Khi Đại Thần Gặp Đại Thần

Chương 25




“Nhưng cuối cùng lại không thể không…” JoJo nhíu đôi mày xinh đẹp, hai chữ “buông tay” cuối cùng cũng không thể thốt ra, Diệp Hân Mạch cười nhẹ: “Anh ấy trong mắt cô, phải chăng khác so với trước kia.”

“Cô thử đoán xem, nếu như anh ấy biết là James kêu chúng tôi tới phá rối, có băm nhỏ James ra hay không?”. Cô ta nghiêng đầu cười như có như không.

“Rất có khả năng”. Hân Mạch trả lời bâng quơ, mắt nhìn qua chỗ hai người kia, thấy Lily đã bị Lục Thủy Hàn nói đến nỗi ngây ngẩn cả người.

“JoJo!”. Giọng nam trầm thấp vang vọng trong phòng ăn huyên náo, phảng phất như tiếng sấm, khiến vô số ánh mắt bị thu hút, nhìn ba người họ một cách hứng thú.

JoJo ngẩng đầu liếc một cái, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Lily cũng đang lắc lắc cái mông bước tới cửa. Gương mặt mị hoặc, câu lên một nét cười, nói vòng vo: “Tôi vẫn còn chưa biết tên cô nha, tôi là JoJo. Còn cô, cô tên gì?”

“Diệp Hân Mạch.” Lục Thủy Hàn chưa kịp ngăn cản, thanh âm lãnh đạm cũng đã cất lên.

“Sao?” JoJo hạ mắt. “Thế giới này thật là nhỏ a.”

Diệp Hân Mạch mỉm cười chờ cô nàng tiếp tục.

“Năm đó, cô tham gia được vào tổ xã hội, vẫn là do tôi cực lực tiến cử đó!”. Cô ta lả lướt vuốt mái tóc dài, phong tình vạn chủng. Lily vừa tiến vào đã bỏ qua Lục Thủy Hàn, cứ thế ung dung ngồi xuống.

Diệp Hân Mạch khẽ run lên. Bàn tay cầm chén tra có chút run rẩy, Lục Thủy Hàn phát hiện có điểm kỳ lạ, vội vàng ngồi xuống bên cạnh, kéo tay cô, dưới gầm bàn gắt gao nắm chặt.

Hoá ra là bạn cùng trường, ít nhiều cũng quen biết nhau, khách hàng trong quán thấy cũng không còn gì náo nhiệt bèn thu hồi ánh mắt. Đôi mắt Hân Mạch đảo qua Lục Thủy Hàn, sau đó quay sang đối diện với hai cặp mắt phượng. “Hoá ra là học tỷ, lâu rồi không gặp.”

JoJo gật đầu, mỉm cười: “Phiền muội còn nhớ được tỷ, tới đây, giới thiệu một chút. Đây là bạn thân suốt 12 năm qua của tỷ, Lily.”

Lily nở nụ cười: “Cư nhiên là học muội, JoJo, chúng ta đây là sóng trước chết trên bờ cát a!”

“Đừng có nói bậy!”. JOJO cấu véo một phen trên mu bàn tay cô nàng, cười hờn dỗi.

Bị coi thường rất lâu, Lục đại thần có chút không hiểu nổi tình trạng hiện tại, nắm lấy tay Diệp Hân Mạch hờ hững nhìn hai nữ nhân trước mắt, gương mặt không vui cũng chẳng buồn.

Rốt cục, JoJo cũng bắt đầu chú ý đến ai đó bị bỏ xó: “Reims a! Anh không cần phải lo lắng. Em và Lily chẳng thể so được với cô ấy đâu!”. Lily cười như hồ ly thành tinh, móng tay đỏ tươi lại lay động, khẽ xua tay rồi gật gật đầu.

Lục Thủy Hàn khẩn trương nắm bàn tay lạnh buốt, không dám nặng lời: “Thực xin lỗi, Lily, vừa rồi là anh quá nặng lời. Nhưng anh nghĩ chúng ta thật sự không cần bới móc thời gian trước kia nữa…”

“Thật đáng tiếc a.” Lily bày ra vẻ mặt tiếc, chép chép miệng.

“Ai, ánh mắt thực không tốt chút nào”. JoJo nhẫn nại nhún vai, cũng là một vẻ mặt tiếc nuối: “Kỳ thật, Reims à, bọn em thực sự đối với anh là nhớ mãi không quên đó … Có điều, anh đã cảm thấy chúng ta không còn tình nghĩa gì nữa thì tốt nhất là cũng nên thôi đi!”

“Không thiếu đàn ông vây quanh bọn em đâu nha, đẩy ra còn không hết ấy chứ!”. Lily đáp một câu, khiến Lục Thủy Hàn cười khổ không thôi.

“Sau này có hối hận cũng đừng đến tìm bọn em mà tố khổ nha!”. JoJo cười gian trá, chẳng hề giống một cô gái vừa bị vứt bỏ chút nào. Mà có lẽ, trong mắt hai người họ, đàn ông cùng lắm cũng chỉ là một bộ y phục mà thôi!

Cầm được thì cũng buông được, đó chính là nguyên tắc của họ.

“Học muội à, phải nhớ rõ tên đàn ông này việc xấu nhiều vô kể đó nha…”. Lily lập tức nói tiếp: “Còn có …”

“James nói, chờ hai người chia tay, anh ta liền mang anh đi tìm chúng em đó…” JoJo quay lại nói với Lục Thủy Hàn. Quả nhiên, không hổ là bạn bè, hai người kẻ xướng người hoạ, không khiến một nam một nữ trước mặt này nói cho tức điên thì không thể bỏ qua.

Lục Thủy Hàn mặt mũi lạnh lùng như thể đóng băng, tên “anh họ” xấu xa kia dám đâm sau lưng mình thế này đây.

“Cho nên, học muội cần phải coi chừng anh ấy cẩn thận nha!! Tỷ tỷ không giúp gì được nữa rồi!”. Lily chớp chớp mắt, đứng dậy.

JoJo đuổi kịp, hướng Lục Thủy Hàn nói: “JoJo và Lily, dù không to tát nhưng cũng tuyệt không phải kẻ tầm thường, bị đùa bỡn trong tay anh là 1 sự sỉ nhục. Nhưng từ hôm nay trở đi,trong trí nhớ này sẽ không còn ai là Reims nữa…”. Nói xong, hơi dừng lại một chút, hướng mắt về phía bóng dáng nhỏ bé, cười mị hoặc: “Nhưng có lẽ, Tiểu Bạch sẽ không dễ dàng thả người đi như vậy đâu …”

Bàn tay Lục Thủy Hàn run lên, túm chặt khiến bàn tay nhỏ bé phát đau.

Sau đó chăm chú nhìn hai cô yêu nữ quyến rũ kia rời đi.

“Buông tay ra”. Lực đạo hoàn toàn không kiềm chế khiến Hân Mạch đau đến nhíu mày.

Ai ngờ, bàn tay kia không có nghe lời, trái lại càng nắm chặt hơn. “Em và Bạch Mặc Nhiên thực sự…”

Diệp Hân Mạch mắt trợn trắng: “Đau.”

Lục Thủy Hàn lúc này mới cuống quít buông tay, mang trên mặt vẻ tự trách (giả vờ): “Đúng rồi, thực xin lỗi…”

“Bộ dáng hiện tại của anh thật sự rất ngốc”. Sau khi xoa xoa mu bàn tay, Hân Mạch lại tiếp tục uống trà, không chút kiêng nể mà nhận xét trắng trợn.

Ai đó thất thần, không khỏi cười khổ. Mình đang nghe về chuyện cũ của cô ấy với người đàn ông khác, bình tĩnh được mới là lạ đó. Nhưng thấy anh giận như vậy mà…. Cô không để ý chút nào sao….. Vẫn là không quan tâm sao?

“Hân Mạch, em không giận chứ?”

“Giận?”. Không rõ là đang nghĩ gì, Hân Mach khẽ nghiêng đầu, lại thoáng thấy bóng nhân viên phục vụ đang đi tới.

Có người ngoài ở đây, hai người tiếp tục duy trì trạng thái trầm mặc.

Người phục vụ đưa mấy đĩa đồ ăn lên bàn. “Xin mời anh chị.”

Lục Thuỷ Hàn một bên nghịch lọ gia vị, một bên nói: “Hai cô ấy….. Em không bận tâm chút nào sao?”

“Có liên quan gì đến em đâu cơ chứ”

“Em…”. Lục Thuỷ Hàn bỗng dưng dừng tay, khuôn mặt tuấn tú vì thất vọng và giận giữ mà biến sắc, trừng mắt nhìn Hân Mạch vài giây, thấy cô không chút để ý lại bỗng nhiên nở nụ cười kỳ lạ, gắp một miếng rau đưa đến miệng cô: “Này, em ăn đi…”

Diệp Hân Mạch đưa mắt nhìn, bị màu sắc trắng trắng hồng hồng ấy hấp dẫn, hồn nhiên há miệng. Mới nhai một miếng đã nhăn nhó mặt mày, trừng mắt nhìn hung thủ (cái này chắc là trong rau có mù tạt, anh Hàn thâm nho lừa chị Mạch ăn)

Ai đó trắng trợn cười cười: “Anh còn tưởng em vẫn không có phản ứng chứ”.

Đôi mắt trong suốt ngân ngấn nước, thật muốn chửi mắng vài câu nhưng trong miệng toàn đò ăn nên không thể mở lời, đành vội vàng lấy một chiếc đĩa. Ah trời ơi, lão nương muốn nhổ ra a!!!!!

“Mau ăn thôi, ăn thôi!”. Ai đó lại làm bộ như chưa có gì xảy ra, đôi đũa trên tay hoạt động hết công suất, gắp hết món nọ đến món kia.

Hân Mạch nheo nheo mắt, bộ dáng lưu manh này thật khiến cô không vừa ý chút nào. Không để ai đó đắc ý hồi lâu, Hân Mạch vươn người lên, kéo cổ áo Lục Thuỷ Hàn, môi kề môi, nhẹ nhàng dùng lưỡi đẩy miếng rau đó sang miệng đối phương. Lục Thuỷ Hàn thời khắc đó như bị điện giật, toàn thân cứng đờ, không sao suy nghĩ được gì nữa.

Đến khi ý thức quay lại thì đã vô ý nuốt vào không ít, đầu lưỡi đưa đến cảm giác kích thích khiến anh trào cả nước mắt. Lúc này Hân Mạch mới hài òng buông tay,hồn nhiên nâng cốc trà lên uống một hơi.

“Em ….em….em ….”. Lục Thuỷ Hàn lúng búng trong miệng, nhổ ra không được nuốt vào không xong, chỉ đành một bên gạt nước mắt, một bên quơ cào cốc trà đã rỗng: “Nước, nước….”

Tiếp tục uống trà, không thèm để ý.

“Hân…Hân Mạch… cay quá đi…”. Một lúc sau Lục Thuỷ Hàn mang khuôn mặt đỏ ửng líu ríu xin lỗi:“Anh…anh sai rồi…. còn chưa được sao?”

Đôi con ngươi thâm thuý lúc này mới thèm liếc qua, hảo tâm rót cho một ly trà. Ai đó vội vàng uống ực một hơi. Đáng ghét, biết vậy ban đầu mình không nên cho nhiều mù tạt như vậy. thật là hại người lại thành ra hại mình.

Có điều…

“Ha ha. Hân Mạch à, có phải em vừa mới hôn anh không!!!!!”. Lại còn là trước nơi đông người thế này nữa chứ.

“Em cũng không phiền hôn anh thêm lần nữa đâu”. Hân Mạch khinh miệt lắc đầu.

Mặt đã bớt đỏ, Lục Thuỷ Hàn nhanh chóng khôi phục vẻ rạng ngời thường ngày, trên mặt lại có một nụ cười: “Hay là chúng ta đổi đi, được không?”. Một bên không ngừng rót nước, một bên đưa mặt ra ảo tưởng mỹ nhân sẽ đút cho mình ăn: “A”

“Này thì đổi này”. Ngón tay nhỏ nhắn quệt một lượng mù tạt lớn, đưa đến gần miệng LụcThuủy Hàn.

Lục đại thần lúc này khóc không ra nước mắt: “Không muốn thì thôi mà! Em xem, mù tạt thì ăn thế nào được chứ?”

Ngay lúc này, ngoài cửa, Lục Triển Bằng đang đi cùng mấy vị khách quan trọng vào một căn phòng.

“Nhà hàng này là của dì nhỏ, hôm nay khai trương. Dì….. đối với nhà hàng này thật sự đã bỏ rất nhiều tâm huyết, nên ngày khai trương mới quyết định về nước tự mình đón khách…”. Lục Thuỷ Hàn nương theo ánh mắt cô mà giải thích: “Mấy người này là bạn của dì nhỏ. Đừng nhìn nữa mà, đâu có đẹp bằng anh, hơn nữa cũng chẳng phải mafia gì đó đâu.”. Ai đó lúc này trong miệng toàn mấy klời ghen tị như thể trẻ con.

Diệp Hân Mạch rốt cục nghe lời thu ánh mắt lại.

Lục Thuỷ Hàn vừa lòng đưa một miếng đồ ăn tới bên miệng Hân Mạch, thấy cô nàng trợn trừng mắt thì vội vàng đảm bảo:“Anh thề là lần này không có bỏ thêm mù tạt vào đâu”.

“Hôm nay đưa em tới một là để chúc dì làm ăn may mắn, hai là cũng muốn giới thiệu hai người với nhau. Nhưng mà em nói….. em và Bạch Mặc Nhiên…”

“Anh và anh họ gọi cô ấy là dì sao?”. Hân Mạch chẳng buồn quan tâm, hỏi lại một câu không liên quan

Lục Thủy Hàn trong bụng oán thầm, khả năng đánh trống lảng quả nhiên là thiên hạ vô địch: “Vốn lẽ ra bọn anh phải gọi là cô, nhưng anh họ chỉ kém dì có 6 tuổi, gọi bằng cô thì nghe như bà lão vậy, cho nên bọn anh mới gọi là dì nhỏ.”

“Vậy sao?”

“Em… Có rảnh không, cùng anh tới gặp họ!”

“Hả?”

“Em….”. Lời đã tới cửa miệng mà không sao thốt ra được, thật sự muốn nói anh muốn giới thiệu em với cả nhà, muốn ở bên em cả đời, anh thật sự là nghiêm rúc đó….. Thế nhưng: “Không có gì, lát nữa qua chúc mừng dì là được rồi.”

“Uh.”

Sau khi hai người tán chuyện câu được câu chăng, Hân Mạch rốt cuộc kêu một suất cơm rang. Cơm vừa đưa lên bàn, Lục Thuỷ Hàn đã nhanh tay xúc mất hơn phân nửa khiến Hân Mạch không thể không dùng vũ lực mà giành lại.

Ngay lúc hai người đang tranh giành đồ ăn, trong nhà hàng khách khứa cũng vãn dần. Lục Triển Bằng hộc tốc chạy lên nói địa điểm, Lục Thuỷ Hàn bèn dẫn theo Hân Mạch mặt mày nhăn nhó đi xuống lầu.

Sau đó, hai người bước vào một gian phòng tao nhã mà sang trọng, thấy dì nhỏ nhà họ Lục đang sắp xếp cho mấy vị khách ở bàn bên cạnh, Lục Thuỷ Hàn bị dì nhỏ kéo đi đâu đó, bỏ lại mình Hân mạch ngồi bên bàn uống trà. Bỗng nhiên bên cạnh tối sầm lại, một người đàn ông cao lớn ngồi xuống.

“Người đẹp à, chúng ta uống một ly đi?”. Lục đường huynh mặt dày mày dạn chẳng thèm kiêng nể gì ai cố chấp đưa ly rượu lại gần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.