Tim Lâm Vãn nóng lên, cảm nhận sâu sắc cái gọi là thiên phú. Anh nói không biết nói chuyện ngọt ngào, nhưng anh không biết những lời chân thật, thẳng thắn mới là động lòng người nhất.
Cô đánh phấn mắt xong, quay điện thoại đi để anh không nhìn thấy vẻ mặt mình khi đang chải mascara: “Em mới đi khỏi Nam Giang có một ngày anh đã nhớ em vậy à. Nhưng mà họp xong là cuối tuần, em định ở thêm hai ngày tham quan ở đây, một tuần không gặp, anh có nhớ cũng ráng chịu nha.”
Màn hình không còn thấy cô, Chu Diễn Xuyên chuyển qua nhìn màn hình máy tính, hỏi: “Em định cuối tuần mới về à?”
Giọng điệu anh nhẹ nhàng, không có ý tra hỏi, nhưng những lời thế này lại làm Lâm Vãn do dự. Kể cũng lạ, từ nhỏ Lâm Vãn đã theo ba mẹ đi chơi khắp nơi, địa danh nổi tiếng trong nước ngoài nước đi không ít, vậy mà chỉ có thành phố này thì lại chưa từng đến du lịch.
Nhưng đây không phải lần đầu cô tới Yến Đô, hồi trung học cô đã từng tới đây cùng Chung Giai Ninh để xem buổi biểu diễn của một ban nhạc nước ngoài. Lần đó lịch trình rất vội, chiều hôm trước đến, tối xem xong biểu diễn thì về khách sạn, sáng sớm hôm sau đã đáp chuyến bay sớm nhất về, cơ bản là chẳng đi đâu. Cho nên lần này cô định nhân cơ hội này làm chuyến du lịch ngắn ngày ở đây. Bây giờ nghe Chu Diễn Xuyên nói nhẹ nhàng bâng quơ vậy trong đầu lại băn khoăn.
Hay là cứ về trước đi đã.
Ý nghĩ này mới lóe lên, cô đã nghe tiếng anh từ điện thoại vang lên: “Cuối tuần anh sang đưa em đi chơi.”
Tay Lâm Vãn rung lên, suýt nữa mascara bôi lem ra ngoài. Cô vội lấy lại bình tĩnh, chải xong mi thì mới quay màn hình lại, giọng ngạc nhiên vui vẻ: “Thật hả?”
“Dù gì cũng là quê cũ của anh,” Chu Diễn Xuyên nói, “Sao lại để em đi chơi một mình được.”
Lâm Vãn rất vui, cười tủm tỉm cúi người về phía màn hình: “Cục cưng, lại em hôn một cái nè.”
“Em giữ đó đi.” Chu Diễn Xuyên không thèm nhìn màn hình, từ chối tàn nhẫn, “Gặp rồi tính.”
Lâm Vãn bị từ chối cũng không giận, nhìn người đàn ông bên kia màn hình chăm chú.
Điện thoại anh để vị trí khá thấp, từ dưới nhìn lên thường là góc chết, nhưng mà Chu Diễn Xuyên không cần quan tâm ba chuyện đó, không chỉ đường cong cằm rõ ràng nhẵn nhụi, yết hầu cũng sắc nét hơn bình thường, khi anh nói chuyện nó trượt lên xuống, làm người ta muốn chạm tay vào, cảm nhận sự rung động dây thanh quản của anh. Hơn nữa vừa rồi không chú ý, bây giờ nhìn kỹ, cô mới thấy nút áo sơ mi của Chu Diễn Xuyên chưa cài hết, qua nếp gấp cổ áo có thể thấy xương quai xanh và làn da xung quanh. Lộ không nhiều nhưng đủ gợi cảm.
Lâm Vãn thở dài một hơi, nếu không phải còn tham gia tiệc rượu với Thư Phỉ, cô có thể nhịn ăn nhịn uống mà nhìn Chu Diễn Xuyên làm việc cả đêm. Hai người hẹn thời gian, địa điểm gặp mặt ở Yến Đô, Lâm Vãn thấy thời gian không còn sớm nữa mới lưu luyến tắt điện thoại.
Màn hình tắt rồi, Lâm Vãn nhanh nhẹn hẳn lên, không còn vẻ nhàn nhã khi nói chuyện với bạn trai khi nãy.
Quần áo treo trong tủ, cô ỷ dáng người mình tốt nên không chọn lựa kỹ càng, lấy một chiếc váy dài màu xanh nhạt ra. Váy dài không tay, cổ áo được thiết kế đặc biệt, khi mặc vào thì vòng ngực tròn trịa, vòng eo thon gọn được thể hiện đầy đủ. Dáng cô cao gầy, váy dài tới mắt cá chân không gây cảm giác vướng víu mà lại tạo cảm giác thướt tha, mắt cá chân trắng nõn xinh xắn như ẩn như hiện. Lâm Vãn lựa một đôi hoa tai đeo vào, xõa mái tóc dài ngang lưng ra, chỉ lộ một bên cổ thiên nga và một góc vai đã hết sức quyến rũ.
Mấy phút sau, cô cầm ví ra cửa, vừa lúc gặp Thư Phỉ từ phòng bên kia ra tới. Thư Phỉ nhìn cô, vẻ mặt không giấu được vẻ tán thưởng. Đúng là thỏa mãn yêu cầu của cô, muốn tỏa sáng rực rỡ thì nhìn như nữ minh tinh.
Tám giờ tối, hai người từ khách sạn mình ở chạy tới khách sạn khác. Ban đầu Lâm Vãn còn hơi lo tửu lượng mình không tốt, lỡ tới lúc đó có người cố ép uống rượu thì sẽ khá phiền phức.
Kết quả khi bắt đầu tiệc rượu thì sự lo ngại của cô hoàn toàn biến mất. Không thể không nói, Thư Phỉ là một người lãnh đạo tốt. Cô ấy dẫn Lâm Vãn tới tiệc rượu này, tham dự phần lớn là những người điều hành cấp cao của các công ty có liên quan đến Quỹ tài trợ. Không xét tính cách thực tế ra sao thì đêm nay biểu hiện của mọi người đều hết sức đúng mực, lịch sự.
Lâm Vãn bưng ly champagne được Thư Phỉ giới thiệu với mọi người. Ba cô trước đây là dân kinh doanh, xem như cô cũng được mưa dầm thấm đất từ bé nên khi đối diện với ánh mắt mọi người thì mỉm cười thoải mái tự nhiên, không kiêu ngạo không xu nịnh, tạo ấn tượng tốt với mọi người. Mà cho dù không thế thì với vẻ đẹp của cô, chỉ cần yên lặng cũng đã đủ để mọi người chú ý đến. Nhưng cô hiểu, Thư Phỉ muốn đưa cô đến đây chẳng phải để cô làm bình hoa cho mọi người chiêm ngưỡng.
Đổi qua ly champagne thứ hai, Lâm Vãn đã nhận được không ít danh thiếp. Thư Phỉ thấy đã tương đối ổn nên không có hứng thú làm bảo mẫu tiếp: “Cô tự xử nhé, tôi tìm người bên chứng khoán nói chuyện.”
Lâm Vãn gật đầu, chờ Thư Phỉ đi xa thì bắt đầu quét mắt tìm kiếm quanh phòng xem nên gia nhập vào nhóm nào nói chuyện. Không để cô kịp quyết định thì có người đàn ông đã tiến tới bắt chuyện.
Lâm Vãn nhận ra đây là Tổng giám đốc Dương của một công ty quản lý môi trường sinh thái, cô bước tới cạnh cửa sổ vừa uống rượu vừa nói chuyện với ông ta.
“Hóa ra cô Lâm xuất thân từ Viện nghiên cứu. Tôi đã theo dõi kế hoạch “Đưa Nhạn về nhà” của mọi người lúc trước, nếu nhớ không nhầm thì sử dụng máy bay không người lái của Tinh Sang?”
Lâm Vãn mỉm cười: “Đúng ạ, tôi có duyên với Tinh Sang. Lần này hạng mục Chim hót khe cũng hợp tác với họ.”
Tổng giám đốc Dương “à” lên một tiếng, không hiểu sao vẻ mặt có hơi kỳ lạ. Ông dừng một chút rồi làm như không biết, hỏi tiếp: “Người nghiên cứu chính của Tinh Sang là họ Chu?”
“Ngài nói là Giám đốc Chu, Chu Diễn Xuyên ạ?”
Lâm Vãn phát giác thái độ của ông ta hơi lạ nên không nói quan hệ của cô với Chu Diễn Xuyên, chỉ như không quen mà nói, “Theo tôi biết thì giám đốc Chu đúng là đang quản lý bộ phận kỹ thuật của Tinh Sang. Có điều lần này chúng tôi hợp tác phần lớn là làm việc với bộ phận thiết kế và công nghiệp.”
Tổng giám đốc Dương: “Cũng bình thường thôi. Nhưng mà tôi là người thẳng thắn, có chuyện thì nói thẳng nếu cô không phiền. Tinh Sang làm máy bay không người lái mới thành lập không được mấy năm, trình độ kỹ thuật còn ở giai đoạn sơ khai, khi dự án Chim hót khe tìm công ty hợp tác tôi đã đề nghị ngài Tằng và cả giám đốc Thư của cô tìm Đức Sâm, đáng tiếc cuối cùng họ vẫn chọn Tinh Sang.”
Hiện giờ Lâm Vãn không có ấn tượng tốt gì về Đức Sâm nhưng cũng không thể nói thẳng nên đành nói vài câu về lĩnh vực máy bay không người lái. Nói một hồi cô mới biết thì ra Tổng giám đốc Dương đã hợp tác với Đức Sâm mấy năm, ông cực kỳ hài lòng với mọi mặt của Đức Sâm.
Nếu đổi lại người nói là Chung Giai Ninh thì Lâm Vãn tin đây chỉ là câu chuyện giữa những người bạn quen biết nhau, nhưng cô không ngây thơ tới mức một người quản lý công ty lại tán gẫu những chuyện này với cô trong buổi tiệc rượu.
Trên đường về, Lâm Vãn hơi do dự rồi vẫn nói chuyện này lại với Thư Phỉ.
Đêm nay Thư Phỉ uống không ít, cô ngửa đầu tựa ra ghế, xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Ông ta thấy tôi đưa cô tới tiệc rượu nên tưởng cô là lính ruột của tôi, muốn nói để cô về nói thêm với tôi thôi.”
Trước mắt hạng mục Chim hót khe chỉ ký kết hợp đồng 1 năm với Tinh Sang. Sau 1 năm này, nếu khu bảo hộ vẫn muốn sử dụng máy bay không người lái để tuần tra khu bảo hộ thì có thể thay đổi một nhà cung cấp kỹ thuật khác. Hơn nữa hạng mục này cơ bản được xem như là thí điểm của Quỹ tài trợ, nếu thành công thì phạm vi không chỉ dừng lại ở mấy khu bảo hộ chim đơn giản như thế nữa.
Thư Phỉ cười lạnh lùng: “Ông ta vẫn tích cực đề cử Quỹ hợp tác với Đức Sam, tưởng chúng ta không biết ông ta với họ Diệp của Đức Sâm là họ hàng, muốn chiếm lĩnh thị phần phía nam. Bàn tính nhỏ đánh vang tới rung trời, tưởng người khác không nghe hay sao.”
Lâm Vãn ngẩn ra, nghĩ thầm may mà cô cẩn thận. Nếu như đối phương biết cô là bạn gái Chu Diễn Xuyên thì tình hình ít nhiều gì cũng xấu hổ. CÔ đến là để mở rộng quan hệ, không muốn tạo kẻ thù sớm vậy.
Mấy ngày tiếp theo gần như là copy paste. Ban ngày Lâm Vãn đi theo Thư Phỉ dự hội thảo, tranh luận với mọi người, buổi tối theo cô ấy ra ngoài làm quen với những mối quan hệ mới, trở lại khách sạn thì tăng ca để viết bản thảo cho bài phát biểu tổng kết vào thứ sáu.
Chạng vạng tối thứ năm trên đường về khách sạn, Thư Phỉ nhận được điện thoại Tằng Giai Văn, hẹn cô buổi tối đến nhà ăn cơm.
“Chúc mừng cô tối nay được tự do.”
Mấy ngày nay, thỉnh thoảng Thư Phỉ cũng nói đùa với Lâm Vãn, cô cho điện thoại vào túi, nhướng đôi lông mày sắc sảo, “Tự mình tìm chỗ chơi đi, gặp bạn bè cũng được.”
Lâm Vãn chỉ laptop để trên đầu gối mình: “Vậy tôi tranh thủ về sửa lại bản thảo bài phát biểu ngày mai.”
Cô không hỏi Thư Phỉ có thể dẫn cô đến gặp Tằng Giai Văn – tuy ông Tằng từng mời cô vào Quỹ tài trợ nhưng chẳng qua là do tình cờ, trùng hợp có duyên mà thôi. Có lẽ lúc đó Tằng Giai Văn có ấn tượng với cô nhưng đã qua mấy tháng, Lâm Vãn hiểu rõ mình chỉ là một người hậu bối, không có tư cách đi tới tiệc gia đình của người ta.
Trở lại khách sạn, Lâm Vãn nhắn Chu Diễn Xuyên: [Cục cưng có bận không?]
Mấy hôm nay hai người không liên lạc thường, cô rất nhớ anh.
Nhưng hôm nay lại không đúng lúc, Chu Diễn Xuyên nhắn lại cô: [Anh đang họp.]
Thôi, dù sao thì thứ bảy cũng được gặp anh.
Lâm Vãn gửi icon hun hun qua rồi mở laptop trau chuốt lại bản thảo để ngày mai Thư Phỉ sử dụng.
Kim đồng hồ tíc tắc, tới 11 giờ Lâm Vãn nhận được điện thoại Thư Phỉ.
“Cô sang phòng tôi soạn giúp mấy bộ quần áo để thay.”
Lâm Vãn ngẩn ra, hỏi theo bản năng: “Cô không về khách sạn sao?”
Bên kia Thư Phỉ giận dữ: “Tôi bị tai nạn xe, đang ở bệnh viện!”
Hơn hai mươi phút sau, Lâm Vãn gặp được “người sống không còn gì luyến tiếc” Thư Phỉ ở phòng bệnh riêng của bệnh viện. Thật tình thì bình thường cô quen nhìn đại ma vương dáng vẻ oai phong lẫm liệt, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy nằm trên giường bệnh lại thấy là lạ.
Thư Phỉ khi về gần đến khách sạn thì bị tai nạn. Người đi đường vượt đèn đỏ, tài xế né người đó nên đâm vào cột điện, lúc đó cô chỉ nghe “rắc rắc” hai tiếng, không cảm thấy đau lắm, nào ngờ khi đến bệnh viện kiểm tra thì lại bị gãy xương cả tay chân.
“Đêm nay còn không làm phẫu thuật được.”
Thư Phỉ ngước nhìn bình dịch truyền, tâm trạng cực kỳ kém, “Đậu má nó, toàn chuyện gì đâu không chứ.”
Lâm Vãn nghẹn lời, không ngờ cô ấy lại chửi thề tỉnh bơ như thế. Nhưng mà tự nhiên tai bay vạ gió trên trời rơi xuống, tức điên thì xả ra vậy cũng bình thường.
Cô rót cho Thư Phỉ ly nước ấm: “Hay là đêm nay tôi ở lại đây với cô nhé?”
“Tôi đã có hộ lý, không cần cô ở lại làm bạn.”
Thư Phỉ không biết bị đau hay phiền, cau mày, giọng bực bội, “Đưa đồ tới xong thì về đi, tranh thủ thời gian chuẩn bị để hội thảo ngày mai cô lên trình bày.”
Lâm Vãn: “…Hả?”