Khi Điện Thoại Đổ Chuông

Chương 38




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Baek Sa Eon để con chó đang lao tới cắn vào chiếc túi, sau đó dẫm lên cổ nó, khống chế hoàn toàn.

Hai người đàn ông lực lưỡng hổn hển chạy tới, nhanh chóng đeo vòng cổ vào con chó. Một người tái mặt hỏi:

“Anh, anh có sao không? Cô bé này có bị thương ở đâu không…”

“Chỉ chút nữa là mất mạng rồi.”

Nghe giọng nói đầy căng thẳng, cảm giác được an ủi ùa đến trong lòng Hee Joo. Mệt mỏi rã rời, anh ôm eo cô như một đứa trẻ, cô ngả đầu vào vai anh.

‘Có lẽ trông hơi thất lễ…’

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô cũng nghĩ vậy, nhưng thậm chí đến ngón tay cũng không còn sức để cử động. May mắn thay, Baek Sa Eon chỉ im lặng vỗ về cơ thể bé nhỏ của cô.

“Thật không ngờ, một nơi bẩn thỉu như thế này lại nguy hiểm đến vậy. Chó của nhà nào đây? Của Chủ tịch Seo? Hay của Bộ trưởng Han?”

“Thật xin lỗi.”

Người quản lý cúi đầu, trông cực kỳ xấu hổ.

“Chúng ta đã gặp ở đâu rồi phải không?”

“Gì cơ?”

“Anh trông rất quen… À, con chó này là của Giám đốc Kang đúng không.”

Baek Sa Eon dùng cằm chỉ về phía con chó, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người trước mặt.

Người đàn ông kia đỏ bừng mặt, nhưng không nói được lời nào.

“Giám đốc Kang vốn không phải người yêu động vật.”

“Xin, xin lỗi. Tôi sai rồi.”

Baek Sa Eon lạnh lùng quay đi mà không nói thêm gì. Đột nhiên, anh cảm thấy một cơn đau nhói trên má.

“Chó không thể dùng chân trước để tát được.”

Anh nhẹ nhàng chạm vào bên má đỏ ửng của Hee Joo, nơi đã bị mẹ đánh.

Hee Joo thở dốc từng hơi yếu ớt, kiệt sức hoàn toàn. Đó chính là bên má bị mẹ cô làm tổn thương.

“Em cũng phải học cách phản kháng.”

“...!”

“Cho dù là chị gái hay mẹ em, sau này em cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để phản kháng, bất kể người đó là ai.”

Anh thẳng thắn nói ra những lời ngược đời ấy mà không do dự.

“Cơ hội báo thù sẽ đến.”

Dựa vào vai anh, Hee Joo cảm nhận giọng nói lạnh lẽo ấy truyền qua cơ thể.

“Người có tham vọng, giống như em, không nên sống lặng lẽ như vậy.”

Sự gần gũi giữa hai người khiến cô cảm thấy ấm áp, suýt nữa chìm vào giấc ngủ. Có lẽ chính vì điều đó, càng gần đến nhà, Hee Joo càng siết chặt lấy áo anh.

‘Nhưng mình vẫn phải xuống thôi…’

Hee Joo nuốt một tiếng thở dài, khẽ cựa mình chuẩn bị bước xuống.

Ngay lúc cô định rời khỏi, cậu thiếu niên đang bước chậm rãi lại bất ngờ bế cô lên lần nữa.

“...!”

Sau đó, anh bước thẳng qua cổng lớn của nhà Chủ tịch Hong.

Hee Joo ngạc nhiên quay đầu, hết nhìn cánh cổng lại nhìn anh trai hàng xóm.

“Chúc mừng sinh nhật.”

“...!”

Không biết từ lúc nào, ánh hoàng hôn đã lặn xuống.

Cô đứng đó nhìn anh như bị đóng đinh tại chỗ, nhưng cậu thiếu niên bướng bỉnh chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Baek Sa Eon ngẩng đầu nhìn bầu trời lúc hoàng hôn, lạnh lùng nói:

“Nó giống như gò má sưng đỏ của em vậy.”

“...”

“Nhưng rực rỡ lắm.”

Ánh chiều tà chiếu lên một bên mặt anh, khiến anh trông hơi tiều tụy. Hee Joo đột nhiên thổi nhẹ một hơi về phía anh.

Anh cau mày, quay lại nhìn nơi luồng gió nghịch ngợm vừa thổi qua. Lần này, cô thổi lên bầu trời.

“Phù…”

Thế là Baek Sa Eon nhếch nhẹ khóe miệng một bên. Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng ấy cuối cùng cũng trông giống như một thiếu niên mười tám tuổi.

“Thổi nến rồi à?”

Nhìn nụ cười thoáng qua nơi khóe mắt anh, cô cảm thấy thật đẹp.

Bầu trời đỏ rực ánh hoàng hôn, vòng tay vững chắc, và nụ cười của cậu thiếu niên.

Khoảnh khắc tựa bức tranh màu nước ấy đọng lại rất lâu trên võng mạc của Hee Joo.

Tối hôm đó, cô bị một luồng nhiệt kỳ lạ tra tấn.

Một cảm giác trống rỗng, nhớ nhung và khát khao với một người nào đó tràn ngập trong lồng ngực cô.

Và như vậy, kỳ kinh nguyệt đầu tiên của cô bắt đầu.

___________

“Ưm…!”

Mở mắt ra, Hee Joo thấy một trần nhà lạ lẫm. Cô chưa kịp cảm thán thì đã rên rỉ một tiếng.

Cơn đau đầu dữ dội, tứ chi bị băng bó chặt đến mức không thể chịu nổi, trông thật thảm hại.

‘Mình phải làm sao đây…’

Cô nghĩ đến một việc quan trọng.

‘Còn phải làm báo cáo nữa…!’

Thực ra, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là vấn đề này.

Cô rên rỉ ngồi dậy, đúng lúc cửa phòng bệnh mở, Baek Sa Eon bước vào.

“…”

“…”

Khi ánh mắt họ giao nhau, ký ức cuối cùng lại ùa về trong tâm trí.

Hee Joo vẫn giữ vững bản thân trong hoàn cảnh cực đoan, cô tự hào về điều đó. Cô muốn cười thật lớn nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.

“Cảm giác thế nào?”

Hee Joo gật đầu, tỏ vẻ mình vẫn ổn.

“Thật sao?”

Người đàn ông dùng giọng điệu mơ hồ thấp giọng tự nói, sau đó nhẹ nhàng khóa cửa phòng bệnh. Anh bước tới, mặt không biểu cảm, chỉ trong chốc lát đã đứng cạnh giường.

“Vậy thì, chuyện này em có thể làm được chứ?”

Hee Joo chưa kịp phản ứng.

“…!”

Anh đột ngột hôn lên môi cô.

Cảm giác nhiệt độ từ đôi môi khiến cô bất ngờ. Người đàn ông nhẹ nhàng xoa dịu vùng cổ của Hee Joo, hút lấy đôi môi cô.

Hee Joo phản xạ đẩy nhẹ vai anh, nhưng anh vẫn đứng im như tảng đá. Đột nhiên, chiếc lưỡi nóng bỏng của anh tiến vào miệng cô, lúc này cô chỉ có thể hé môi một chút.

“Ừm…!”

Đôi lưỡi ướt át quấn lấy nhau, không có cơ hội để từ chối. Đôi môi khít chặt như muốn nuốt chửng cả khoang miệng của cô.

Tiếng răng va đập vào nhau, khoang miệng nhanh chóng bị một vật mềm ấm lấp đầy. Hee Joo không quen với sự gần gũi như thế này, liên tục thở dốc và đánh vào vai anh.

Những cái đánh khẽ ấy càng làm cho Baek Sa Eon hưng phấn hơn, anh vươn lưỡi nhấm nháp vòm miệng của cô, và hung hăng cắn lấy đôi môi đỏ mọng.

“Ưm…a”

Hơi nóng bốc lên, những tiếng thở gấp gáp vang lên trong không gian.

Mỗi lần cô thở dốc, vẻ mặt anh lại càng kiên quyết hơn. Baek Sa Eon quấn chặt lấy cô, hơi thở của anh thấm vào từng tấc thịt, tay ấn vào từng mảnh da của cô.

Những âm thanh ướt át nhanh chóng vang vọng trong không gian phòng bệnh. Khi anh cúi đầu xuống sâu hơn, Hee Joo dùng hết sức giữ anh lại.

“Dừng lại”

Đó là âm thanh cô đã làm bật ra trong lúc gấp gáp.

Một âm thanh lạ lẫm dường như không phải của chính cô.

Tấm rào chắn kiên có bị buộc phải gỡ ra. Cô cúi đầu im lặng, dường như bản thân đã bị phát hiện một bí mật động trời.

Cô lại ngước mắt lên đối diện với anh.

Anh đưa tay lau khóe môi ươn ướt và nở một nụ cười. Vẻ mặt ấy vừa kì quái, nhưng lại có chút hài lòng.

“À”

Tiếng thở dài trầm thấp nghe không ra cảm xúc gì.

“Hong Hee Joo, thú vị không?”

Tuy khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt anh lại lạnh lùng đến thấu xương.

Hee Joo cảm thấy gáy mình lạnh buốt không thể giải thích được, hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của anh.

“Khi có người hỏi em điều gì đó, thì em phải trả lời.”

Anh chậm rãi vuốt lông mày, nhìn cô “Rõ ràng có thể nói giỏi như vậy…”

Anh nghe rõ tiếng mạch mình đập, cả người toàn là mồ hôi

“Bắt đầu từ bao giờ? Từ lúc mấy tuổi?”

Cô cố gắng mở miệng nhưng vẫn không nói nên lời, chỉ toát mồ hôi lạnh. Người đàn ông nhẹ nhàng lau vầng trán ấm áp cho Hee Joo.

“Xem ra là không thoải mái”

“Không thoải mái, nên không nói nên lời được sao”

Anh nhẹ nhàng ấn ngón cái vào gần cổ tay Hee Joo. Mặc dù có vẻ như anh chỉ tốn rất ít sức lực nhưng làn da trắng trẻo của cô vẫn đau nhức.

"Em có biết ai đã tìm thấy em trên núi không?"

Baek Sa Eon chăm chú nhìn Hee Joo.

"406."

"...!"

"Kẻ đe dọa khiến tôi thức trắng mỗi đêm."

Anh ta nhướng mày đầy ẩn ý.

“Nếu không có cuộc điện thoại đó, tôi đã không tìm được em. Kẻ bám đuôi 406 đó đã kể cho tôi nghe về những hang động trên vách đá mà ngay cả đội cứu hộ trên núi cũng không biết.”

Hee Joo cúi gằm mặt, cô không muốn nhìn Baek Sa Eon.

"Tôi rất đau khổ và không biết phải làm gì."

Baek Sa Eon nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của cô.

“Chúng ta có nên bắt kẻ đe dọa và giao hắn cho cảnh sát không, hay…”

"...!"

Hee Joo đang im lặng nghe bỗng nhiên run lên.

“Hay là đáp ứng yêu cầu của 406.”

Đôi mắt anh không chớp, nhưng con ngươi tối sầm lại khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Tôi phải đối phó với hắn như thế nào đây.”

Người đàn ông giữ chặt cổ tay Hee Joo không buông.

Cuộc xác nhận đã kết thúc.

Baek Sa Eon bước chân ra khỏi nhà với gương mặt vô cảm.

"Dừng lại...làm ơn...!"

Khoảnh khắc anh nghe thấy âm thanh khác biệt, làn da của người đàn ông cảm thấy nổi da gà từ tai đến cằm. Âm thanh đó giống hệt với bản ghi âm mà anh đã nghe vô số lần suốt đêm.

“Anh trai sao? Anh đang đợi em à?”

“Cầu xin anh, làm ơn, em xin anh mà, hu—! Hãy buông xuống đi, hãy buông xuống, em cầu xin anh.”

406 và Hong Hee Joo.

Những tiếng đe dọa, van xin, và cự tuyệt thân thể xa lạ, tất cả đều từ cùng một người. Đúng vậy, tất cả đều là cùng một giọng nói.

Vì vậy, một cảm xúc mơ hồ dâng tràn từ đỉnh đầu. Ngay cả bản thân anh cũng khó lòng kiềm chế được sự phấn khích dữ dội đang cuộn trào trong huyết quản. Cơ thể toàn thân như bị bao bọc trong những làn sóng nhiệt nóng bỏng.

Hong Hee Joo thật sự có thể nói chuyện.

Không, chính xác hơn là—

“Hong Hee Joo đang đe dọa tôi.”

Đứa trẻ không biết cả phép cộng, vậy mà lại không chút sợ hãi mà đe dọa tôi.

Baek Sa Eon dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm bên trong má, nơi vẫn còn lưu lại hơi thở của vợ mình. Sau đó, anh khẽ ngâm nga giai điệu phát ra từ radio của chiếc xe cảnh sát:

“You can ring my be-e-ell……”

Hộp đen đã ghi lại mọi thứ. Bao gồm cả khoảnh khắc Hee Joo bắt đầu rơi vào hoảng loạn. Tất cả các phân tích đã hoàn tất.

Đe dọa và áp bức.

Ở đâu đó giữa tự nguyện và bị cưỡng ép.

Anh xoay xoay chiếc cổ mệt mỏi, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.

“Cuối cùng thì cô ấy đã giao dịch gì với gã đó…”

Khi nghĩ về trong hộp đen, những tiếng radio và bộ đàm không kiểm soát được do Hee Joo thở dốc quá mức, anh không khỏi siết chặt nắm tay.

Ban đầu, đây thực sự là hành động của một kẻ đe dọa. Tuy nhiên, không biết đã giao dịch điều gì, giờ đây Hee Joo lại đứng chung chiến tuyến với kẻ phóng hỏa trong đoạn băng giám sát.

Dù xe bị lật, chồng bị ngạt thở, cha bị thương, cô ấy cũng tuyệt đối không tìm kiếm sự giúp đỡ. Ở phía bên kia, có thứ mà cô ấy không thể từ bỏ.

Liên minh nguy hiểm đó.

“Trở lại trạng thái trước khi là một cuộc hôn nhân chính trị.”

Khuôn mặt Baek Sa Eon phủ một bóng đen u ám.

Cảm giác rất tồi tệ. Trực giác lướt qua như một lưỡi dao, đây là một trò đùa ác ý.

Với tư cách là người từng tham gia lên kế hoạch cho những sự việc tương tự trong hầm trú ẩn dưới lòng đất của văn phòng tổng thống, anh càng có thể khẳng định điều này một cách rõ ràng hơn.

Cảm giác rất tồi tệ.

Phải cứu Hee Joo ra khỏi tình thế bị kẹp giữa những lời đe dọa này. Vậy thì——

… Được rồi, tạm thời hợp tác với em.

“Nhưng mục đích của 406 tuyệt đối sẽ không thành công.”

Cách để dẫn dụ kẻ đe dọa thực sự.

Nhớ lại quá trình xảy ra vụ cháy ở văn phòng, mọi chuyện đều rất đơn giản. Khi cuộc gọi đe dọa gặp phải sự cố nghiêm trọng, hắn sẽ tự xuất hiện.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.