Khi Em Mỉm Cười

Chương 127




Edit: Tiểu Vũ

Đồng Dao và các thành viên về trở trụ sở, nghỉ ngơi một ngày, cả ngày hôm đó không ai phát trực tiếp hết, ngay cả người mỗi ngày đều cố định live mấy tiếng là Tiểu Bàn và Lão Miêu cũng không live —- Không phải là bọn họ sợ mưa to gió dữ ngoài kia, mà là Tiểu Thụy không cho phép bọn họ live.

“Bây giờ mấy người trên mạng kia đều đang trực chờ các cậu lên để cạnh khóe đấy, các cậu làm ơn đừng có chủ động dâng người lên để ăn chửi được không?” Tiểu Thụy nói, “Chờ 2 ngày nữa các đội khác thi đấu xong, lúc đó bọn họ đã tìm được mục tiêu để chửi mới thì các cậu hẵng xuất hiện.”

[Các đội khác nằm không cũng trúng đạn: “…” ]

Thế là thừa dịp có ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi này, đội 1 và đội 2 bắt đầu đổi vị trí cho nhau, mấy người Đồng Dao lại thu dọn đồ đạc về tầng 1—- Thật ra nói là đổi vị trị cho sang, chứ đồ đạc gì cũng không nhiều, chỉ có chuột bàn phím cốc nước linh tinh thôi… Lục Tư Thanh ngồi trên ghế salon ôm cánh tay không nhúc nhích, như một địa chủ đại lão gia hơi nhíu mày nhìn Đồng Dao cầm hết thứ này đến thứ nọ từ trên tầng chạy xuống…

Tiểu Bàn ôm một hộp đồ ăn của mình xuống tầng, lúc đi ngang qua Lục Tư Thành thì nhìn anh một cái, lạnh lùng nói: “Thành ca, anh làm cái gì đấy, để Đồng Dao làm việc một mình còn bản thân thì ngồi đờ ở đây, có còn phong độ đàn ông… “

“Tiểu Bàn anh đừng châm chọc anh ấy, là em bảo anh ấy ngồi im ở đó đấy, tay anh ấy đau.” Đồng Dao ló đầu từ lan can tầng 2 ra, “Lục Tư Thành anh đừng có nhúc nhích gì đấy, nếu anh dám động một cái thì ngày hôm nay đừng mơ chạm vào em.”

Tiểu Bàn: “…”

Liếc nhìn Tiểu Bàn đang ngẩn người, Lục Tư Thành dương dương tự đắc hất hất cằm, tỏ vẻ: Nhìn thấy chưa?

Giọng Đồng Dao rất lớn, tất cả mọi người trong trụ sở đều nghe thấy, Lục Nhạc cười khinh bỉ, cầm chai rượu thuốc đưa cho anh trai mình, tiện thể ngẩng đầu lên hỏi: “Không chạm vào cậu? Chạm ở đây có nghĩa là gì đấy?”

Trên tầng im lặng ba giây.

Giây thứ tư Đồng Dao tháo dép ném thẳng từ trên lầu xuống thay cho câu trả lời.

Dép bông nhẹ bẫng, Lục Nhạc trực tiếp giơ tay bắt lấy, cúi đầu nhìn đôi dép có kích thước như của trẻ con kia, đang định nhét vào tay Lục Tư Thành, khóe mắt vô tình liếc thấy cổ tay hơi ửng đỏ của anh… Sững người, thu lại vẻ cợt nhả: “Tay anh lại sưng à?”

Thân là một tuyển thủ cũng ở vị trí carry, bản thân cậu ta cũng có lúc vì cường độ tập luyện quá dày đặc khiến bệnh sưng viêm tái phát, đây là chứng bệnh mà rất nhiều game thủ giữ vị trí carry mắc phải, nghiêm trọng hơn nữa thì từ sưng viêm sẽ dẫn đến các loại bệnh khác —– Đại loại như khớp xương hoạt động quá nhiều dần dần bị mài mòn nghiêm trọng… Mà Lục Tư Thành lại là tuyển thủ có lượng luyện tập nhiều nhất trong số các tuyển thủ, mỗi ngày sáng dậy nếu không đấu rank thì là nửa tiếng ngồi yên luyện farm lính, gần như đã trở thành cuộc sống thường nhật của anh…

Đương nhiên Lục Nhạc biết một trận đấu cường độ cao hơn 65 phút có bao nhiêu ảnh hưởng đến anh —– Sau khi vượt quá khoảng thời gian lí tưởng, việc sử dụng cổ tay sẽ gây thêm tổn thương vô cùng lớn cho vết thương của họ, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao ngay đến một người như Lục Tư Thành cũng không nhịn được mà có động tác xoay cổ tay theo bản năng.

Bởi vì thật sự rất đau.

“Không sao, ngày mai nhờ bác sĩ trị liệu qua xoa bóp một chút là ổn.”

Giọng nói trầm thấp truyền vào tai, nghe như chẳng phức tạp chút nào, Lục Nhạc ngẩng đầu nhìn anh mình một cái, chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lục Tư Thành, sau đó anh hơi hạ thấp giọng: “Mày đừng có bày ra cái vẻ mặt kinh ngạc không thôi như thế, để cô nhóc trên tầng nhìn thấy thì lại…”

Lục Tư Thành còn chưa nói xong.

Bởi vì lúc này Đồng Dao ôm thùng đồ cuối cùng đi xuống, lúc xuống vừa khéo nhìn thấy bộ dạng Lục Tư Thành mấp máy môi tỏ ý không muốn nói nhiều… Cô đặt thùng đồ xuống nhìn rượu thuốc Lục Nhạc đặt trên bàn, ngẩn người một chút rồi hỏi: “Có rượu thuốc? Lát nữa em xoa cho anh nhé?”

“Anh tự làm được rồi, tay chân em vụng về lắm.” Lục Tư Thành khẽ động tay, giấu phần hơi sưng đỏ đến một chỗ Đồng Dao không nhìn thấy, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh hỏi, “Băng vải đâu?”

“Ở phòng em, lát nữa em lấy cho anh.”

Đồng Dao không nghi ngờ gì, vừa trả lời vừa ôm lấy thùng đồ vội vã chạy đến bàn máy tính—- Thùng cuối này toàn là đồ của Lục Tư Thành, người điên này lúc lên tầng còn cố chấp mang con mèo chiêu tài nặng trịch này theo, Đồng Dao lấy mèo ra, lắc lắc rồi quen tay thò vào, móc ra 2 điều thuốc là được giấu kĩ lưỡng rồi ném thẳng vào thùng rác, sau đó làm như không có chuyện gì đặt con mèo về lại chỗ cũ.

Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, thành thạo vô cùng.

Tham Lang ngồi ở vị trí của Lục Tư Thành từ đầu tới cuối chỉ nhìn chứ không nói chuyện, chỉ khi nào Đồng Dao đặt vật gì lên bàn thì cậu ta hơi tránh về phía sau một chút… Đồng Dao đã dọn dẹp gần xong đồ đạc của Lục Tư Thành rồi, nhưng trên bàn lại vẫn còn cốc nước bàn phím và con chuột của Tham Lang, cậu ta không lấy đi thì cô cũng không thể xếp nốt đồ cho Lục Tư Thành được…

Đồng Dao hơi khó xử.

Thấy người phía sau mình quá im lặng, thế là cô quay đầu lại liếc nhìn Tham Lang —- Ánh mắt vừa khéo chạm phải ánh mắt cậu ta.

Tham Lang sửng sốt một chút, nghiêng đầu sang một bên.

—- Từ lần “vô tình gặp phải” ở trước cửa nhà vệ sinh tại Demacia Cup, cậu ta vẫn luôn tránh né Đồng Dao, bình thường đã ít nói chuyện rồi mà nay còn trầm hơn trước nhiều.

Đồng Dao do dự một chút: “… Tiểu Lang, có cần chị mang giúp cái gì lên trên không?”

Tham Lang không trả lời, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Đồng Dao một cái, trực tiếp đứng dậy rút dây cắm chuột và bàn phím rồi cầm theo cái cốc đi thẳng lên tầng…

Đồng Dao sững người tại chỗ, chỉ có thể lúng túng ngồi xổm xuống cắm dây chuột và bàn phím cho Lục Tư Thành.

—– Tất cả nhưng việc vừa diễn ra đều lọt vào mắt đội trưởng ZGDX, sắc mặt anh so với tiền còn lạnh hơn nhiều, khi Tham Lang đi qua phòng khách, anh dùng giọng nói chỉ đủ cho 2 người nghe thấy lạnh lùng nói: “Nhóc con, cánh chưa cứng đã không biết lớn nhỏ rồi.”

Bóng lưng của Tham Lang chợt cứng đờ.

“Thua trận đấu mà còn lớn lối như vậy, lấy Ashe để rồi bị Giáo Hoàng dập cho sấp mặt, cười chết mất.”

Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để Lục Tư Thành nghe thấy.

Ánh mắt của Lục Tư Thành trầm xuống.

Đồng Dao cảm giác được bầu không khí đáng sợ đó liền vội vôi vàng vàng bò ra khỏi gầm bàn, muốn chạy đến bảo đội trưởng nhà cô mau ngậm miệng, đừng có đi kích thích thiếu niên trong độ tuổi phản nghịch. Nhưng bởi vì vội quá mà không cẩn thận, đầu đập thẳng lên bàn, vang lên một tiếng “cộc” cực lớn —–

Tất cả mọi người trong trụ sở nghe thấy thì đều run người lên.

Đồng Dao kêu thảm một tiếng rồi ôm đầu ngồi xổm xuống, Tiểu Bàn cũng nhắm tịt mắt, tưởng tượng thôi cũng phát sợ, sờ sờ đầu của mình… Lục Tư Thành thấy vậy không ngồi yên được nữa đứng bật dậy vội vàng đi qua ôm cô lên đặt trên ghế: “Em bị ngu à, vậy mà cũng đụng được, đụng ở đâu, bỏ tay ra anh xem nào?”

“Em không sao, hầy, cơ mà anh đừng có ngày nào cũng cạnh khóe Tham Lang, thằng nhóc đó ăn mềm không ăn cứng… “

Lục Tư Thành không để ý tới cô, dứt khoát đẩy tay cô ra, rũ mắt xoa xoa phần bị cụng cho cô.

Đồng Dao bắt lấy tay anh: “Anh có nghe em nói không đấy?”

Lục Tư Thành trầm giọng nói: “Nghe.”

Giọng nói có chút bực mình.

Đồng Dao: “Giáo dục có tình thường, em nói bao nhiêu lần rồi—- Chọc người ta giận rồi lại bắt em theo sau dỗ, lần này em không đi.”

Đồng Dao vừa càu nhàu vừa vỗ vào cái tay đang xoa gáy cô của anh, ý bảo anh nhẹ tay chút, cùng lúc đó nghe thấy anh nói: “Giáo dục có tình thương thì ích gì chứ, chuyện lần trước ở Demacia Cup nó vẫn còn chưa xin lỗi em đúng không? Mấy thằng nhóc cứng đầu này nếu không cho chúng nó một bài học thì vĩnh viễn chúng nó cũng sẽ không hiểu được, em có nghe thấy những lời nó nói với anh không?”

“Nghe thấy.”

“Vậy sao em không an ủi anh?”

“… Sivir khắc Ashe.”

Tay đang xoa sau gáy cô dừng lại, giọng anh mang theo vẻ nguy hiểm: “Em cũng cho rằng anh bị Lý Quân Hách dập sấp mặt?”

Giọng điệu này nghe như kiểu chỉ cần Đồng Dao dám nói một chữ “phải” thì bắt đầu từ giây kế tiếp cô sẽ trở thành cẩu độc thân… Đồng Dao vừa tức vừa buồn cười, vỗ vỗ ngực người đàn ông nhà mình: “Em đâu có mù, anh khoan dung một tí, đừng chấp nhặt với trẻ con.”

Lục Tư Thành “ừm” một tiếng, tay đặt sau gáy cô lại bắt đầu cử động: “Trước khi tự bản thân nó hiểu ra được, em có nói gì cũng vô dụng.”

Đồng Dao không hiểu gì, ngẩng đầu: “Gì cơ?”

Lục Tư Thành: “Y như Lục Nhạc năm ngoái.”

Lục Nhạc ở cạnh đó vô duyên vô cớ dính đạn: “Gì đó?”

Lục Tư Thành: “Mấy đứa nhãi ranh mười mấy tuổi là đáng ghét nhất.”

Mọi người: “…”

Một câu này đã chửi hết hơn nửa số người trong trụ sở, bao gồm cả cô vợ đang ngẩn người của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.