Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Chương 21: Ăn chực




Editor: Chi Chi

***

Lục Thịnh đã xác định được mục tiêu?

“Từ Qua, cô điều tra tư liệu về các công ty taxi Thành phố C đến đâu rồi?”

“Có tất cả 32 công ty, tổng cộng 4230 chiếc xe taxi.” Từ Qua chiếu tài liệu về công ty taxi lên màn hình, nói: “Có bốn công ty chủ yếu chạy trong nội thành.”

“Phạm vi rất rộng, có cả đống người phù hợp với điều kiện này.” Lưu Dương gõ đầu bút xuống mặt bàn: “Khó mà tìm được.”

“Thêm một chi tiết nữa, hung thủ từng đến Thành phố B.”

Từ Qua nhìn Lục Thịnh, anh nhận định hai vụ án là do một người gây ra?

“Từ Qua và Thẩm Thiến đi điều tra xe taxi.”

“Chia ra hành động, tan họp.”

Cuộc họp kết thúc, Lục Thịnh cầm văn kiện xoay người rời đi, không hề nhìn Từ Qua. Trong lòng Từ Qua có nghi vấn, cứ tưởng rằng Lục Thịnh sẽ bảo cô ở lại nói chuyện về tình tiết vụ án, thấy anh đi lòng cô trùng xuống. Cô mím môi, đứng dậy cầm tài liệu bước nhanh về văn phòng, Thẩm Thiến bước ngay theo sau: “Từ Qua, cô có cảm thấy tâm trạng của Đội trưởng Lục rất tệ không?”

“Có à?” Đầu óc Từ Qua xoay chuyển nhanh chóng, cô nhìn Thẩm Thiến, cong môi cười, nói: “Kiểm tra xe taxi đi, số lượng xe phải điều tra rất nhiều.”

Điều tra về xe taxi là một công trình lớn, Từ Qua sàng lọc chọn ra hơn ba trăm nghi phạm. Mục tiêu tài xế taxi vẫn chưa rõ ràng, ngoài ra còn có không ít người kinh doanh phi pháp có chứng nhận hoạt động trên app đặt xe, những người này cũng thỏa mãn điều kiện là tài xế taxi.

Sàng lọc một vòng, vậy mà tất cả nghi phạm đều bị loại bỏ.

Từ Qua ngả người dựa vào ghế, khoanh tay nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đầu hơi đau. Mẹ nó, thế này là thế nào? Rốt cục hung thủ là thằng oắt nào?

“Sao rồi Từ Qua?” Lưu Dương đi từ bên ngoài vào: “Đã có kết quả chưa?”

Từ Qua bực bội trong lòng, ném mạnh tập tài liệu lên bàn, tài liệu bay thẳng xuống đất, cô đứng lên bước hai bước rồi quay lại chống tay xuống bàn làm việc, mạnh mẽ đè xuống mọi phiền muộn: “Điều tra xe taxi không có kết quả, có lẽ không phải hướng này.”

Nếu hung thủ giết người chọn mục tiêu ngẫu nhiên, rồi mới lập kế hoạch giết người, cảnh sát nên bắt đầu từ đâu? Đây là tình huống tồi tệ nhất.

Bọn họ đang đối đầu với một kẻ có năng lực phản trinh sát, hung thủ không hành động theo thường lệ, điều này rất tệ.

Từ Qua cũng cảm thấy vụ án Lưu Tĩnh ở Thành phố B và vụ án Lưu Nhiễm có liên quan đến nhau, hai vụ án có thủ đoạn gây án tương tự, nhưng cô điều tra hai người bị hại. Ngoại trừ tuổi tác và giới tính, thì không có chỗ nào giống nhau.

“Sao thế?” Ngoài cửa vang lên giọng nói trầm thấp.

Từ Qua vụt hoàn hồn, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua, Lục Thịnh mặc áo màu lam nhạt, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Từ Qua: “Đêm nay không cần tăng ca.”

Trong nháy mắt văn phòng trở nên rối loạn, những tiếng hoan hô vang lên.

Lưu Dương ném tài liệu đang cầm trong tay lên bàn, lập tức cười to: “Còn tăng ca nữa thì bạn gái tôi cũng muốn bay đi, cám ơn Đội trưởng Lục.”

“Thu dọn tài liệu đi.” Lục Thịnh đưa tay ra hiệu: “Ai không có ca trực thì tan làm.”

“Rõ.”

Mặt Từ Qua nóng như thiêu đốt, chịu đựng ánh nhìn của Lục Thịnh cúi người nhặt tài liệu lên, tâm trạng nát bét. Cô dễ mất bình tĩnh, khi nhìn thấy hành vi giết người độc ác thì vô cùng tức giận, hận không thể lập tức bắt được hung thủ.

Từ Qua đặt tài liệu về chỗ cũ, kéo ghế ra ngồi xuống, tiếp tục nhìn tư liệu trên máy tính.

Người trong văn phòng lục đục ra về, cuối cùng chỉ còn lại một mình Từ Qua. Ánh đèn rực rỡ trên đỉnh đầu, Từ Qua mặc áo sơ mi trắng, quần màu nâu sẫm, mái tóc ngắn lộ ra vẻ già dặn.

Lục Thịnh đứng nhìn mấy phút rồi thu tầm mắt, xoay người rời đi.

“Đội trưởng Lục.”

Từ Qua đứng dậy.

Lục Thịnh một tay đút túi, quay đầu lại: “Hử?”

Từ Qua mím môi, thức đêm vài ngày khiến tim cô loạn nhịp, cô nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng của Lục Thịnh: “Hướng điều tra tài xế taxi bị cắt đứt, chúng ta suy đoán sai, có lẽ hung thủ không phải là tài xế taxi.”

“Bây giờ chưa kết luận được.” Lục Thịnh hơi nhíu mày: “Hết giờ làm thì về nhà đi, đừng so tài với bản thân nữa.”

Lòng Từ Qua bối rối, điều này khiến cô không thở nổi.

Lục Thịnh thấy cô không nói gì, nhấc chân bước ra ngoài, Từ Qua cắn môi hít sâu một hơi, ngồi xuống tiếp tục nhìn tài liệu trên máy tính, một lát sau cô lưu lại tài liệu quan trọng, tắt máy tính rời khỏi văn phòng.

Ra khỏi văn phòng, hơi nóng ập vào mặt, Từ Qua xắn tay áo sơ mi, đi đến trạm xe buýt. Buổi tối ở Thành phố C rất yên tĩnh, trạm chờ xe buýt không có người, dưới ánh đèn đường lộ ra vẻ cô liêu.

Chuyến xe buýt cuối cùng là mười giờ rưỡi, Từ Qua buông thõng tay nhìn về phía xa, rốt cục hung thủ là kiểu người gì? Hắn giống như u linh phiêu đãng trong bóng đêm tìm kiếm mục tiêu. Nếu hắn không phải tài xế taxi, thì nghề nghiệp của hắn là gì? Hắn sẽ tiếp tục gây án sao? Cô lấy hộp thuốc trong túi ra, vừa lấy một điếu ngậm trong miệng.

Tiếng còi xe vang lên, Từ Qua bị giật mình suýt chút làm rơi điếu thuốc, quay đầu nhìn sang. Xe của Lục Thịnh ngừng lại trước mặt cô, đã mấy ngày nay bọn họ không gặp riêng, Từ Qua vội vàng bỏ điếu thuốc xuống, xoay người nhìn Lục Thịnh đang ngồi ở ghế lái: “Đội trưởng Lục?”

“Lên xe.”

Đi đâu?

Từ Qua ngập ngừng mấy giây, mở cửa xe đi vào: “Có chuyện gì à?”

“Không có chuyện gì.” Lục Thịnh nhìn thấy điếu thuốc trong tay cô, giữ vô lăng bằng một tay, tay còn lại cầm cái gạt tàn đưa tới.

Từ Qua phản ứng lại, vội vàng nhét điếu thuốc vào bao: “Không cần, không cần.”

Lục Thịnh tập trung lái xe, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn đường phía trước, im lặng không mở miệng nói chuyện. Từ Qua hậm hực siết chặt bao thuốc lá, mím chặt môi.

Thời gian im lặng kéo dài khoảng năm phút, Từ Qua lại quay sang nhìn Lục Thịnh.

Lục Thịnh liếc nhìn cô: “Tối nay đã ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.” Trưa nay, sau khi ăn cơm xong thái độ của Lục Thịnh dường như đã thay đổi, không thèm để ý đến cô, chẳng lẽ bởi vì cô nuốt lời nên khiến anh chán ghét rồi? Từ Qua xoay chuyển tâm tư nhanh chóng: “Tôi mời anh ăn cơm nhé? Lần trước nói mời anh, cuối cùng cũng không mời.”

Chuông điện thoại của Lục Thịnh vang lên, anh kết nối với tai nghe, bắt máy: “A lô.”

Từ Qua quay đầu nhìn quanh cảnh ngoài cửa sổ, giọng nói của Lục Thịnh truyền vào trong tai: “Được, tôi sẽ về ngay.”

Cúp điện thoại, Lục Thịnh ném tai nghe vào hộp đựng: “Về ký hợp đồng.”

“Hả? Hợp đồng thuê nhà?”

“Ừ.” Phía trước là đèn đỏ, Lục Thịnh dừng xe, một tay chống cằm nghiêng đầu nhìn Từ Qua: “Cô muốn ăn gì?”

Từ Qua đối diện với ánh mắt của anh, tim đập rộn lên, ánh mắt này rất quyến rũ.

“Cái gì cũng được, ký xong hợp đồng rồi đi ăn cơm? Anh chuyển qua rồi sao?”

“Ừm.” Lục Thịnh nói ngắn gọn, Từ Qua hoang mang không biết anh trả lời cho câu nào.

“Anh chuyển qua khi nào thế? Ta không biết, nếu không tôi đã đi giúp anh.”

Lục Thịnh không nói, Từ Qua cũng không thể hỏi han liên tục, như vậy rất vô duyên. Cô lấy điện thoại di động ra, lắc cổ, mở giao diện Weibo lên, buồn bực lướt xem tin tức.

Tin tức công an Thành phố C tóm gọn công ty bán hàng đa cấp đập vào mắt, Từ Qua mở ra nhìn thấy người trong video là Trịnh Húc, anh mặc đồng phục cảnh sát chỉnh chu, dáng vẻ nhà quan.

Dữ liệu di động của Từ Qua có hạn, cô không xem hết video đã thoát ra xem bình luận ở phía dưới, bình luận top đầu đều là khen cảnh sát đẹp trai, cầu gả. Cô vui vẻ bật cười thành tiếng, không ngờ Trịnh Húc lại đắt hàng thế.

Lục Thịnh đưa tay mở cúc áo trên cổ, những ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, ánh mắt trầm xuống.

Mười phút sau xe đến chung cư, Lục Thịnh dừng xe tháo dây an toàn, đưa ví tiền cho Từ Qua: “Cô đi siêu thị mua thức ăn, tôi lên trước ký hợp đồng.”

Từ Qua sửng sốt, nhìn chằm chằm tay Lục Thịnh, không phản ứng lại: “Anh nấu cơm hả?”

“Ừ.”

Từ Qua mím môi: “Tôi chưa đi chợ bao giờ…”

Lục Thịnh: “…”

Từ Qua: “… Nếu không anh viết danh sách đồ cần mua đi?”

Từ Qua chỉ biết nấu mì tôm, cả rau xanh cũng không bỏ vào.

“Thôi được rồi.” Lục Thịnh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Cô về nhà trước đi, mười giờ rưỡi lên nhà tôi ăn cơm.”

Từ Qua gật đầu: “Ồ.”

Lục Thịnh đẩy cửa ra định xuống xe, bỗng quay đầu nhìn Từ Qua: “Cô có kiêng ăn gì không?”

“Tôi không ăn ớt xanh.”

Lục Thịnh khẽ nhướng mày, anh không nói gì, đóng cửa xe nhanh chóng bước về phía hành lang. Chuông điện thoại lại vang lên, chủ thuê nhà đang thúc giục anh, Lục Thịnh bắt máy nói: “Tôi đang ở dưới lầu, sẽ lên ngay.”

Vào thang máy, Từ Qua nhấn số tầng, im lặng quay đầu nhìn vách tường. Vách tường phản chiếu bóng dáng Lục Thịnh, thân thể cao lớn thẳng tắp, mẹ nó quả thực rất đẹp trai, hình dáng đôi môi rất đẹp, không biết khi hôn lên sẽ có cảm giác gì, có phải rất mềm hay không…

Từ Qua mím môi, tạm thời gạt bỏ những lo lắng mấy ngày nay, chỉ cần cô chết cũng không thừa nhận, không ai dám nói cô có ý với Lục Thịnh, ở đơn vị cũng bớt xấu hổ.

Lục Thịnh cúp điện thoại, thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra, Từ Qua vội vàng nghiêm mặt: “Tôi đến rồi, tôi đi trước.”

Từ Qua vội vã ra khỏi thang máy, lấy chìa khoá mở cửa, thở ra một hơi thật dài. Nếu để Lục Thịnh biết cái ý nghĩ xấu xa này của cô, có lẽ ngay cả làm bạn cũng không có cơ hội? Anh ấy sẽ không vì tránh hiềm nghi mà điều cô đi chứ?

Quan hệ cấp trên cấp dưới, rất khó xử lý!

Lục Thịnh nhướng mày, Từ Qua đã không thấy tăm hơi, anh nhìn bóng mình trong thang máy.

Trông anh rất đáng sợ à? Cô chạy cái gì?

Thang máy tại ở lầu mười ba, Lục Thịnh sửa sang lại quần áo đi ra ngoài. Chủ nhà là một dì khoảng năm mươi tuổi, Lục Thịnh bước đến: “Chào dì, cháu là Lục Thịnh.”

“Cậu về rồi, tôi đợi cậu phải mười lăm phút rồi.” Lục Thịnh mở cửa để chủ nhà đi vào, bà lấy hợp đồng thuê nhà ra: “Cơ quan các cậu bận rộn vậy à? Bây giờ mới có thời gian ký hợp đồng.”

“Công việc của chúng cháu đặc thù, khoảng thời gian này khá bận.” Lục Thịnh nói, “Mời dì ngồi.”

Anh kéo ghế bàn ăn ngồi xuống lật xem hợp đồng, một lần đóng tiền thuê nhà nửa năm, tiền đặt cọc 3000.

“Cô bé kia đã đưa trước 2500 tiền đặt cọc, cậu chỉ cần đưa nốt 500 là được.”

Lục Thịnh ngẩng đầu: “Cô ấy giao tiền rồi ạ?”

Dì chủ nhà nở nụ cười: “Cô ấy là bạn gái của cậu à? Nhà này vốn đã có người đặt cọc, cô ấy xin tôi để lại cho cô ấy, bởi vì chuyện này mà người khách kia đã làm ầm lên với tôi. Cậu ký hợp đồng đi, ký xong thì tất cả mọi người đều an ổn, tôi không phải chạy tới chạy lui nữa.”

Lục Thịnh cong môi, cô còn đưa tiền đặt cọc nữa? Anh lật đến trang cuối cùng ký tên mình lên, đưa lại hợp đồng: “Đã làm phiền dì.”

Hết chương 21.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.