong phần giường vẫn còn hơi ấm của anh… Khi Đồng Dao còn đang ngu người, Lục Tư Thành đã xoay người xuống giường, đứng vững trên đất, định xoay người đi, bỗng nhiên lại khựng lại, cúi người kéo chăn lên đắp cho cô xong, mới quay lưng đi—–

Đồng Dao cứ tưởng anh muốn ra ngoài, trong lòng trầm xuống.

Kết quả anh chỉ quay người đi vào phòng tắm mà thôi.

Để lại một mình Đồng Dao ngồi trên chiếc giường ấm áp, bên tai là tiếng nước chảy rào rào, thất thần, ngẩn người… Đồng thời còn có chút mờ mịt, trong đầu bắt đầu suy nghĩ bậy bạ: Nghe nói một lần mang thai bị ngốc 3 năm, đến lúc đó cô tay chân vụng về farm lính không tốt thì sao có thể vực dậy nền thể thao điện tử Trung Quốc được? Đây rõ ràng là chưa kịp xuất sư mà người đã chết, Hung Nô chưa diệt mà Hoa Mộc Lan đã mang thai rồi, chuyện này truyền ra ngoài người ta còn không cười đến rụng răng à?

Không được không được, quá nguy hiểm—–

Đồng Dao càng nghĩ càng lệch hướng, bỗng lóe lên một ý: Đến bệnh viện phá?

Vừa nghĩ vậy Đồng Dao đã ôm bụng theo bản năng, mặt nhỏ tái nhợt, trong lòng rối bời, theo bản năng phủ định suy nghĩ này—- Cô thậm chí còn không kịp nghĩ kỹ xem cái “theo bản năng” này từ đâu ra.

Vì thế suy nghĩ chuyển hướng sang nên nói với người nhà thế nào, còn chưa mở miệng cô đã có thể tưởng tượng có lẽ mình vừa nói xong thì hai tiếng sau ba mẹ cô đã có thể lái xe bọc thép đến san bằng cổng chính của ZGDX rồi…

Khi đang suy nghĩ lung tung, cô không nhận ra tiếng nước trong phòng tắm đã ngưng chảy, tiếng mở cửa phòng vang lên, người đàn ông mang theo hơi nước quấn khăn tắm đi ra, nước nhỏ giọt chảy dọc theo cơ vai rắn chắc rộng lớn của anh… Đồng Dao nghe thấy tiếng mở cửa giật mình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một màn này, nếu là trước đây có lẽ Đồng Dao còn cảm thấy rất mê người, còn giờ thì không hiểu tại sao, mũi cay cay vành mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống như những giọt nước đang rơi trên vai Lục Tư Thành—–

Lục Tư Thành bước chân ra khỏi phòng tắm, còn chưa kịp nói dù chỉ một chữ, ngẩng đầu đã thấy người ngồi trên giường ôm chăn tủi thân khóc trước rồi, người cũng hơi đơ ra.

Đứng ở chỗ xa xa không dám tiến lại gần, hỏi một câu: “Em sao thế?”

Nghĩ nghĩ lại cảm thấy mình hỏi vậy chả khác gì đang chọc cô, thế là vội vàng bổ sung: “Đừng khóc, khóc cái gì chứ.”

Lục Tư Thành lúc này có đơ người cũng không thể đứng ngu ở đó, đành đi đến bên giường, cầm khăn tắm lau sơ nước trên người, cũng không thèm mặc quần ngoài vào, cứ mặc quần lót như vậy mà trèo lên giường, ôm chặt người hơn nửa năm trời cũng chẳng mấy khi khóc mà giờ lại khóc như đang vỡ đê xã lũ, vỗ vỗ lưng cô, đợi cô bình tĩnh hơn một chút mới cẩn thận hỏi: “Lúc nãy em vừa nói gì?”

Đồng Dao ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ như mắt thỏ trừng anh, hồi lâu sau mới mở miệng nói bằng giọng mũi: “Có thai, là lỗi của anh.”

6 chữ, lời nói có lực, mạnh mẽ khí phách.

Lục Tư Thành: “…”

Tắm xong đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều—- Mặc dù có buồn ngủ thì thật ra lúc nãy ngồi dậy cũng đã tỉnh hẳn rồi, bây giờ anh chỉ có thể xác định một điều: Xem ra ban nãy không phải anh đang nằm mơ.

Lục Tư Thành im lặng mười mấy giây, trong đầu thì đã suy nghĩ đủ chuyện, ánh mắt càng trầm xuống, anh cúi đầu nhìn người trong lòng mình, trong lòng đã có quyết định—–

Toàn bộ quá trình nhanh đến nỗi ngay cả bản thân anh cũng phải giật mình kinh ngạc.

Cho dù hiện tại cô gái mềm nhũn trong ngực anh vẫn còn có cảm giác không chân thật.

Anh vừa định mở miệng, lại vô tình nhìn thấy vành mắt đỏ bừng và nỗi bất an trong cặp mắt đen láy của cô, ngừng lại, giơ tay giúp cô chỉnh lại mái tóc bị vò rối, ôn hòa, nói: “Vậy em định thế nào?”

Lúc này Đồng Dao đang tâm phiền ý loạn, hoàn toàn không nghe ra sự cưng chiều và dịu dàng trong lời nói của anh, tình tiết phim TVB trong đầu lúc trước lại quá đỗi phong phú—- Giờ nghe anh hỏi một câu như vậy, theo phản xạ cho rằng anh muốn giũ bỏ trách nhiệm, trong lòng tuyết bay đầy trời, hận không thể mở tung cửa sổ gào khóc với bên ngoài một trận, đau lòng người mình gặp không phải là bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết!

“Cái gì mà định thế nào? Con trai anh anh lại hỏi em!” Đồng Dao đẩy Lục Tư Thành ra, bò ra khỏi lòng anh đứng lên giường từ trên cao nhìn xuống trừng anh, “2 ngày nữa là bắt đầu đóng cửa tập luyện rồi, 1 tháng nữa thì phải sang Mỹ để tham gia vòng chung kết thế giới, thế mà bây giờ anh định để em tới bệnh viện bỏ nó sao? Anh không biết là sẽ đau à? Chưa từng nghe qua chuyện phá thai cũng cần chăm sóc như ở cữ sao? Nếu không được chăm sóc thì có nguy cơ tiềm tàng một đống bệnh, nếu như thế thì làm sao em có thể ngồi yên trên ghế tuyển thủ mà thi đấu được, định cho tuyển thủ đang uống nước sôi để nguội biến thành ngồi đó uống canh tổ yến trưng đường sao? Mà mẹ nó, tất cả những chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng là nó sẽ rất đau rất đau đó! Còn nữa, anh có biết mấy chuyện tâm linh không hả, em không muốn sau này có một hồn ma trẻ con cứ bám vào vai em đâu, bé ma rất đáng thương, em cũng rất đáng thương! Anh bảo em quyết định là có ý gì, là em quyết định nếu sau này có chuyện gì anh cũng không cần chịu trách—– “

Đồng Dao còn chưa nói xong, đã bị anh duỗi tay kéo cô vào trong lòng mình tay còn lại thì bịt miệng cô—- Khi cô ngã ngồi trên đống chăn mềm mại trong lòng anh, chóp mũi đập vào bờ vai rắn chắc của anh, hô hấp cũng vì quá mức kích động mà có chút khó khăn…

Cô “ưm ưm” hai tiếng, Lục Tư Thành bỏ tay ra.

Đồng Dao như một chú gà trống bại trận: “Em sợ đau.”

Lục Tư Thành nhìn cái đầu đang chán chường cúi xuống của cô, không nhìn thấy mặt cô nhưng cũng đủ biết có bao nhiêu ảm đạm, bất đắc dĩ hận không thể xách cô lên đánh một trận, chỉ có thể mím môi mỏng tức giận, nói: “Đâu có ai bảo em đến bệnh viện phá nó, em sợ cái gì mà sợ?”

Đồng Dao tròn mắt ngẩng phắt đầu dậy.

Đối mặt với đôi mắt nâu ấy..

Lại vội vàng cúi đầu xuống.

Lục Tư Thành: “Anh còn chưa nói chữ nào em nổi điên cái gì?”

Khóe miệng Đồng Dao giật giật: “Phụ nữ có thai đều rất dễ nổi nóng.”

Lục Tư Thành: “…”

Lục Tư Thành định nói anh chỉ nghe nói sau khi có thai sẽ bỗng nhiên dạt dào tình mẹ các kiểu mà thôi, chưa từng nghe ai nói mấy lời quỷ quái như sau khi có thai gặp ai cũng cắn… Khóe môi hơi mấp máy, nhưng vẫn ngậm miệng không nói.

Lúc này Đồng Dao giơ tay lên, mềm yếu đập vai anh một cái… Thấy Lục Tư Thành nghiêng eo đi một chút, cô lại tăng thêm lực đập cái nữa—- Hiện tại Lục Tư Thành đang ôm cô, sợ sô ngồi không vững sẽ trượt xuống, lại sợ ôm chặt quá làm cô khó chịu, phân tâm trong chốc lát, bị cú đập của cô làm cho cả người xiêu vẹo.

Đồng Dao sửng sốt, rút tay về.

Lục Tư Thành thở dài, xoa xoa tóc cô, ấn cô vào trong ngực mình—- Lúc đầu Đồng Dao còn bướng bỉnh cựa quậy lung tung, nhưng cựa mãi thì phát hiện sức mình đấu không lại anh, lập tức bỏ cuộc, mềm yếu nằm trong lòng anh.

Giữa lúc yên lặng, Đồng Dao cảm nhận được cái tay đang ấn sau gáy cô của Lục Tư Thành trượt xuống dưới, xoa xoa lưng cô như muốn vỗ về, cuối cùng đặt trên tay cô, luôn vào các kẽ ngón tay, đầu ngón tay hơi thô ráp tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhéo nhéo ngón giữa của cô—-

“Đằng nào cũng phải có, em hoảng cái gì? Còn khóc, anh nói gì mà em khóc? Anh có nói không muốn à? Anh chỉ hỏi ý kiến của em thôi, sợ em còn đang lo nghĩ học hành thi đấu các thứ, anh muốn cứ vậy để em sinh luôn nhanh chóng sinh ra luôn nhưng em không vui thì phải làm sao lại oán trách anh, bây giờ bản thân em đã không có ý kiến gì thì anh đương nhiên cũng sẽ không… chậc, tóm lại trước tiên xác định xem có phải hay không đã, nếu là thật, thì cứ xin visa đi Mỹ trước? Trước vòng bảng anh dẫn em đi Las Vegas trước, trong nước còn phải đợi hai năm, đến ngày em đủ tuổi thì đi lấy giấy đăng ký, sau này kỉ niệm ngày cưới trùng với sinh nhật của em còn bớt được một cái bánh kem không tốt à…Ừm, nhưng mà nhẫn thì cũng vẫn phải mua, thời gian có hơi gấp không biết giờ đặt có kịp không, em thích hiệu nào? Mặc dù thích hiệu nào thì anh cũng đều mua được, nhưng mà em nông cạn như vậy anh nghĩ cần phải cho em chút thời gian lên tra Baidu xem hãng nào đắt nhất—– “2

Lục Tư Thành nói liên tục, nghĩ đến đâu nói đến đó, chỉ là Đồng Dao càng nghe càng thấy không đúng.

Ngóc đầu ra khỏi ngực Lục Tư Thành: “Ai muốn gả cho anh chứ?”

Lục Tư Thành khựng lại, nhướng mày: “Em không gả?”

Đồng Dao: “…”

Lục Tư Thành: “?”

Đồng Dao: “Không có hoa hồng không có quỳ ngay cả cái nhẫn kim cương 8 carat hồi trước hứa cũng mẹ nó lên xe trước bù lại sau, ôm một bọc chăn bông trong ngực là em phải gả cho anh rồi à? Anh là thổ phỉ của núi nào vậy hả?”

Lục Tư Thành: “…”

Đồng Dao nhướng mày: “Không gả! Anh đi đi!”

Lục Tư Thành vỗ vỗ đầu cô: “Em đừng có được voi đòi tiên nhé.”

Đồng Dao bị anh vỗ, cổ rụt lại, nhìn chằm chằm anh một hồi, lầm bầm một tiếng, lại chui vào trong lòng anh—- Lồng ngực anh ấm áp vững chắc, được anh ôm vào lòng tựa như đang lọt thỏm trong một thế giới riêng, dường như bị sự bình tĩnh ung dung của anh ảnh hưởng, những bất an và suy nghĩ lúc trước dần dần biến mất, Đồng Dao nhắm mắt lại, chần chừ một chút, cũng đưa tay ôm eo anh.

“… Thế hãng nhẫn nào đắt nhất vậy?”

“Thật ngại quá lần đầu kết hôn, không biết. Sau này có kinh nghiệm rồi sẽ nói cho em biết nhé?”

“… Độc miệng.”

“Nông cạn.”

“… Em nói cho anh biết cái này không tính là cầu hôn đâu đấy.”

“Được, không tính.”

“Hình thức rất quan trọng, em là người phụ nữ truyền thống.”

“Em chỉ đang nhớ đến nhẫn kim cương 8 carat thôi.”

“Hoa hồng cũng không được thiếu.”

“Còn yêu cầu gì nữa thì nói ra một lượt luôn đi.”

Đồng Dao nghĩ nghĩ.

“Hay là anh tìm một cái trực thăng rải hoa hồng xuống đi, băng rôn thì thôi khỏi thô tục lắm, anh chỉ cần hoa hồng là được rồi, rải từ cổng tiểu khu vào rải kín nóc trụ sở—-“

“Đồng Dao.”

“Gì?”

“Quá rồi.”

“… Ừm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.