Lâm Vãn biết người vừa lên tiếng.
Đó là một đàn anh ở Viện nghiên cứu, vào làm trước cô tầm 2-3 năm, trong công việc không có liên quan nhiều nên thỉnh thoảng ở nhà ăn gặp mặt thì trò chuyện đôi ba câu, nói chung cũng không phải là người khiến người ta ghét.
May mà vẻ lạnh lùng của Chu Diễn Xuyên chỉ phát ra trong thời gian rất ngắn, ngắn tới mứcchỉ có Lâm Vãn phát hiện anh khác thường.
Anh nhanh chóng khôi phục bình thản, gật đầu: “Đã lâu không gặp.”
Người kia còn muốn bắt chuyện với anh vài câu, kết quả Chu Diễn Xuyên không để cho người ta có cơ hội, anh quay người, để lại cái ót đẹp đẽ cho mọi người thưởng thức.
Lâm Vãn chụp thêm mấy tấm mới nhẹ nhàng hỏi anh: “Anh với anh ấy có thù oán gì à?”
Chu Diễn Xuyên lắc đầu, hai chân dài bắt chéo nhau hết sức tự nhiên, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Không thân.”
Cùng lúc đó, tiếng người đàn anh nói chuyện với người khác vang lên phía sau: “Đó là bạn học trung học của tôi, tôi cũng không biết Viện tìm cậu ấy tới hỗ trợ. Trước kia ở trung học số 3 không ai không biết tới cậu ấy, luôn luôn giữ vững vị trí đứng đầu.”
Trong giọng anh ta có vẻ khoe khoang.
Lâm Vãn chớp chớp mắt, bỗng nhiên hiểu ra vì sao Chu Diễn Xuyên không muốn để ý đến người này. Nói gì thì nói, một người hai mươi mấy tuổi đã ra đời làm việc, lén nhớ lại quá khứ thì cũng không có gì, nhưng trước mặt mọi người đem lý lịch huy hoàng thời đi học ra nói thì đúng là có hơi xấu hổ. Kiểu giống như trong đời chỉ có thành tích mấy năm còn đi học là có thể khoe ra.
Người đàn anh đó vẫn còn tiếp tục: “Người này chính là đỉnh của đỉnh, lớp 11 đã giành giải nhất NOI quốc gia, mấy trường danh tiếng đổ xô tới muốn cướp người, chuyên ngành tùy chọn, lúc đó tụi tôi hâm mộ muốn chết.”
“NOI là cái gì?”
“Cậu biết Olympic Toán không? Nó cũng tương tự như vậy nhưng họ là Olympic Tin học, cho nên họ viết mã.”
Lâm Vãn lấy máy ảnh che mặt, lặng lẽ nhìn Chu Diễn Xuyên.
Phía sau nói chuyện càng lâu, ánh mắt anh càng trở nên lạnh lẽo, nhất là khi nhắc tới NOI, anh lấy khuỷu tay chống gối, đầu cúi thấp, phần gáy kéo thành một đường cong dài, khóe miệng cũng dần trở thành một đường thẳng.
Ai không biết còn tưởng đang nhắc tới quá khứ đen tối gì đó của anh. Người này có gì đó không đúng. Không phải anh là người không quan tâm cái nhìn của người khác sao?
Lâm Vãn nói thầm trong lòng, trong tiềm thức cảm thấy nếu không phải vì anh được giáo dục nghiêm khắc thì anh đã đứng lên bảo họ câm miệng.
Vì vậy cô giả vờ như đột nhiên nhớ ra, quay lại gọi: “Anh Đặng, lộ trình di chuyển các anh xác định chưa?”
“Đã làm xong rồi.” Người đàn anh họ Đặng cuối cùng ngừng đề tài, “Em cần à?”
Lâm Vãn cong mắt cười: “Gửi giùm em một bản nha.”
“Haizz, không có trong điện thoại của anh, tối về gửi mail cho em nhé.”
“Dạ, nhưng mà em có người bạn bên truyền thông muốn đưa tin kế hoạch đưa Nhạn về nhà, cô ấy nhắn wechat giục em đưa lộ trình để viết bản thảo. Làm phiền anh giúp em được không?”
Đề nghị của gái đẹp luôn khó từ chối. Người kia suy nghĩ một lát rồi đồng ý: “Thôi được, anh về phòng làm việc gửi cho.”
“Cảm ơn anh!” Lâm Vãn cười rạng rỡ hết sức chân thành.
Từ khu bảo hộ động vật tới Viện nghiên cứu khá xa, anh Đặng mà đi thì hơn phân nửa là sẽ lười mà không quay lại.
Chờ tới khi anh ta ra tới cửa, Lâm Vãn mới nhìn Chu Diễn Xuyên hơi hất cằm: “Đổi chỗ khác xem nhé?”
Chu Diễn Xuyên bình thản liếc cô, gật đầu.
Hách Soái nhìn ông chủ đi tới càng gần, cả người đều không ổn. Anh ta nhìn Lâm Vãn đầy thảm não, sao cô em này lại như thế chứ, còn có tinh thần đồng đội không? Ai mà muốn bị sếp giám sát chặt chẽ khi công việc chưa trôi chảy chứ!
Nhưng mà Lâm Vãn căn bản là không quan tâm cảm giác của Hách Soái, cô điều chỉnh tiêu cự máy ảnh lần nữa, vừa chụp vừa hỏi: “Kinh phí của Viện đã thanh toán rồi chứ?”
“Rồi.”
“Không có tệ với mấy anh chứ?” Lâm Vãn dừng một lát, nói thêm, “Đừng thấy chúng tôi là đơn vị sự nghiệp, thật ra kinh phí nghiên cứu mỗi năm không nhiều lắm, tôi lo họ đưa ít quá thì sẽ làm ảnh hưởng tới bên anh.”
Chu Diễn Xuyên yên lặng vài giây, ánh mắt lướt qua mặt cô.
Tuy biết rõ đôi mắt luôn ẩn tình không phải là điều anh có thể quyết định được, nhưng bị đôi mắt đào hoa của Chu Diễn Xuyên nhìn chăm chú chốc lát, Lâm Vãn cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Cô ấn nút chụp, bắt được hình ảnh một chú chim Nhạn to gan bay lên trên không, hắng giọng nói: “Nhìn gì mà nhìn, hôm nay tôi đẹp lắm à?”
Chu Diễn Xuyên bật cười nhỏ, cảm giác lạnh lẽo quanh người anh giảm đi rất nhiều. Khi lên tiếng, giọng rất ung dung: “Cảm ơn.”
Anh không nói rõ nhưng Lâm Vãn biết anh cảm ơn điều gì.
“… chủ yếu là tôi sợ anh đứng lên đánh anh ta, anh không biết ánh mắt khi nãy của mình đáng sợ thế nào đâu.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Vãn thấy vẻ mặt hung dữ của Chu Diễn Xuyên, nếu nói tới đây thì cô cũng không kiềm được lòng hiếu kỳ, “Anh không thích nghe người ta nói về việc Olympic?”
Đáy mắt Chu Diễn Xuyên xẹt qua một tia tự giễu, nói: “Chuyện đã lâu rồi, có gì hay mà nói.”
“Cũng phải, anh hùng không nhắc chuyện xưa.” Lâm Vãn phụ họa, lại chợt cảm thấy gì đó không đúng, “Không phải anh chỉ lớn hơn tôi một tuổi thôi sao? Sao lại là bạn học của anh Đặng?”
Chu Diễn Xuyên: “Tôi học vượt cấp.”
“…”
Xin lỗi.
Lâm Vãn thật sự cảm nhận được cái gọi là bị thực lực đàn áp.
Tuy mọi người đều đã trưởng thành, “chiến tranh” thời trung học đã có thể nhẹ nhàng buông xuống, nhưng bên cạnh có người vừa có thành tích chói lọi trong trường lại vừa học nhảy lớp, làm cô vốn từ xưa tới giờ luôn được xem là “con nhà người ta” phải ngậm ngùi cảm thán, đúng là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, trên trời còn có trời, ngoài núi còn có núi mà.
Ngay khi cô chuẩn bị tiến vào tâm trạng “Khi còn nhỏ học hành chưa đủ chăm chỉ, lớn lên bị sỉ nhục khắp nơi” thì một âm thanh vang lên kịp thời cắt ngang dòng suy tưởng của cô.
Qua màn hình máy ảnh, Lâm Vãn nhìn thấy một cảnh tượng bất ngờ.
Hách Soái điều khiển máy bay không người lái tựa như con Nhạn đầu đàn dẫn đầu, sải cánh bay lên bầu trời xanh. Theo sau nó là mấy con chim Nhạn cùng vỗ cánh, những sợi lông màu nâu trắng xen kẽ ánh lên dưới ánh mặt trời rực rỡ, chúng phát ra tiếng kêu to vang dội cao vút, dưới sự dẫn dắt của máy bay không người lái mà từ từ giương cánh bay cao lên.
Khu bảo hộ chợt chìm vào yên tĩnh.
Máy bay không người lái và đám chim Nhạn tạo thành đội ngũ trật tự, bay lượn tự do trên bầu trời xanh thẳm. Sức sống mãnh liệt của động vật còn ngây ngô được giải phóng hoàn toàn trong tích tắc.
Hách Soái há miệng thật to, vẻ mặt không thể tin nổi, tay run nhè nhẹ. Anh quay đầu, kích động mà tự hào: “Chúng đang bay!”
Ngôn ngữ tựa như lây lan, một tiếng “bay” này liên tục được lặp lại trong đám đông bên dưới.
Lâm Vãn ấn nút chụp không ngừng, nhịp tim đập điên cuồng.
Cho tới khi trên trời chỉ còn những đám mây trắng nhàn nhã, cô mới chậm rãi để máy ảnh xuống, nắm tay Chu Diễn Xuyên: “Anh thấy không, thật sự làm được rồi!”
Chu Diễn Xuyên ngẩn ra, tay truyền tới cảm giác ấm áp mềm mại.
Anh rũ mắt nhìn cô gái tươi cười rạng rỡ trước mặt mình, gương mặt cô tràn đầy niềm vui thật sự, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng làm người ta hoa cả mắt.
Vẻ đẹp sống động tươi tắn này không hề có vẻ tầm thường, thô tục.
“Ừ, thấy.” Chu Diễn Xuyên nhẹ nhàng, “Vui không?”
Lâm Vãn gật đầu thật mạnh, còn định nói thêm gì đó với anh thì đã bị tiếng gào rú của Hách Soái cắt ngang.
“A a a a a a a a tôi thật là trâuuuuu!”
Hách Soái giơ điện thoại lên, nhìn xung quanh rồi chạy như điên tới trước mặt hai người, sắp sửa đụng phải Chu Diễn Xuyên thì lấy hết khả năng đã lăn lộn ra đời mà đổi hướng, nhưng không thể khống chế được tâm trạng mừng như điên nên quay qua Lâm Vãn cười ngây ngô.
“Thấy tôi soái chưa? Thấy tôi ngầu chưa? Phi công giỏi nhất Nam Giang chính là tôi!”
“…”
Lâm Vãn suýt bị tiếng gào của anh làm điếc cả tai, vội vàng buông tay Chu Diễn Xuyên ra, rút tay về che tai lại, cười khanh khách khen anh: “Soái, cực kỳ soái.”
Hách Soái lại ngại ngùng, xấu hổ gãi gãi đầu, khiêm tốn nói: “Đây chỉ là bước đầu tiên. Hôm nay cho chúng bay một vòng quanh khu bảo hộ, hai ngày sau máy dự phòng điều chỉnh xong là có thể cho chúng xuất phát.”
Lâm Vãn thấy loại trạch nam IT có cách thể hiện tình cảm rất dễ thương, không nhịn được cong môi: “Anh xấu hổ gì chứ, anh thật sự rất ngầu đó, nếu chín bỏ làm mười thì anh coi như là mẹ của tụi nó.”
Hách Soái hắng giọng, nghiêm túc nói: “Không, tôi là ba ba của tụi nó.”
Lâm Vãn bật cười thành tiếng, ngọn gió xuân ấm áp phả lên mặt cô, ánh mặt trời như hóa thành cảnh xuân tươi đẹp rơi vào mắt cô, trong đáy mắt tràn ngập vẻ vui sướng.
Chu Diễn Xuyên yên tĩnh đứng bên cạnh, thờ ơ nhìn hai người kẻ hát người khen hay bên cạnh. Cổ tay còn giữ lại tư thế bị người nắm khi nãy, khớp xương rõ ràng, trắng trẻo mảnh khảnh, đầu ngón tay hơi cuộn tròn lại vẻ cô đơn.
Yên lặng một lát, anh nói nhỏ: “Ồn ào đủ chưa?”
Tiếng cười Hách Soái đột ngột im bặt.
Anh kiềm cơ mặt, thể hiện vẻ chuyên nghiệp: “Khụ khụ, được rồi, tôi lại tiếp tục quan sát.”
Nói xong thì hết sức tự giác lui lại vị trí trước đó, giả vờ tập trung nhìn chăm chú vào màn hình hiển thị lộ trình.
Điện thoại Lâm Vãn vừa lúc rung lên. Cô lấy ra nhìn thì thấy là anh Đặng gửi lộ trình di chuyển tới. Tuy cô cố ý ngắt lời để anh ta rời đi, nhưng đúng là có người bạn bên truyền thông muốn kế hoạch này, vì vậy cô kéo kéo chuyển tiếp kế hoạch đi.
Chu Diễn Xuyên ở bên cạnh nói: “Vậy tôi đi trước.”
Lâm Vãn buột miệng: “Đi ngay bây giờ à?” Cô ngước lên nhìn anh, hết sức tự nhiên rủ rê, “Không đợi Nhạn quay về à?”
Chu Diễn Xuyên đã đi về trước mấy bước, lạnh nhạt tung ra một câu: “Chờ tụi nó làm gì, tôi đâu phải ba ba của tụi nó.”
Khóe miệng Lâm Vãn giật giật, nhớ ra một việc hỏi tiếp, “Đúng rồi, trước đây bên anh đã nhận những hạng mục ngoài tỉnh chưa? Khi chính thức di chuyển thì có thể cần điều chỉnh kế hoạch tiếp theo.”
Thời gian bay của máy bay không người lái là có hạn, muốn bảo đảm đám Nhạn an toàn bay về tới phía Bắc, Tinh Sang cần phải có nhiều máy bay không người lái luân phiên nhau thực hiện. Ở nội thành Nam Giang thì còn ổn, lỡ như bay tới nửa chừng có chuyện gì phát sinh thì phải có phương án dự phòng.
Chân Chu Diễn Xuyên dài, không cần cố ý nhưng đi cũng khá nhanh. Nói hai câu thì đã tới cửa khu bảo hộ.
Anh không có ý định dừng lại nói chuyện phiếm, chỉ hơi chậm bước: “Có rồi.”
“Ví dụ như?”
Chu Diễn Xuyên mở cửa khu bảo hộ, cửa sắt vang lên tiếng kẽo kẹt. Anh nghiêng người, đứng ngược sáng chắn hết tầm nhìn Lâm Vãn, sau đó tầm mắt quét về phía xa, giơ tay chỉ về cuối chân trời.
“Nhìn đường dây điện cao thể kia.”
Lâm Vãn quay đầu nhìn về hướng anh chỉ, thấy những trụ điện khổng lồ đứng sừng sừng, dây cáp vắt ngang bầu trời, nối liền khoảng cách xa xôi giữa chúng.
Cô bối rối gật đầu: “Thì sao?”
Chu Diễn Xuyên hơi cúi người về phía cô, hơi thở phất qua vành tai cô: “Cô có biết để đảm bảo mức cung cấp điện bình thường, mỗi ngày cả nước có bao nhiêu người không ngại nguy hiểm trèo lên trên cao kiểm tra hàng rào điện và tua bin gió không?”
Lâm Vãn thật sự không biết, cô chớp chớp mắt, thành thật hỏi: “Bao nhiêu?”
“Mười vạn người.”
Lâm Vãn bị con số khổng lồ làm sốc rồi. Trước kia cô xem TV, thỉnh thoảng cũng thấy tin tức những công nhân điện lực kiểm tra đường dây trong lúc thời tiết xấu, tuy là cảm thấy khâm phục sự dũng cảm của họ, nhưng chưa bao giờ ý thức rằng có bao nhiêu gia đình có liên quan tới công việc nguy hiểm này.
Chu Diễn Xuyên: “Hạng mục đầu tiên máy bay không người lái Tinh Sang thực hiện chính là thay thế nhân viên điện lực kiểm tra từ nam ra bắc, từ đông sang tây, sau đó mở rộng ra cả nước. Theo tiêu chuẩn của cô thì có tính là hạng mục ngoài tỉnh không?”
Lâm Vãn nghiêm túc gật đầu, phát hiện máy bay không người lái của Tinh Sang dường như… không phải loại mà những người bình thường sử dụng chơi cho vui, mà là có ý nghĩa sâu xa, có giá trị với cả xã hội.
Mặc dù bản thân sản phẩm không có phân biệt đắt rẻ sang hèn, nhưng cô phải thừa nhận, thông qua hiểu biết của cô với Chu Diễn Xuyên thì thành kiến về máy bay không người lái cũng có thay đổi.
Nhưng mà lời này nói ra thì có vẻ đạo đức giả, vì vậy cô ngẫm nghĩ, tán thưởng: “Công việc này so với việc hợp tác với mạng lưới điện thì các anh giỏi hơn tôi tưởng tượng nhiều.”
Cô nói rất chân thành nhưng Chu Diễn Xuyên lại nghe có một ý khác.
Anh khoanh tay, dựa vào tường, lạnh lùng quét mắt nhìn cô, dài giọng hỏi: “Không phải cô cho là khả năng của Tinh Sang rất bình thường đấy chứ?”
Vẻ mặt Lâm Vãn cứng đờ, lát sau cô mỉm cười ngượng ngùng.
Đúng là cô nghĩ vậy.
*****
Tác giả có lời muốn nói.
Chu Diễn Xuyên: … Em không biết gì về thực lực của chồng tương lai cả.