Lâm Vãn quen miệng kêu cục cưng cục cưng, bị người ta gọi ngược lại thì sững người mất một lúc. Ngọn lửa trong tim bùng lên, đốt tới mức tai cô cháy đỏ bừng. Tiếng kêu “Bé cưng” trong giọng Chu Diễn Xuyên có mang đặc trưng âm của người phương Bắc, hơi uốn lưỡi ở cuối vần, cách gọi rất tự nhiên nhưng được gọi qua giọng trong, rõ ràng của anh nên càng thêm gợi cảm.
Dân mạng có khi bàn tán nói giọng con trai miền Nam rất hấp dẫn, kiểu như “Chỉ cần nghe giọng con trai miền nam qua điện thoại thì cũng có thể yêu luôn.” Lâm Vãn cảm thấy khó tin nổi, là dân vùng nói tiếng Quảng Đông, yêu cầu của cô với tiếng Quan Thoại chỉ là hiểu được, giao tiếp được là tốt, chứ còn yêu vì giọng nói thì nghe không tin nổi. Hôm nay Chu Diễn Xuyên chứng minh cho cô thấy chuyện đó có thật. Cô muốn quay lại cái topic đó để bàn tiếp.
Một lát sau, cô ôm cánh tay Chu Diễn Xuyên: “Hồi nãy anh kêu em là gì, kêu lại em nghe đi.”
“Không nghe à? Không nghe thì thôi.” Chu Diễn Xuyên cố ý trêu cô.
Lâm Vãn không chịu, lắc lắc tay anh làm nũng: “Bé cưng, em yêu, ái phi, cái nào cũng kêu một lần em nghe đi mà. Em muốn nghe.”
Chu Diễn Xuyên quay qua cười: “Điện thoại của em reo kìa.”
“Đừng có đổi chủ đề…” Lâm Vãn đáp xong mới nhận ra điện thoại đang kêu thật. Cô hộ lý nói Thư Phỉ có thể vào bệnh viện gặp cô ấy.
Lời của sếp lớn hơn trời, Lâm Vãn không còn có thời gian nghe Chu Diễn Xuyên nói nữa, nhanh chóng dọn đồ: “Anh đi với em không?”
“Đi thôi.” Chu Diễn Xuyên đứng dậy, “Đi thăm luôn.”
* Cô hộ lý hồi nãy làm biểu hiện như kiểu hai người bên trong mờ ám nên Lâm Vãn ngại khi cô vào thì không tiện cho Thư Phỉ với bạn trai, nào ngờ giờ cô mới bước chân vô cửa đã bị Thư Phỉ ập xuống một trận mắng. Mắng sao cô không đến báo cáo ngay khi kết thúc hội thảo.
Lâm Vãn đứng ở cửa cảm xúc lẫn lộn.
Thứ nhất, đại ma vương đúng là đại ma vương, tay chân mới bó bột xong cũng không ảnh hưởng tới biểu hiện bên ngoài, có lẽ mới hết thuốc mê nên mắng mấy câu thì hít hơi lạnh, có lẽ là đau nên không thoải mái lắm.
Thứ hai, cô nhớ Chu Diễn Xuyên vẫn còn ngoài hành lang, không biết lúc nào nên ngắt lời Thư Phỉ để báo là CTO của Tinh Sang xuất hiện.
Thứ ba…
Cô lặng lẽ nhìn người thanh niên trẻ đang ngồi gọt trái cây bên sofa cạnh giường bệnh, cô ngạc nhiên vì bạn trai Thư Phỉ không giống đại ma vương mà trông như chỉ mới đôi mươi.
Thư Phỉ không sắt đá được lâu, mắng vài câu thì cũng mệt, giơ tay lên: “Vào đi.”
Lâm Vãn liếc nhìn ra hành lang.
Thư Phỉ: “Gì nữa?” Giọng mang ý chất vấn.
“Giám đốc Chu của Tinh Sang đang ở Yến Đô, nghe nói cô bị tai nạn nên đến thăm. Bây giờ anh ấy vào có tiện không?”
Thư Phỉ không biết quan hệ giữa Chu Diễn Xuyên và Lâm Vãn, chỉ nghĩ đó là đại diện đối tác đến thăm hỏi, vì vậy nháy mắt với người thanh niên trẻ kia, ra hiệu cho cậu ngồi lên giường bệnh. Sau khi xác nhận mặt mũi có thể gặp người, Thư Phỉ bảo: “Lâm Vãn, mời anh Chu vào, đừng để người ta đợi lâu.”
Lâm Vãn gật đầu, quay lại ra hiệu với người ngoài hành lang.
Chu Diễn Xuyên mua một bó hoa ở bên ngoài, để lên bàn, trò chuyện vài câu với Thư Phỉ. Hai người nói chuyện rất khách sáo, chỉ nói về tai nạn một chút rồi bắt đầu bàn tới công việc.
Thư Phỉ đang bất lực vì tiến độ công việc bị chậm trễ, cô bị thương nên cũng mất tầm 100 ngày mới bình phục tốt, đang lo công việc nên tiếp tục thế nào, bây giờ Chu Diễn Xuyên chủ động đề cập thì cô rất tiện để hỏi về tiến độ trước đây, chuẩn bị cho việc sắp xếp trong thời gian tới.
Lâm Vãn ở bên cạnh nghe, có cảm giác không biết nên làm thế nào. Cô hy vọng Thư Phỉ có thể nghỉ ngơi ít nhất hai ngày, thay vì bận rộn ngay khi vừa phẫu thuật xong. Nhưng mà trong tình hình này, cô đột ngột cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người thì chắc chắn là phạm vào điều cấm kỵ của Thư Phỉ.
Vì vậy cô quay qua nhìn người thanh niên trẻ kia, xem cậu ta có lấy thân phận bạn trai ra mà khuyên nhủ không. Nhưng người kia vẫn im lặng, thỉnh thoảng ngước nhìn Thư Phỉ rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
Cậu ta rất đẹp trai, giống như thành viên các nhóm nhạc nam nổi tiếng, cậu ta ở bên cạnh Thư Phỉ càng làm nổi bật vẻ mạnh mẽ, quyền lực của người phụ nữ.
Nói cách khác, cậu ta không thể kiểm soát Thư Phỉ.
Lâm Vãn mím môi, bí mật chạm vào khuỷu tay Chu Diễn Xuyên khi mọi người không chú ý.
“Phần mềm nhận dạng chim hiện đang trong giai đoạn thử nghiệm, bản thử nghiệm nội bộ có thể gửi để cô xem xét. Hiện tại thiết kế phần cứng tương đối mất thời gian, diện tích của khu vực bảo vệ cũng khác nhau. Bên thiết kế cần thử nghiệm nhiều lần để xác định trọng lượng cuối cùng của thân máy bay.”
Chu Diễn Xuyên rất tập trung khi bàn công việc, thậm chí không nhìn Lâm Vãn nhưng chỉ cái chạm nhẹ của cô, anh đã hiểu ý cô muốn nói. Anh giơ tay nhìn đồng hồ, tỏ ý muốn kết thúc đề tài, “Cuối tháng có thể tổ chức cuộc họp ở Nam Giang, hai bên sẽ trao đổi cụ thể.”
“Được rồi, tôi sẽ cố gắng tham gia.”
Chu Diễn Xuyên gật đầu: “Chúc cô sớm bình phục.”
Thấy cuộc nói chuyện kết thúc, Lâm Vãn thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy định đi cùng Chu Diễn Xuyên.
Thư Phỉ ngăn lại: “Cô ở lại.”
Sau đó nói với người thanh niên trẻ như món đồ trang trí bên cạnh mình, “Cậu tiễn anh Chu.”
Lâm Vãn dừng chân ngay lập tức. Thói quen thật khủng khiếp, vừa nãy cô theo bản năng mà đi cùng bạn trai.
Chu Diễn Xuyên quay người, thong thả nói: “Không cần tiễn, tôi đợi cô ấy bên ngoài đưa cô ấy đi ăn tối.”
Thư Phỉ: “…”
Lâm Vãn: “…”
Sau khi bóng Chu Diễn Xuyên biến mất ngoài cửa, Thư Phỉ liếc nhìn cô: “Ý của anh ấy là gì, tự nhiên đưa cô đi ăn tối?”
“Không phải có ý gì.” Lâm Vãn trả lời, “Anh Chu là bạn trai tôi.”
Vẻ mặt Thư Phỉ ngây ra. Sau khi phản ứng lại, cô chợt mỉm cười: “Tôi đã nghĩ đúng mà, tự nhiên anh ta ở Yến Đô. Hóa ra là đến gặp cô, hai người hẹn hò từ khi nào?”
Lâm Vãn ngạc nhiên, tưởng cô ấy phải tra xét mối quan hệ nhân viên với lãnh đạo cấp cao của các công ty hợp tác nhưng vẫn thành thật trả lời: “Giữa tháng này.”
“Không bao lâu, thôi quên đi.” Thư Phỉ hơi tiếc, “Nếu quen sớm hơn thì có thể thương lượng giảm giá bớt.”
Lâm Vãn nghĩ thầm, hóa ra tôi là điều kiện để đàm phán. Cô đúng là đại ma vương, cỗ máy làm việc không có cảm xúc.
“Cỗ máy làm việc” liếc nhìn cô, hất cằm: “Không giữ cô lâu đâu, cô báo cáo kết quả hội thảo hôm nay đi.”
Lâm Vãn đã báo qua wechat, lần này tới đây chỉ nói thêm về những việc mà Thư Phỉ quan tâm. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra chưa tới 10 phút, cô đã giải thích xong tất cả những điều cần thiết.
Mặt Thư Phỉ không có biểu cảm gì, nghe xong chỉ bình luận nhẹ nhàng: “Cũng được, không làm mất mặt tôi.”
Lâm Vãn cười, nghe thấy cô ấy nói tiếp: “Tôi phải ở lại Yến Đô nửa tháng để hồi phục vết thương. Sau khi về cô có thể xem giúp tôi một số việc, nếu không xử lý được thì gửi email cho tôi.”
“… Dạ được.”
Lâm Vãn bước khỏi phòng bệnh với ánh mắt long lanh. Ý của Thư Phỉ rất rõ ràng, trong thời gian cô ấy không có mặt ở Nam Giang, mọi việc thường ngày của Chim hót khe sẽ do cô quản lý. Mặc dù chỉ được thay mặt quản lý nhưng cảm giác được công nhận này khiến bước chân cô lâng lâng.
Cô muốn nhanh chóng tìm Chu Diễn Xuyên chia sẻ niềm vui với anh.
Nhưng phía sau có người gọi cô lại. Lâm Vãn quay đầu, thấy bạn trai của Thư Phỉ cũng đi ra nên thân thiện hỏi: “Giám đốc tìm tôi ạ?”
“Tôi tìm cô.” Người thanh niên cười nói với cô: “Vừa rồi cảm ơn cô.”
Lâm Vãn ngơ ngác chớp mắt.
Cậu ta sợ bị Thư Phỉ trong phòng nghe thấy nên đến gần hơn, nói nhỏ: “Tôi thấy cô nhắc bạn trai mình. Cô ấy là vậy đó, có việc gì cũng không thèm để ý, nhưng mà cô ấy không nghe lời tôi.”
“À, không cần cảm ơn.” Lâm Vãn hiểu ra, nói, “Thời gian này anh sẽ ở bệnh viện với cô ấy?”
“Phải.”
“Vậy thì khi nào cần thì cô hộ lý có số điện thoại của tôi, có thể liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào.”
Cậu ta gật đầu: “Không làm phiền nữa, tạm biệt chị.”
Lâm Vãn vẫy tay tạm biệt cậu ta, quay lại đi mấy bước thì thấy Chu Diễn Xuyên ở góc hành lang chờ cô. Không biết cô nhìn đúng không nhưng hình như anh nhìn xuyên qua cô về phía sau. Không nghĩ nhiều, cô nắm tay anh, vừa đi vừa nói: “Cậu ta đi ra cảm ơn em. Không ngờ bạn trai Thư Phỉ lại nhỏ vậy. Vừa nãy cậu ta kêu em là chị, bây giờ thì em hiểu sao nhiều người thích tình chị em rồi, em trai ngoan quá chừng mà.”
“Thích ngoan à?” Chu Diễn Xuyên hỏi nhỏ.
“???”
Lâm Vãn ngẩng mặt lên nhìn anh chằm chằm mấy giây, chợt nhận ra khóe môi anh mím chặt bất thường, có vẻ khó chịu không giải thích được. Lòng dậy lên niềm vui, cô lấy góc nhìn của Chu Diễn Xuyên nhớ lại cảnh vừa rồi.
Chắc là không tới mức chỉ cười nói vài câu với cậu nhóc đẹp trai cũng không được chứ.
Chu Diễn Xuyên ấn nút thang máy, tay đút túi, hỏi khẽ: “Em thấy cậu ta đẹp trai?”
“Đẹp nhưng cũng không có gì đặc biệt, cậu ta hơi nữ tính, không phải mẫu của em.” Lâm Vãn càng khó hiểu, nghi ngờ nhìn anh, “Anh sao vậy?”
Chu Diễn Xuyên lạnh lùng: “Không thích mà em nhìn cậu ta chằm chằm vậy.”
Lâm Vãn à lên, cuối cùng cũng hiểu sao anh buồn. Khi anh nói chuyện công việc với Thư Phỉ, dường như cô nhìn cậu ta chăm chăm. Tuy không phải cô nhìn vì ngoại hình cậu ta, nhưng trong mắt bạn trai…
Dù là ai đi chăng nữa thì cũng không thích bạn gái bên cạnh mình lại nhìn những người đàn ông khác. Nếu thậm chí không bận tâm tới những điều này thì còn nói là yêu thương gì?
Lâm Vãn cong mắt nghịch ngợm, cố ý chọc tức anh: “Anh ghen hả cưng?”
Chu Diễn Xuyên nghe giọng điệu ranh mãnh của cô, rũ mi xuống, chậm rãi quét qua nụ cười trên gương mặt cô. Một lúc sau, anh thừa nhận: “Một chút.”
“Vậy anh kêu em bé cưng lại đi,” Lâm Vãn lại nhắc chuyện khi nãy, “Nếu em vui thì không nhắc tới cậu nhóc đó nữa.”
Màn hình trên thang máy hiển thị số tầng màu đỏ đang nhảy số, thang sắp dừng ở tầng của họ. Chu Diễn Xuyên lại đột nhiên bấm dừng. Trước khi Lâm Vãn kịp hỏi anh làm gì thì anh đã kéo tay cô tới chỗ cầu thang thoát hiểm bên cạnh.
“Ầm”, tiếng cánh cửa đóng lại sau lưng họ.
Chu Diễn Xuyên kẹp cô giữa ngực mình và cánh cửa thoát hiểm, hơi thở ấm áp rơi xuống vành tai và cổ cô, nhưng cố tình không hôn xuống.
Cầu thang thoát hiểm bệnh viện không phải không có ai đi. Lâm Vãn nghe tiếng bước chân đến gần, bất giác căng thẳng, nói nhỏ: “Có người tới.”
Cô giơ tay đẩy anh hai lần nhưng thấy không đẩy được anh.
Chu Diễn Xuyên vẫn không tha, cười khẽ, chậm rãi hỏi cô: “Nói đi, thích ngoan thế nào?”