Khi Chanh Có Vị Ngọt

Chương 7: Leo núi 2




Giang Thời Dạ trở lại chỗ ngồi của mình, dựa vào ghế quay đầu lại nhìn Vu Diệc Bạch đang làm đề.

" Diệc Bạch, cuối tuần này cậu có đi leo núi không? " Vu Diệc Bạch cũng không có ngẩng đầu lên, vừa làm đề vừa nói: " Đi! "

" Vừa hay, em gái mình cũng đi theo! Mình phải đi phía trước cầm cờ của lớp, cậu trông coi em gái giúp mình nha! "

Giang Thời Dạ đặt tay lên vai Vu Diệc Bạch, cậu vẫn như cũ bộ dạng người lạ không nên lại gần, "Ừm."

Giang Thời Dạ trong lòng phun trào, " Em gái của mình ánh mắt bị gì vậy? Sao lại thích nam nhân lạnh như băng này! "

Ở bên kia, Giang Hiểu Văn trở lại lớp học liền vòng tay ôm Từ Thanh Thanh, " Thanh Thanh! Cuối tuần này mình sẽ đi leo núi với lớp của anh mình! "

" Có thật hay không, mình nói cho cậu biết, lần này nhất định phải nắm bắt cơ hội. Còn có mình nghe nói mấy ngày nay Hứa Triển Duyệt mỗi ngày đều tới tìm Vu Diệc Bạch. "

" Ngày nào cũng tìm Vu Diệc Bạch? Mẹ kiếp! Chi ấy còn chưa chịu từ bỏ? Mình phải làm sao đây? Chị ấy rất đẹp, có lợi thế hơn mình rất nhiều! " Giang Hiểu Văn hai tay chống cằm.

" Nhỡ đâu Vu Diệc Bạch lại thích người như cậu thì sao? Phải tự tin lên biết không? "

" Nếu là như vậy thì thật tốt! "

Từ Thanh Thanh đột nhiên nói " Tiểu Văn à, mình thấy trên mạng có một câu nói rằng nếu thích một con trai thì có thể trực tiếp hôn. Hôn xong lập tức chạy, nếu anh ấy không từ chối cậu thì hai người đến với nhau m, nếu anh ấy từ chối cậu thì cậu cũng không thua thiệt gì! "

" Trực tiếp hôn? Không được, không được...nhìn thấy anh ấy mình căng thẳng muốn chết, huống chi là hôn anh ấy! " Giang Tiểu Mạn hai tay ôm má.

" Từ từ, lo lắng cái gì! Có câu nói, không thể ăn vội đậu hũ nóng! " Từ Thanh Thanh cười cười nhìn Giang Hiểu Văn.

Mấy ngày kế tiếp, Giang Hiểu Văn vẫn sẽ chạy lên lầu 4 nhìn Vu Diệc Bạch, bởi vì vóc dáng quá cao, Vu Diệc Bạch cùng Giang Thời Dạ đều ngồi ở cuối lớp.

Điều này cũng làm cho những cô gái ái mộ họ có thể ngắm nhìn họ từ cửa sau.

Tối thứ bảy, Giang Hiểu Văn ngồi ở trên sô pha gọi cho mẹ Giang, " Mẹ, ông bà vẫn khoẻ chứ ạ? "

Mẹ Giang ở đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng nói : " Vẫn khoẻ! Ngày mốt ba mẹ sẽ về, mấy ngày nay con không cãi nhau với anh trai chứ? "

" Mẹ! Mẹ yên tâm đi, con với anh trai rất tốt! Vậy ba mẹ trở về lái xe chú ý an toàn nha! " Giang Hiểu Văn tựa đầu vào góc số pha.

" Mẹ biết rồi, côn và anh đi ngủ sớm một chút! "

" Con biết rồi mẹ ơi , ba mẹ cũng mau nghỉ ngơi đi! Con cúp máy nha! Bye bye. "

" Được rồi! Bye bye! "

" Nói chuyện điện thoại với mẹ? " Giang Thời Dạ bước ra khỏi phòng ngủ.

" Vâng! Mẹ nói ngày bọn họ sẽ trở về. A đúng rồi anh, ngày mai không cần phải mặc đồng phục học sinh đúng không?" Giang Hiểu Văn ngồi xếp bằng trên ghế sô pha nhìn Giang Thời Dạ.

" Mặc gì cũng được! Mặc đồ thể thao đi, leo núi sẽ tiện hơn đừng quên mang theo nước! "

" Em muốn xách theo balo, vẫn còn sớm, cùng em xuống cửa hàng tiên lợi mua chút đồ ăn vặt! " Giang Hiểu Văn từ trên ghế sô pha đứng dậy đi về phía cửa.

" Cũng được, anh sợ sáng mai không có thời gian đi mua! " Vừa xuống tới dưới lầu của tiểu khu, Giang Hiểu Vă ánh mắt sắc bén nhìn thấy Vu Diệc Bạch đang chạy bộ.

Giang Hiểu Vân lập tức giữ chặt Giang Thời Dạ đang đi phía trước, "Anh, nhìn bên kia, là Vu Diệc Bạch đang chạy bộ!"

" Cậu ta chạy bộ thì sao? Thật là lắm chuyện, mau đi mua đồ đi anh còn có việc phải làm! " Giang Hiểu Văn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn  Giang Thời Dạ đi ở phía trước.

" Em nói này, anh có thể học hỏi người ta không? Chạy bộ nhiều một chút rèn luyện thân thể, suốt ngày chỉ biết chơi game. Sang năm không đậu đại học thì chắc em cười chết mất! "

" Thật tức cười, anh là ai chứ? Là anh của em! Em phải nhớ rằng anh là anh của em! Anh không thi đại học mà sẽ được tuyển thẳng, em đợi đó! " Giang Thời Dạ quay đầu cáu kỉnh nói.

" Được được! Em rửa mắt mong chờ! " Giang Hiểu Văn đẩy Giang Thời Dạ đi về phía cửa hàng tiện lợi.

Lúc hai anh em đi ra từ cửa hàng tiện lợi, Giang Hiểu Văn xách hai túi lớn đồ ăn vặt , Giang Thời Dạ đi ở phía trước, hai tay chắp sau lưng.

" Em có thể nhanh lên được không? Ốc sên còn nhanh hơn em! "

" Mẹ kiếp! Anh đâu có xách cái gì, toàn bộ đều là em xách! Anh còn không biết xấu hổ mà nói!!! " Giang Hiểu Văn ở phía sau gầm Iên.

" Vậy anh giúp em xách, ngày mai em cũng không cần đi đâu! "

" Đừng đừng! Đại thiếu gia, cái này cứ để em xách không phiền đến ngài! " Giang Hiểu Văn cười nói.

" Được! Vậy em vất vả rồi....hâhhahahaha ."

---

Sáng sớm ngày cuối tuần, Giang Hiểu Văn mặc bộ quần áo thể thao màu be, buộc tóc đuôi ngựa và đội mũ lưỡi trai màu xanh lá đậm, tinh thần vui vẻ. Trên cổ thì treo chai nước, trên lưng đeo balo chứa đầy nước và đồ ăn vặt.

Giang Thời Dạ mặc một bộ đồ thể thao màu xanh nhạt, đội mũ lưỡi trai màu hồng.

" Anh, mũ của anh có phải nữ tính quá không! "

" Em thì biết cái gì, cũn không bằng em đội nón xanh đâu! Hâhhahaha ." Giang Thời Dạ trêu chọc Giang Hiểu Văn.

Ngay sau khi hai anh em ra khỏi thang máy, họ đã nhìn thấy Vu Diệc Bạch đứng ở cửa.

Anh khoác bên ngoài một chiếc áo giản dị màu đen của Gucci, không có khóa kéo. Dưới thân là một chiếc quần đen cũng của Gucci. Anh đeo một chiếc túi đeo chéo, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, mái tóc ngắn hơi rối, gương mặt muôn thủa vẫn luôn lạnh như băng.

Giang Hiểu Văn chưa từng thấy Vu Diệc Bạch cười, anh luôn lạnh lùng ít nói.

Kỳ thật mà nói, anh quả thật có một gương mặt đẹp trai xuất sắc, nhưng là quanh năm lạnh như băng, nói chung là giống như người lạ chớ tới gần.

Ba người theo cả đội lên núi, phong cảnh trên núi rất đẹp, bởi vì vẫn còn sớm mặt trời vừa mới mọc nên không nóng lắm.

Nhưng Giang Hiểu Văn thì khác, cô mang quá nhiều thứ trên người lại đang đi lên dốc, mệt đến nửa sống nửa chết.

Bởi vì Giang Thời Dạ là thành viên ban thể thao của lớp chịu trách nhiệm cầm cờ của lớp ở phía trước, cho nên Giang Hiểu Văn và Vu Diệc Bạch đi cùng nhau.

Trên đường đi có rất nhiều người cùng nhau nghỉ ngơi trong đình mát, nên đi thành từng nhóm từng nhóm.

Giang Hiểu Văn ngẩng đầu nhìn Vu Diệc Bạch đang đi phía trước, muốn đi nhanh đuổi theo nhưng lại vô tình đụng phải Vu Diệc Bạch đang đi phía trước.

Cô lui về phía sau mấy bước, kết quả không cẩn thận bị ngã, " A~~"

Vu Diệc Bạch vừa quay lại, anh nhìn thấy cô đang tựa vào tảng đá bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ.

Anh ngồi xổm xuống kiểm tra chân của Giang Hiểu Văn, ngay khi tay của snh chạm vào chân của cô, cô liền hét lên: " A! Đau..."

Vu Diệc Bạch nhìn thấy mắt cá chân trái của Giang Hiểu Văn bị trầy da chảy máy, khẽ nhíu mày " Sao lại bất cẩn như vậy! "

Giang Hiểu Văn cúi đầu lẩm bẩm trong miệng: " Còn không phải muốn đuổi kịp anh sao! "

Vu Diệc Bạch để túi xách xuống, kéo khoá ra lấy cồn cùng băng cá nhân từ bên trong ra, chuẩn bị giúp Giang Hiểu Văn xử lý vết thương.

Sau này Giang Hiểu Văn hỏi tại sao lại mang theo cồn và băng cá nhân, có người nói rằng anh sợ có con heo ngu ngốc sẽ bị thương!

Giang Hiểu Văn lập tức thu chân lại, " Đừng đừng đừng , đau quá! "

" Đau cũng phải chịu! Nếu không xử lý vết thương, để bị nhiễm trùng sẽ càng đau hơn! " Vu Diệc Bạch nghiêm mặt nói.

" Cố gắng chịu đựng một chút! " Vu Diệc Bạch nói xong liền bắt đầu rửa vết thương cho Giang Hiểu Văn.

Trong lúc đó Giang Hiểu Văn thì đau đớn cũng không dám kêu, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

" Xong rồi, em ở đây nghỉ ngơi đi! Lát nữa anh của em sẽ đưa em trở về! " Vu Diệc Bạch nói xong liền đứng dậy rời đi.

" Không, không được! Em muốn lên đỉnh núia, em có thể đi được! " Khương Hiểu vừa nói vừa đứng dậy, miệng vết thương lại truyền tới cảm giác đâu đớn.

" Đã bị như vậy rồi mà còn muốn đi? " Nói xong liền ngồi xổm xuống, quay lưng lại " Đi lên, anh cõng em. "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.