Khi Cô Ngốc Là Ôsin

Chương 8




“Trần Trí, hiện tại tôi cho cậu 24g, nhanh chóng tìm người giúp việc đến đây, nếu không, cậu cũng không cần làm việc tiếp nữa” Văn Thiếu Kiệt nói xong không đợi người bên kia trả lời lập tức ngắt máy.

Nhìn thân hình nhỏ nhắn đang loay hoay trong bếp làm đồ ăn khiến Văn Thiếu Kiệt có chút không tin vào mắt mình. Hoàn cảnh của cô như thế nào, mà ở độ tuổi này lại thành thục mọi việc như vậy? Nhìn lại xung quanh, anh tiếp tục cảm thán.

Mấy ngày hôm nay anh không quá để ý, hiện tại nhìn xung quanh vì bàn tay nhỏ kia quét dọn trở nên vô cùng sạch sẽ khiến anh có chút đau lòng. Lập tức gọi điện thoại cho trợ lý tìm người khác làm việc. Anh không muốn cô phải làm những công việc nặng nhọc này.

Trước đây vì không gian bề bộn, anh vì mình ra lệnh tìm người trong ba ngày, mà hiện tại vì cô gái nhỏ lại cho thời hạn 24g, đối với Trần Trí mà nói, khóc không ra nước mắt, ông chủ quả thật vô lương tâm.

Văn Thiếu Kiệt lại tiếp tục lấy điện thoại ấn dãy số quen thuộc.

“Nhân, giúp mình tra bối cảnh Từ Y Chi”

“…”

“ Mình muốn thông tin nhanh nhất và chính xác nhất”

“…”

“Ừ. Hai tiếng sau đem đến công ty cho mình”

Gác máy, nhìn thức ăn chuẩn bị bày lên bàn, Văn Thiếu Kiệt nhanh chóng bước vào giúp Từ Y Chi một tay. Lần này anh cương quyết bắt cô ngồi xuống cùng bàn. Là bởi vì vừa rồi cô mới ăn xong, hiện tại cũng chỉ ăn một vài đũa cho qua chuyện.

Xong hết thảy, dù không muốn Văn Thiếu Kiệt cũng phải trở lại công ty, anh đang dự tính, ngày mai người giúp việc mới đến, anh sẽ để Từ Y Chi theo anh đến công ty. Còn hiện giờ phải tranh thủ xem tình trạng thế nào mà người nhà nhẫn tâm để cô đi làm người giúp việc. Trước hết nên cho anh lý do chính đáng, nếu có bất kỳ khó khăn nào áp bức cô, anh sẽ không để yên.

Tập Đoàn Văn Lai!

“Thiếu Kiệt, cậu đều tra người này để làm gì?” Trương Quân Nhân nhìn Văn Thiếu Kiệt xem từng trang từng trang về hồ sơ cá nhân của một cô gái thì có chút khó hiểu. Mặc dù trong tập hồ sơ kia không có kèm hình ảnh, nhưng nhìn vào thông tin lấy được, là một cô gái chỉ mới mười tám tuổi, có gì hứng thú để bạn anh tìm hiểu?

“Quân Nhân, cậu cho người đi thu mua tất cả cổ phiếu của công ty Từ Thế, một phần cũng không để lọt ra ngoài” Ha, thì ra là cướp trắng trợn của người như vậy. Văn Thiếu Kiệt đôi mắt sắc bén bắn về cái tên Từ Khải trong thông tin. Mấy hôm trước anh cũng dự định để cho công ty kia tự sinh tự diệt, với mình một chút cũng chẳng liên quan. Nhưng hiện tại, anh đổi ý!

“Vì sao đổi ý?” Chẳng phải mấy hôm trước mới nói chỉ là công ty nhỏ không đáng quan tâm, lúc này muốn thu mua? Trương Quân Nhân có chút không theo kịp suy nghĩ của Văn Thiếu Kiệt rồi. Nhưng anh tin, bạn anh làm như vậy tất sẽ có nguyên nhân riêng của mình.

“Lấy lại vật vốn không thuộc quyền sở hữu của Từ Khải” Văn Thiếu Kiệt thoải mái dựa lưng vào ghế nói. Một người mà vì đồng tiền đi cướp giật thứ không thuộc về mình thì có đáng để giữ được vật đó? Bất quá cho ông ta phá sản hay vào tù là được. Anh chỉ muốn giúp Chi Chi ngốc kia đòi lại một chút công bằng mà thôi.

“Còn…Từ Hiểu Thương?” Những vấn đề đó không hề đáng ngại, chỉ có điều, cô gái kia chính là con của Từ Khải, hiện tại lại được cha Văn Thiếu Kiệt bồi dưỡng, muốn triệt để làm việc thì phải giải quyết vấn đề này trước.

“Mình đã có cách, cậu yên tâm làm việc đi” Văn Thiếu Kiệt hiểu lời Trương Quân Nhân nói. Nếu là mấy hôm trước anh còn có chút trở ngại, hiện tại tìm được người trong tim, còn sợ lão cha già phản đối sao? Ông còn mừng chẳng kịp nữa là.

Với Văn Diễn, chỉ cần Văn Thiếu Kiệt gật đầu chọn một, cho dù là ai đi chăng nữa cũng không quan trọng, quan trọng là con ông yêu thích, dù phải tẩy xóa những mầm móng có nguy cơ làm con dâu tương lai ghen tuông cũng sẽ bị ông đem ra triệt để thi hành. Cho nên…Chỉ cần Từ Y Chi ra mặt, Văn Thiếu Kiệt khẳng định, Từ Hiểu Thương sẽ bị tống đi rừng Amazon chơi với khỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.