Lâm Vãn tẩy trang rửa mặt xong, ngồi trên giường xem điện thoại.
Chu Diễn Xuyên sau khi nhắn lại một chữ “Được” thì thôi, có lẽ nghe lọt tai lời cô nói.
Thái độ hợp tác chuyên nghiệp này làm cô rất hài lòng.
Mặc dù chim tới nhà xây tổ thì không thường gặp nhưng cũng không phải quá hiếm.
Như bài hát thời trẻ con hay hát “Tiểu Yến Tử” đó, chim én từ xưa đã có mối quan hệ thân thiết với nông dân, con người cung cấp mái hiên cho chúng ở, sinh sôi nảy nở, chúng ăn côn trùng có hại bảo vệ mùa màng. Chẳng qua bây giờ diện tích đô thị càng lớn, không gian sống của động vật hoang dại càng lúc càng thu hẹp lại, mọi người càng ít ý thức về điều này.
Một số người ghét động vật thì phá hủy tổ chim, một số thì nghĩ là làm điều tốt, gióng trống khua chiêng chăm sóc nhưng lại hóa ra thành gây hại. Thực ra người bình thường muốn bảo vệ động vật hoang dại không quá khó khăn, quan trọng là cứ giữ cuộc sống bình thường của chúng, cách bảo vệ đúng đắn nhất là không can thiệp, không can dự vào.
Lâm Vãn động đậy ngón tay, vuốt lên trên giao diện trò chuyện. Vừa rồi vừa tẩy trang vừa nhắn nên không chú tâm lắm, giờ nhìn kỹ lại thì phát hiện Chu Diễn Xuyên chụp rất tốt.
Bố cục hoàn chỉnh, chất lượng hình ảnh rõ ràng. Ánh sáng sân vườn có thể do chuyên gia thiết kế nên hiệu ứng ánh sáng đều có vẻ rất nghệ thuật.
Cô ngẫm nghĩ, hỏi: [Tôi có thể lấy ảnh của anh đưa lên weibo không?]
[Có thể.]
Nửa phút sau, Chu Diễn Xuyên lại hỏi: [Weibo của cô là gì?]
[Khu rừng lớn.]
[……]
Lâm Vãn nhìn 6 dấu chấm liền nhau, có thể thấy Chu Diễn Xuyên khinh thường cái tên cô đặt cho weibo của mình.
Cô ngã ra giường, thoải mái lăn một vòng ôm lấy chăn, tên này có gì xấu chứ?
Tục ngữ nói “cánh rừng lớn chim gì cũng có”, cực kỳ phù hợp với nghề nghiệp của cô, lại vừa hợp với cô họ Lâm, hết sức thích hợp mà.
Lâm Vãn: [Anh Chu, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, không có ý định đấu võ mồm với anh, đề nghị anh đừng đánh giá nickname của tôi.]
Giao diện đang hiển thị “đang gõ văn bản…” lập tức biến mất.
Hả? Ngoan vậy hả?
Lâm Vãn lại ngạc nhiên, cô click mở weibo nhìn thoáng qua danh sách fans, mới nhất là những ID rất bình thường, không nhìn ra được Chu Diễn Xuyên có follow cô hay không.
Nhưng khi cô chuyển sang trang chủ weibo, nhìn lướt qua nội dung đầu weibo, trong đầu cô đã có lời giải thích hợp lý.
Cô đã viết trên tiêu đề đơn giản, trực tiếp chỉ một câu: [Bảo vệ động vật hoang dã chính là chăm sóc con người, không đồng tình đừng đến tranh cãi, có cãi tôi cũng không bao giờ nhận thua.]
Phải, chắc là vậy rồi.
Chu Diễn Xuyên chắc hẳn đã tìm weibo của cô, thấy sức chiến đấu của cô trên mạng cho nên rất lý trí mà từ bỏ gây chiến.
Lâm Vãn chớp mắt đang định tự khen mình vừa thông minh vừa xinh đẹp thì wechat lại nhận được tin nhắn.
Chu Diễn Xuyên: [Hôm nay tâm trạng cô Lâm rất tốt? Được, không làm phiền.]
Không biết có phải ảo giác không mà Lâm Vãn cứ cảm thấy mấy lời này của anh…
Chua lè.
*
Tối hôm đó, Lâm Vãn đăng ảnh tổ chim cu gáy lên weibo, nhân tiện nói thêm một chút về quá trình sinh sản của chim và cách chung sống với chúng.
Fans sôi nổi bình luận, gửi một loạt ảnh chụp những tổ chim khác ở ban công, máy hút khói, kính chiếu hậu xe hơi, đủ mọi nơi, nhưng mọi người đều đồng ý sẽ không quấy rối cuộc sống của chúng.
Nhưng cũng có người lại chú ý tới chuyện khác, nhìn bóng Chu Diễn Xuyên rồi tô đỏ lên: [Lâm tử nói là do một người bạn gửi, tôi nhìn kỹ thì người bạn này có vóc dáng không tồi nha?]
Lập tức có người phụ họa: [Tránh ra tránh ra, tôi là dân mê trai chuyên nghiệp 20 năm đây! Căn cứ bóng dáng này có thể khẳng định là một soái ca, chân còn dài nữa!]
Là một blogger khoa học có chút danh tiếng, weibo của Lâm Vãn có mười mấy vạn fans, dĩ nhiên cô không có thời gian để xem từng bình luận.
Mấy ngày sau, bình luận kia được like nổi lên đầu, cô ngồi trong văn phòng nhìn nó nhướng mày, nghĩ dân mạng bây giờ nắm bắt trọng điểm thật không thể tưởng tượng nổi.
Thấy bên dưới mọi người bình luận người bạn này có phải là bạn trai của blogger hay không, Lâm Vãn suy nghĩ xem có nên lên giải thích mấy câu không, cô là người phổ biến kiến thức khoa học đứng đắn, mà lại bị dân mạng bình luận mấy việc tình cảm.
Còn đang do dự, chủ nhiệm Ngụy đẩy cửa vào, phía sau ông là một cô gái vẻ nhút nhát sợ sệt.
“Lâm Vãn, đây là đồng nghiệp mới tới trong khoa.”
Chủ nhiệm Ngụy vẫy tay ý kêu Lâm Vãn đi qua, giới thiệu với cô: “Hà Vũ Đồng, tốt nghiệp khoa tiếng Trung đại học Nam Giang.”
Lâm Vãn sửng sốt nhưng nhanh chóng thu vẻ ngạc nhiên lại, mỉm cười đưa tay ra: “Xin chào, tôi tên Lâm Vãn, sau này mong được giúp đỡ nhiều.”
Hà Vũ Đồng vóc dáng không cao, cằm nhòn nhọn, bắt tay cô mềm nhũn như không có sức lực: “Chào chị Lâm.”
Lâm Vãn nghẹn lời. Tuy đúng là cô lớn hơn Hà Vũ Đồng một chút nhưng mà câu “chị Lâm” này lại có vẻ hơi khó nghe, nhưng xét thấy vẻ ngoan ngoãn như sinh viên của Hà Vũ Đồng, cô cũng không để bụng.
Nhân lúc Hà Vũ Đồng đi tới bộ phận nhân sự bổ sung thông tin, Lâm Vãn mới hỏi chủ nhiệm Ngụy về thắc mắc của mình: “Sao lại là khoa tiếng Trung ạ? Cô ấy có hiểu biết gì về chim không?”
“Tiếng Trung thì viết bài tốt, về chuyên môn thì cháu chỉ dạy thêm đi.”
Chủ nhiệm Ngụy hạ thấp giọng, lén nói với cô: “Cháu gái của phó Viện trưởng, người ta muốn nhét người vào Viện nghiên cứu, chúng ta lại đúng lúc thiếu người, đẹp cả đôi đường.”
Lâm Vãn hiểu mà gật đầu.
Viện nghiên cứu của họ không phải là đơn vị độc lập mà là các đơn vị trực thuộc cùng với một số đơn vị khác, được quản lý bởi Viện khoa học Nam Giang.
Chỗ dựa Hà Vũ Đồng khá mạnh, lãnh đạo ném người lại đây, một khoa tuyên truyền nho nhỏ làm gì có khả năng từ chối.
Lâm Vãn không phải là người cổ hủ ngoan cố, dù sao thì chỉ cần Hà Vũ Đồng làm việc nghiêm túc, cô sẵn sàng hòa thuận hợp tác làm việc.
Không ngờ chưa đầy một tuần, Lâm Vãn đã phát hiện cô gái kia không đơn giản.
Nguyên nhân là giữa trưa nhà ăn đông người, Lâm Vãn liền dẫn cô ta ra ngoài ăn cơm. Trên đường đi ngang qua công viên, Hà Vũ Đồng thấy có mấy con mèo hoang thì đòi đến cửa hàng tiện lợi mua mấy túi đồ ăn cho chúng.
Lâm Vãn suy nghĩ, khuyên cô: “Nếu cô làm việc ở Viên nghiên cứu chim thì có một số việc có thể cô cần biết. Chúng ta không ủng hộ việc cho mèo hoang ăn, trừ khi cô có khả năng mang chúng về nhà nuôi hoặc là bỏ tiền triệt sản cho chúng.”
“Tại sao lại không cho chúng ăn? Mèo con rất đáng yêu, chị Lâm không yêu quý động vật nha.”
“Cô có biết mèo được mệnh danh là sát thủ của hệ sinh thái không? Trên thế giới đã có hàng chục loài vì mèo hoang mà tuyệt chủng.”
Hà Vũ Đồng lúc đó không nói gì, đợi đến khi vào quán ăn gặp mấy người đồng nghiệp trong Viện nghiên cứu mới giả vờ như chợt nhớ ra, nói trước mặt mọi người: “Chị Lâm, em nghĩ cách nói trước đó của chị không đúng.”
Lâm Vãn bưng ly nước lên: “Sao?”
“Chị không thể vì mình thích chim mà lại ghét mèo. Chị làm vậy thì có khác gì những người đánh giết chim đâu, vì sự yêu thích cá nhân mà quyết định sống chết của động vật, vì mèo làm hại tới chim nên phải đuổi cùng giết tận chúng sao? Nhưng mà mèo có làm sai gì đâu, chúng cũng không muốn trở thành mèo hoang lang thang, chúng nó ăn chim chẳng qua vì đói nên cần lấp đầy bụng thôi.”
Lâm Vãn bị những lời lẽ chính đáng diễn thuyết của cô ta làm tức cười. Hà Vũ Đồng còn cố tình quay sang một đồng nghiệp nam: “Trương Sở, anh thấy thế nào?”
Lâm Vãn: “…”
Nếu nhớ không lầm thì Trương Sở còn lớn hơn cô hai tuổi, sao tới phiên cô thì bị biến thành “chị Lâm” vậy.
Trương Sở là người được mấy cô gái trong Viện ưa thích, người trắng trẻo thanh tú, lịch sự nhã nhặn. Nghe Hà Vũ Đồng nói xong, anh ta cười: “Ai nói Lâm Vãn ghét mèo? Cô ấy không nói với cô khi còn bé cô ấy nuôi mèo, lúc con mèo đó bị bệnh chết, cô ấy khóc tới sưng mắt à?”
Hà Vũ Đồng: “Cái đó…”
Trương Sở là một trai thẳng từ trong xương, không biết mấy trò tiểu xảo nhỏ này, tưởng cô ta thật sự không hiểu nên kiên nhẫn giải thích: “Không nuôi mèo hoang là nhận định chung của giới bảo hộ động vật hoang dại. Đừng thấy mèo dễ thương đáng yêu, thật ra có nhiều loài chim không phải bị chúng ăn mà chỉ đơn giản là chơi đùa làm chết.”
Hà Vũ Đồng còn định nói gì nữa, Trương Sở lại tiếp tục: “Cô nói mèo hoang vì đói nên mới bắt chim ăn, điều đó cơ bản là không đúng. Quan hệ ăn thịt bình thường không khiến sinh vật tuyệt chủng, chỉ là bị hủy diệt quá mức.”
“Thì ra là vậy.” Vẻ mặt Hà Vũ Đồng thay đổi rất nhanh, nhìn Trương Sở vẻ ngưỡng mộ, “Nói vậy thì tôi hiểu rồi. Tôi cam đoan với anh là sau này tuyệt đối không làm sai.”
Khóe môi Lâm Vãn nhếch lên, cười lạnh lùng: “Hà Vũ Đồng, năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
“Em 23 tuổi, chị Lâm.”
“À, cũng không nhỏ.”
Lâm Vãn cầm muỗng, thong thả vớt bò viên cho vào chén, “Tôi thấy cùng một việc mà hai người nói cô nghe mới hiểu, còn tưởng cô mới ba tuổi chứ.”
Nói xong cô chả thèm quan tâm sắc mặt Hà Vũ Đồng ra sao, tay cầm điện thoại, tìm Chung Giai Ninh điên cuồng oanh tạc.
Chung Giai Ninh nhanh chóng bình luận: [Hoa sen trắng* cấp thấp thôi, quăng tới công ty tao sống không quá 3 ngày.] (Bạch liên hoa – hoa sen trắng: những cô gái mưu mô, nhiều thủ đoạn xấu nhưng luôn tỏ ra vẻ trong sáng ngây thơ, yếu đuối, mong manh cần được bảo vệ.)
Lâm Vãn: [Cho dù cấp thấp tới đâu thì cho vào Viện của tao cũng sống tới khi về hưu.]
[Cũng phải, bên mày là chén sắt, chỉ cần không vi phạm nội quy, pháp luật thì sẽ không đuổi. Gặp cái loại sen trắng này phiền lắm, tối ra ăn cơm tao chửi phụ cho mày trút giận?]
Lâm Vãn thở dài: [Đêm nay không được, tao muốn đi gặp bạn trai mẹ tao.]
*
Hai hôm nay eo của Triệu Lị đã khỏi hẳn, nghĩ dù sao Lâm Vãn cũng đã biết chuyện nên đặt một nhà hàng, giới thiệu bạn trai và con gái chính thức biết nhau.
Ấn tượng của Lâm Vãn đối với giáo sư Trịnh không tồi, ông cao ráo, lịch lãm, nói năng nhẹ nhàng theo kiểu người trí thức. Tuy hai người lần đầu gặp mặt hơi xa lạ, nhưng nói chung, cô nhận định đây là người đáng để mẹ giao phó nửa đời sau.
Tuy nhiên, cuộc gặp mặt thân thiện đã bị món tráng miệng cắt ngang. Nhà hàng này có món bánh ngọt làm thành hình mèo con, giáo sư Trịnh không thể xuống tay được: “Chú thích nhất là mèo, mỗi tối ra ngoài chạy bộ sẽ mang theo một túi thức ăn mèo, thấy bọn mèo hoang trong trường sẽ cho chúng ăn.”
Huyệt thái dương Lâm Vãn giật giật, cô ngẩng lên nói: “Chú Trịnh, thật ra…”
Chưa nói xong đã bị ánh mắt Triệu Lị ngăn lại. Ngón tay Lâm Vãn cầm đũa siết chặt.
Cô bỗng nhận ra, ông không phải là người yêu mèo trên mạng, cũng không phải người nghe phổ cập kiến thức khoa học, càng không phải đóa sen trắng trong cơ quan. Đây là người mà sau này sẽ thay thế ba cô, làm bạn với mẹ cô trong quãng đời còn lại.
Giáo sư Trịnh thấy hai mẹ con trao đổi ánh mắt, nhanh chóng phản ứng: “Ai chà, chú quên Vãn Vãn làm bên nghiên cứu chim. Các cháu hình như phản đối mọi người nuôi mèo hoang?”
Lâm Vãn lúng túng mỉm cười, không biết nên trả lời thế nào. Cô hiểu tại sao Triệu Lị ngăn cô, cô và giáo sư Trịnh lần đầu tiên gặp mặt, quan hệ sau này cũng khá đặc biệt, đây không phải thời điểm tốt để khuyên người ta thay đổi thói quen.
Có lẽ để giảm bớt không khí căng thẳng, Triệu Lị chuyển đề tài, nói những chuyện vui trong lớp học khiêu vũ của trường.
Lâm Vãn không thể bàn luận gì với đề tài này nên cắm cúi ăn canh.
Đột nhiên di động reo lên giúp cô khỏi cảm giác bối rối này.
Giọng Chu Diễn Xuyên truyền tới qua điện thoại nghe trầm hơn mọi khi: “Bây giờ cô có rảnh không? Có thể đến nhà tôi một lúc không?”
Lâm Vãn nhíu mày: “Muộn thế này còn hẹn tôi đến nhà anh?”
“Không có ý gì.” Anh không đùa, nghiêm túc nói tiếp, “Có con chim bị thương, tôi không biết có nên xử lý không.”
Lâm Vãn không chần chừ: “Chờ tôi sang đó.”
Đêm tối, một vầng trăng khuyết treo trên ngọn cây, chiếu ánh sáng trong trẻo mà lạnh lùng xuống mọi nơi.
Lâm Vãn theo hướng dẫn tìm được cửa vào Vân Phong phủ, liếc nhìn đã thấy Chu Diễn Xuyên đứng bên ngoài đợi cô. Người anh chìm trong ánh sáng lờ mờ, có vẻ cao ráo đẹp hơn bình thường.
Khi cô lái xe đến gần, anh quay lại nói với bảo vệ vài câu, sau đó tới gõ cửa xe cô: “Tôi dẫn cô vào.”
Lâm Vãn mở cửa cho anh lên, lái vào bên trong: “Cụ thể thế nào?”
“Tôi không rõ lắm, sau khi về nhà thấy nó ngã vào cửa sổ, trên người có vết máu,” Chu Diễn Xuyên nói, “Tôi nhìn qua cánh nó, có vẻ bị ná bắn gãy.”
Lâm Vãn siết tay lái, khớp ngón tay trắng bệch: “Anh theo phương pháp tôi nói xử lý cho nó chưa?”
Chu Diễn Xuyên gật đầu: “Nhưng tôi không chắc chắn làm có đúng hay không.”
Đây là lần đầu tiên anh làm việc cứu hộ chim, toàn bộ dựa vào hướng dẫn của Lâm Vãn trên đường cô tới đây. Nhưng hiệu quả thực tế đến cùng như thế nào thì anh không thể biết được.
“Chỉ mong anh làm đúng rồi.”
Lâm Vãn hít hít mũi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, dưới ánh sáng tối tăm lại như đang ngấn nước mắt, “Hôm nay tôi có rất nhiều chuyện buồn lòng, tâm trạng cực kỳ tệ, anh có thể…”
Chu Diễn Xuyên nghe giọng cô nghèn nghẹn, thần kinh chợt run lên như có bàn tay vô hình nắm kéo.
Lâm Vãn nhanh chóng quay đi, nhìn thẳng về con đường phía trước: “Anh có thể làm tôi vui hơn một chút.”
Một lúc lâu sau, Chu Diễn Xuyên nghe giọng chính mình.
“Được.”