Khi Cô Ngốc Là Ôsin

Chương 17




Thoã thuận điều kiện với Lý Tương Tư xong, Trương Quân Nhân tiễn người đẹp đi về, và tất nhiên, anh đã có số điện thoại của cô. Nếu cô muốn trốn chạy khỏi thành phố này để nuốt lời hứa, hình như đó là chuyện rất khó để xảy ra.

Trương Quân Nhân tiếp tục lái xe đến công ty, nhưng lúc này điện thoại lại reo. A, thì ra anh nhớ nhầm, hôm nay là chủ nhật, cuộc điện thoại kia tất nhiên là của Văn Thiếu Kiệt gọi, gấp rút bắt anh nhanh chóng có mặt trong mười lăm phút, nếu không sẽ làm thịt anh. Con mẹ nó, vì lo chuyện của ai mà khiến anh giờ giấc đều quên như vậy? Thế mà hiện tại còn lên giọng uy hiếp anh trắng trợn? Nghĩ thế thôi, nhưng cậu ba nào đó đâu dám tỏ thái độ bất mãn, bị làm thịt là chẳng nghi ngờ.

“Sao lâu như vậy?” Văn Thiếu Kiệt cau mày lên tiếng, vẻ mặt như bị người ta ăn hết của khi nhìn Trương Quân Nhân bước vào. Đã có giao ước từ trước, nên sáng nay đem thức ăn đến cho Từ Y Chi, anh đã vội vàng chạy đến đây gặp mặt. Vốn anh cũng muốn đem cô ngốc theo, nhưng cô muốn ở lại chăm sóc mẹ, nên hết cách, anh đành đến một mình. 

Chỉ là nghĩ cái tên Trương Quân Nhân kia chắc đã có mặt, anh chỉ cần bàn bạc một số việc liền có thể trở về bên cạnh cô ngốc. Nhưng ai ngờ, chờ rồi chờ, mất cả hai tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy tên kia có mặt, anh buộc lòng gọi điện thoại uy hiếp. 

“Chẳng phải là do việc cậu đã nhờ sao?” Trương Quân Nhân làm như mình chậm trễ là do lỗi của Văn Thiếu Kiệt, anh không chút ngại ngùng làm ra vẻ oan uổng. Con bà nó, đến trễ có hai tiếng thôi mà, có cần khủng bố vậy không? Ông đây cũng vì tương lai con em sau này, nên trì hoãn lại dụ dỗ cô nhóc kia, cho dù biết đắc tội ôn thần cũng chẳng ngại đâu.

“Đây, hợp đồng chuyển nhượng” Trương Quân Nhân thuận thế ngồi xuống bắt chéo chân, tay ném xấp giấy lên bàn phía Văn Thiếu Kiệt. Vẻ mặt anh vô cùng đắc ý, xem đi, chỉ trong ba ngày đã giải quyết xong nhiều chuyện một lúc. Đôi khi chính anh cũng cảm thấy tự hào về bản thân mình. Thầm nghĩ, cô gái nào có được anh, thì may mắn đến cỡ nào? Trong mắt lập tức hiện lên gương mặt Lý Tương Tư tức giận, khoé miệng anh kéo nhẹ cười, ví dụ như…cô gái đó?

“Ừm. Vấn đề Từ Thế sao rồi?” Thấy thành quả của Trương Quân Nhân ở trên bàn, gương mặt Văn Thiếu Kiệt giãn ra một chút. Nếu vấn đề nhà cửa đã giải quyết, vậy chỉ còn chuyện của công ty kia đáng để nói đến. Anh cũng muốn nhanh chút biến Từ Y Chi thành cô dâu của mình mà đường đường chính chính rước về nhà họ Văn, công ty Từ Thế làm quà sính lễ, xem như cũng có chút thành ý đi?

“Đang cho người gạ mua, chỉ cần vài ngày nữa là ổn thoã”  Nụ cười trên mặt Trương Quân Nhân càng sâu hơn. Anh mà đã ra tay thì còn phải lo lắng sao? Chỉ là lão già Từ Khải kia cũng không phải dạng vừa, đấu với ông ta thì không đến nổi tẻ nhạt cho mấy.

“Thông báo cho những cổ đông kia, gây áp lực cho lão già kia” Văn Thiếu Kiệt thoải mái dựa người vào ghế. Những cổ đông của công ty Từ Thế, ba năm trước anh đã tỉ mỹ nhét vào, thời cơ để dùng đến chính là lúc này. Cũng đừng nên trách anh quá ác độc vô tình. Nếu Từ Khải không tính kế lên người anh, thì hậu quả sao có ngày hôm nay?

“Ừm. Cậu định xử lí ông ta thế nào” Trương Quân Nhân không hiểu vấn đề cho lắm, cứ nghĩ rằng Văn Thiếu Kiệt ghi hận chuyện Từ Khải bày kế, đem Từ Hiểu Thương ném cho anh ta, nên hiện tại anh ta  muốn trút cơn giận? Mà cơn giận kia đã qua ba năm, có cần phải nhớ dai đến vậy không? Hay… chuyện này có gì đó mà anh không hiểu?

“Để ông ta ngồi tù không ngày ra là được” Văn Thiếu Kiệt lạnh nhạt thờ ơ nói. Lúc trước anh từng nghĩ sẽ cho lão già kia phá sản ra đường xin ăn, nhưng lúc này suy nghĩ kĩ, anh không muốn giữ lại mầm mống gây hoạ. Với lại, trước kia anh không có nhược điểm, bây giờ thì đã có. Anh không nghĩ cho bản thân, cũng nên để ý đến sự an nguy của cô ngốc bảo bối chứ?

“Còn mẹ con Từ Hiểu Thương?” Gương mặt Trương Quân Nhân gợi lên chút đùa cợt. Chẳng lẽ bạn thân anh không có chút gì là luyến hương tiếc ngọc sao? Tuy Từ Hiểu Thương rất kiêu căng kiểu cách, nói cho cùng, cũng chỉ là con cờ trong tay Từ Khải, vốn không có lỗi gì to tác. Cái lỗi lớn nhất mà cô ta đã chạm phải, chính là mặt dày luôn muốn đeo bám Văn Thiếu Kiệt.

“Cho cả hai xuất ngoại, như vậy đã nhân từ lắm rồi.” Cái gọi là xuất ngoại kia chính là vĩnh viễn không được trở về. Văn Thiếu Kiệt không cho người thủ tiêu Từ Hiểu Thương, đơn giản cô ta cũng mang họ Từ, cùng chung với Từ Y Chi. Bởi vì khi yêu cô ngốc, anh sẽ đặt suy nghĩ của cô trên hết, tha cho bọn họ, cũng như tích đức cho bản thân đi.

“Ừm. Như vậy là ổn thoã nhất” Trương Quân Nhân gật đầu. Cũng bởi vì Từ Hiểu Thương  ỷ mình giàu có mà kiêu căng hống hách,  lại si mê yêu mù quáng Văn Thiếu Kiệt, cộng thêm Văn Diễn ủng hộ, cô ta không xem ai ra gì. Tuy anh cũng chán ghét không muốn nhìn, nhưng cũng không đến đổi ra tay ác độc.

“À Kiệt. Nghe nói cậu đang quen một cô gái?” Công việc bàn bạc xong, như chợt nhớ ra điều mình cần quan tâm, ánh mắt Trương Quân Nhân trở nên sáng rực nhìn Văn Thiếu Kiệt. Gương mặt anh chỉ hiện lên chút quan tâm, nhưng trong lòng thì cố kiềm nén cảm xúc muốn bay vào căn hộ kia lục lọi tìm người đẹp bí ẩn nhìn một cái cho thoã lòng. Dù vậy, tưởng tượng cũng chỉ là trong đầu óc, hiện tại thì sao thực hiện được chứ?

“Cậu nên quan tâm chuyện đi dự tiệc của mình đi là vừa” Văn Thiếu Kiệt kéo nhẹ khoé môi, không hề thừa nhận hay phản bác. Đôi mắt anh gợi lên nét đùa cợt nhìn Trương Quân Nhân. Nếu nhớ không lầm, những lần cậu ba họ trương đi dự tiệc, điều phải gặp khó khăn với những quý cô mê trai. Bởi vì bề ngoài quá tốt, lại thêm phóng khoáng, cậu ba nhà ta luôn được các cô đeo bám không tha.

“Yên tâm, mình đã tìm ra đối tượng để đỡ đạn” Nhớ lại những cảnh tượng một mình đến dự tiệc, Trương Quân Nhân bất chợt rùng mình. Con bà nó, nếu không phải anh là chính nhân quân tử, không đánh phụ nữ thì đâu gặp rắc rối to lớn đến vậy? Trước mười đối thủ cao to lực lượng cũng chẳng đáng sợ bằng mười phụ nữ mông to ngực lớn, anh đứng lại cũng chẳng được, chạy đi cũng không xong.

“Ồ, khéo vậy? Cậu gặp may rồi nhỉ?” Văn Thiếu Kiệt lại mỉm cười chế nhiễu. Anh hiểu Trương Quân Nhân. Nếu thực sự không thích, cậu ba của chúng ta sẽ không bao giờ tuỳ tiện tìm một người nào đó ra để làm bình phong đỡ đạn. Nói như vậy…Tình duyên tên này cũng đã đến sao? 

“Tình cờ thôi. Chẳng có gì liên quan” Trương Quân Nhân quay mặt đi, tránh né cái nhìn của Văn Thiếu Kiệt. Con bà nó, anh chỉ là tìm được người cùng đi dự tiệc thôi mà, có cần nhìn như kiểu ‘bắt gian’ tại trận như vậy không? Nhưng là, miệng nói không liên quan, mà lòng thì lại len lén vui xôn xao khó diễn tả? Có phải anh bị bệnh rồi hay không? Chắc hôm nào anh nên đến bệnh viện cho Lâm Hoàng Dương chuẩn đoán mới được.

“Vậy mình về đây” Văn Thiếu Kiệt nhận ra sự ngượng ngùng của bạn thì không trêu đùa nữa. Trương Quân Nhân cũng giống như anh, ba mươi năm chưa từng đem tâm tư của mình đặt lên trên người con gái, hiện tại nhìn cậu ba thẹn thùng, anh nghĩ chắc đã phải lòng cô nào rồi, xem đi, e thẹn thế mà.

Đến đây, Văn Thiếu Kiệt lại nhớ đến Từ Y Chi. Đúng là, một khi đã yêu, thì tâm trí lúc nào cũng hướng về người đó, mỗi giây mỗi khắc điều muốn bên cạnh nhau. Có lẽ nhìn biểu hiện của Trương Quân Nhân, anh hiểu rằng, cái tên này chỉ được cái phóng khoáng gan dạ, chứ chưa đủ minh mẫn để nhận ra tình cảm của mình đối với một ai đó. Cũng may, từ lúc đầu, anh đối với cô ngốc bảo bối đã là tiếng sét ái tình, chứ không phải mập mờ như tên khờ khạo kia.

Chẳng cần bận tâm Văn Thiếu Kiệt đi hay ở lại, mà tâm trí lúc này của Trương Quân Nhân đang nhớ gương mặt tức giận, khóc lóc của ai đó mà thầm mỉm cười. Cô nhóc kia thật khả ái, mới khóc đó rồi lại mỉm cười. Khi tức giận, lúc lại gục đầu cam chịu, làm anh thoáng thấy cuộc đời này có cô thú vị làm sao.

Trương Quân Nhân bỗng giật nảy mình. Anh làm sao vậy? Sao lại nhớ đến cô nhóc kia? Quan trọng là…Nghĩ đến cô, tim anh lại đập thật nhanh, cứ như đang nhìn cô đứng trước mặt vậy.

Lắc mạnh đầu. Trương Quân Nhân thầm nghĩ, chắc tại cô nhóc kia có chút thú vị, nên anh mới nhớ đến thôi, qua ngày mai chắc sẽ hết thôi mà. Á chết, anh đã quên hỏi tên rồi? Con bà nó, có chút chuyện nhỏ như vậy cũng quên? 

Vừa tức giận với chính mình, Trương Quân Nhân liền thay đổi 180 độ mỉm cười ý tứ. Nếu như…tối nay anh dùng chuyện đó làm lý do gọi điện cho cô thì có gì bằng? Ôi sao trên đời lại có người vừa đẹp trai vừa tài giỏi lại thông minh như anh cơ chứ =))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.