Khi Điện Thoại Đổ Chuông

Chương 15




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “——Mày nghĩ tao chỉ là một gã đàn ông ru rú ở nhà tự làm mấy chuyện xấu hổ sao? Tao sẽ giết mày, giết mày. Thật sự tao sẽ giết mày.”

“Khụ khụ!”

Ngay khi nghe thấy âm thanh này, tóc gáy của Hee Joo dựng đứng cả lên. Đã vậy, âm thanh này lại còn vô cùng quen thuộc...

“——Tên khốn! Tao sẽ không tha cho mày đâu! Tuyệt đối không tha! Tao sẽ dùng dao rạch vào má mày…! Dội nước bẩn lên người mày…! Rồi xé mày ra từng mảnh…! Cuối cùng rắc tro lên…! Để mày biến mất không dấu vết…!”

Cái gì đây?

Đó là... giọng mình trong bản ghi âm thay đổi giọng nói sao?!

Sắc mặt Hee Joo tái nhợt, không còn một giọt máu. Mặc dù vài câu là giọng của bọn bắt cóc, nhưng phần lớn đều là lời mà chính cô đã nói.

Chúng đã khéo léo cắt ghép những gì Hee Joo từng nói, tạo ra một "kẻ đe dọa" hoàn toàn mới. Cằm cô mở lớn, không tài nào khép lại được.

“——Nếu không muốn xe của mình thành đống sắt vụn, thì mau mang 2 tỷ won đến đây giải quyết…! Có phải tao quá tử tế rồi không?”

“……”

“——Sẵn sàng chưa? Ngày mai tao sẽ không chút do dự mà giết mày.”

Chuyện này... rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Ai đã làm ra bản cắt ghép này?!

Hee Joo với hạt cơm còn dính trên khóe miệng loạng choạng đứng dậy, bước đến trước TV. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, đôi tay run rẩy không ngừng.

Đúng lúc đó, với bản năng nhạy cảm, cô chợt quay đầu lại. Rầm rầm rầm——! Ai đó đang thô bạo đẩy cửa bước vào.

Một người đàn ông trông vô cùng thảm hại xuất hiện, kèm theo mùi khói ám đầy khó chịu. Mái tóc vốn luôn gọn gàng nay rũ rượi che kín trán, áo sơ mi trắng bị ám khói đen kịt. Chiếc áo khoác và cà vạt chẳng biết đã thất lạc nơi nào. Càng đến gần, mùi khét cháy càng xộc thẳng vào mũi cô.

“……!”

Một dự cảm không lành lập tức bao trùm lấy Hee Joo. Chẳng lẽ là…

Cô cố ép mình gạt bỏ nghi ngờ vừa lóe lên. Không thể nào đâu...

Ánh mắt hai người gặp nhau, không cách nào trốn tránh.

“Tôi muốn xem đùi em.”

“……!”

Đầu óc Hee Joo hoàn toàn trống rỗng, cô chớp mắt liên tục. Có phải... mình nghe nhầm không?

“Để tôi cởi hay em tự cởi?”

Ánh mắt của Baek Sa Eon trần trụi dừng lại ở phần dưới cơ thể Hee Joo.

Quả nhiên là không nghe nhầm.

‘Khoan đã, đùi? Tại sao lại muốn xem đùi vào lúc này….’

Nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, anh ta thản nhiên bổ sung:

“Có kẻ đã phóng hỏa đốt văn phòng của tôi.”

Ánh mắt anh vừa sâu thẳm vừa mang vẻ lười biếng, cúi xuống nhìn Hee Joo.

“Chính là hắn.”

“……!”

Anh khẽ hất cằm, chỉ vào màn hình tin tức.

Cái gì…? Không, không phải vậy đâu...!

Mặc dù bản ghi âm đó là của em, và lời đe dọa cũng từ em, nhưng em không phải là kẻ phóng hỏa! Tuyệt đối không phải!

“Chỉ là chọc tức hắn ta một chút, thế mà hắn đã không kiềm chế được mà ra tay——”

Baek Sa Eon hất những lọn tóc che khuất tầm nhìn, lạnh lùng nói:

“Thật thú vị, sửa lại cái thói xấu của em đi.”

Ánh mắt anh lóe lên tia sáng kỳ lạ, chăm chú nhìn vào bản tin, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười ác ý. Đây là một trong những lần hiếm hoi cô thấy Baek Sa Eon cười. Nhưng nụ cười ấy không giống một nụ cười thật sự, mà như một chiếc mặt nạ méo mó.

‘……Hóa ra là anh!’

Ngay khoảnh khắc ấy, Hee Joo cảm giác như bị sét đánh ngang tai.

‘Là anh đã chỉnh sửa bản ghi âm đó…!’

Hee Joo nhận ra, tất cả những điều này là chiến lược của chồng cô để đối phó với kẻ đe dọa. Anh rõ ràng trông như một kẻ xảo quyệt sẵn sàng khiêu chiến bất cứ lúc nào.

Rốt cuộc... tại sao mọi chuyện lại trở nên rắc rối như vậy?

Hee Joo gắng sức kìm nén cảm giác muốn ngất xỉu. Nhưng ngay lúc đó, giọng nói biến đổi của cô đã được phát sóng trên toàn quốc.

“Vậy nên, tôi phải kiểm tra lại. Bây giờ, manh mối duy nhất chính là em.”

Ánh mắt anh lạnh lùng mà rực cháy.

(Lời dịch giả: đã lạnh lùng mà còn rực cháy là sao nữa má ooiiii)

Rào rào——.

Baek Sa Eon bước thẳng vào phòng tắm, để mặc dòng nước xối xả cuốn đi lớp bụi khói trên người.

‘Tôi tuyệt đối không tha cho anh đâu, đừng có mà hối hận!’

‘——Anh chết chắc rồi!’

Trong tích tắc, Baek Sa Eon nhìn thấy ngọn lửa đỏ rực.

Không phải ở Phủ Tổng thống, mà tại văn phòng riêng của anh.

Dường như tên đe dọa đã tìm ra được vị trí, và cố ý nhắm đến.

Anh nhớ lại dáng vẻ của gã đàn ông mặc áo khoác đen và đội mũ bóng chày. Mặc dù biết rõ có camera giám sát ở góc trần nhà, hắn vẫn cố tình ngẩng mũ nhìn thẳng vào ống kính. Dù đeo khẩu trang che kín mặt, nhưng ánh mắt ranh mãnh ấy rõ ràng là của một thanh niên ngỗ ngược. Hắn thậm chí còn đung đưa chiếc điện thoại khi đang gọi điện.

Baek Sa Eon không thể quên được cảm giác bất lực khi bị đối phương đẩy vào đường cùng. Nhưng khóe môi anh lại bất giác cong lên, tạo thành một đường cong nguy hiểm.

‘Đã nhận rồi, thì phải trả lại.’

"Trong lúc đang điều trị oxy cao áp, Baek Sa Eon vừa tỉnh dậy lập tức tới văn phòng. Từ lúc cố tình chỉnh sửa và phát tán tệp âm thanh của tên đe dọa đến giờ, mới chỉ một tiếng đồng hồ. Trùng hợp thay, thao túng sự kiện và truyền thông chính là sở trường của anh ta.

Anh không quay lại bệnh viện mà trực tiếp về nhà, chỉ có một lý do duy nhất. Cắn chặt răng, anh tùy ý quấn một chiếc khăn tắm lớn quanh phần dưới cơ thể.

‘Vốn dĩ không muốn liên lụy tới cô ấy.’

Ánh mắt của Baek Sa Eon trở nên u ám.

"Hong Hee Joo, lại đây."

Hee Joo đang dọn bàn ăn, khi nghe thấy câu nói đó, vai cô run lên dữ dội.

Mặc dù vậy, cô vẫn không thể tin được Baek Sa Eon thực sự sẽ..."

"Đưa đùi qua đây."

Những giọt nước từ mái tóc ướt đẫm rơi xuống thấm vào chiếc áo sơ mi của anh ta. Từ đầu đến cuối, mục đích của anh ta đã rất rõ ràng.

Anh ta vẫn xem chuyện vợ chồng như một phần của công việc. Sự khác biệt rõ rệt này khiến Hee Joo cảm thấy càng thêm xấu hổ.

Khi cô từ từ lùi lại, lông mày của Baek Sa Eon nhướn lên nhẹ.

"Nếu hắn ta đã tìm được văn phòng của tôi, thì căn nhà này cũng không còn an toàn nữa."

“…….”

"Vì vậy, hãy hợp tác với tôi. Tôi cần phải điều tra rõ tên khốn đó biết gì, biết bao nhiêu và biết được bằng cách nào."

Anh tiến lại gần với giọng điệu cứng rắn, đột ngột bế bổng Hee Joo lên.

‘Ah……!’

Cô vùng vẫy dữ dội, nhưng anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô rồi nói:

"Ngoan ngoãn nghe lời mới là em bé ngoan." ‘Cái gì……!’

Cổ của Hee Joo nóng bừng vì xấu hổ. Baek Sa Eon bế bổng cô lên như thể cô là một đứa trẻ.

Rồi anh sải bước qua hành lang, đi vào phòng ngủ của mình.

Mặc dù sống chung dưới một mái nhà suốt ba năm, nhưng cô chưa bao giờ đặt chân vào nơi đó.

Không xâm phạm vào lãnh địa của nhau, đối với cặp vợ chồng lạnh lùng này, điều đó quan trọng ngang bằng với sự im lặng. Anh ta ném Hee Joo lên giường như một món đồ.

"Tôi cần phải xem tận mắt."

Bóng dáng của Baek Sa Eon bao trùm lên cô.

Hee Joo nhăn mũi, cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nhè nhẹ. Lúc này thắt lưng của cô bị nắm lấy.

Thắt lưng có vẻ như sắp bị kéo tuột bất cứ lúc nào. Đúng lúc đó, cô nắm chặt lấy tay của Baek Sa Eon.

"Đợi đã, đợi đã……!"

Một tia bất mãn lóe lên trong đôi mắt của cô.

Người đàn ông khẽ tặc lưỡi rồi cầm lấy chùm chìa khóa trên tủ đầu giường. Sau đó, anh ta mở con dao nhỏ gắn trên móc khóa và cắt thẳng vào quần của Hee Joo.

"Cái gì……!"

Quần của cô bị xé toạc một cách tùy tiện ở phần đùi phải gần gốc.

Trước khi Hee Joo kịp phản ứng, đôi chân trắng nõn của cô đã lộ ra. "Mặc dù may mắn là không bị cởi hết, nhưng như này còn tệ hơn……!" Anh nắm vào chiếc đùi mềm mại của cô, đẩy vải thừa sang một bên.

Nhìn thấy khuôn mặt vô cùng lạnh lùng của anh ta, Hee Joo cảm thấy như mình đang trở thành một cái bình trong phòng thí nghiệm.

"Ah……!"

Mặc dù vậy, một nơi nào đó lại âm ỉ đau nhói, và trái tim cô cũng đập nhanh hơn. Cảm giác dục vọng rõ ràng khiến Hee Joo co rút các ngón chân.

Đúng lúc đó, ngón tay cái của anh ta ma sát mạnh vào một điểm nào đó.

"Thật sự có nốt ruồi."

Hơi thở nóng của anh ta phả vào làn da trần trụi.

“……Thật sự có."

Anh nhíu mày, lẩm bẩm. Ánh mắt của Baek Sa Eon không thể rời khỏi cặp đùi của cô.

Anh tỉ mỉ so sánh nốt ruồi trên ảnh, xác nhận xem đó có phải là thật hay là giả mạo. Ba nốt ruồi màu đỏ tươi.

Những nốt ruồi đặc biệt.

Giống hệt như trên ảnh.

Một sự khó chịu rõ ràng thoáng qua trên khuôn mặt lạnh lùng như tờ giấy trắng của anh ta.

"Tôi đã nghĩ rằng không thể nào là thật."

“…….”

"Hong Hee Joo, tôi nên hiểu chuyện này như thế nào đây?"

Hee Joo cắn chặt cơ mặt đang co giật. Cứ việc bối rối đi……!

Nghĩ nhiều đến mức anh sẽ chán ghét tôi!

Nếu anh không xử lý vợ mình, thì anh sẽ không thể bắt đầu sự nghiệp chính trị của mình!

"Rốt cuộc thì bức ảnh đó được chụp khi nào…… không, không cần nữa. Thôi vậy..."

Anh ta vuốt mặt và nói.

"Đưa điện thoại đây."

“……!”

Những lời nói bất ngờ khiến Hee Joo cứng đờ. Ánh mắt cô không chớp, Baek Sa Eon nhanh chóng tiến lại gần cô. Mùi thuốc khử trùng cứ thoang thoảng trong không khí

"Tôi sẽ kiểm tra xem điện thoại có bị hack không, rồi trả lại cho em."

“…….”

"Đưa đây."

Phản ứng bình tĩnh của anh ta khiến Hee Joo hơi thất vọng.

Khác với những gì cô lo lắng, anh ta không hề hỏi gì về những bức ảnh khiêu khích đó.

Trọng tâm của anh ta không phải ở những bức ảnh tục tĩu đó, mà là truy tìm xem tài liệu đã bị rò rỉ như thế nào.

‘……Mặc dù đã nhìn thấy cả dây garter, nhưng anh ta vẫn có vẻ mặt nhàm chán như vậy.’

Việc khiến anh ta lung lay và cảm thấy bối rối thực sự là một điều khó khăn.

‘Ah……!’

Đúng lúc đó, anh ta bóp chặt đùi mềm mại của cô. Cái nắm đó đủ để khiến cô đau đớn, anh ta đột ngột đứng dậy quay người lại, chỉ trong nháy mắt.

Baek Sa Eon gục đầu ra sau, hơi thở trở nên không đều. Hee Joo chỉ trơ mắt nhìn dấu tay đỏ ửng trên đùi mình. Nó nóng rát và tê tê.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.