Khế Ước Sủng Nịch Không NG

Chương 4: Hồi ức




Mười lăm người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm đều sững sờ. Một giây.. hai giây.. năm giây trôi qua..

Ngự Cảnh Nhạc chống hông, nhìn nhóm người kia như đang xem một buổi biểu diễn.

"Này, không phải mấy người bảo đừng làm mấy người khó xử sao? Vậy thì mấy người cứ đi thong thả, tôi cũng không tiễn!"

"Tiểu thư.." người đàn ông thở dài, nói trong bất lực: "Thuộc hạ không muốn thô bạo với cô.."

"Vậy để tôi đi!"

"Hửm.." Người đàn ông thở dài, cuối cùng dường như cũng đưa ra quyết định, lấy bộ đàm ra, nói điều gì đó.

Ngự Cảnh Nhạc cảm thấy có gì đó không ổn, lần này khác với những lần trước.

Cô nheo mắt lại, cảnh giác nhìn xung quanh, sợ sẽ có điều thay đổi đột ngột.

Lúc này, cô đã quên cảnh giác sau phưng, cô chỉ cảm thấy cổ tê rân rân, đưa tay chạm vào thì trong lòng bàn tay hiện ra một cây kim nhỏ.

Cô nhìn về phía đó không xa thì ra là một tay súng bắn tỉa tầm xa.. Cô chưa kịp phản ứng thì cảm giác đau nhức ở cổ đã lan ra toàn cơ thể, chỉ cảm thấy đau nhức và tê rần khắp người, hai mắt tối sầm lại rồi ngã xuống đất.

Trong bóng tối, những làn sóng ký ức tràn về.

Hôm đó tuyết bay khắp trời, những bông tuyết phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cô đều ở ngoài cửa sổ. Từng mảnh từng mảnh, tuy bay ngoài cửa sổ, nhưng giống như rơi vào nơi sâu nhất trong mắt cô.

Mười năm trước, cha mẹ cô bị tai nạn máy bay, đã hai năm kể từ khi họ rời xa cô, người thân duy nhất của cô là ông nội, nhưng ông nội quá bận rộn nên không có thời gian rãnh dành cho cô.

Khi lên sáu tuổi, cô rất cô đơn, thấy cháu gái buồn bã nên ông ngoại đã gửi cô cho bạn của cha mẹ cô, họ là anh em kết nghĩa, nhưng các cô chú cũng bận rộn nên hầu như không có thời gian chơi cùng cô. Cũng giống như cô, con của cô chú - Thiên Sóc Nhất cũng cô đơn một mình, nên hai người chỉ còn cách chơi chung nhau.

Cô còn nhỏ không biết cái gì gọi là phúc hắc*, cái gì gọi là run S, mấy năm sau cô mới hiểu sâu sắc ý nghĩa của những từ này..

*[phúc hắc: Bụng dạ đen tối.]

"Nhạc Nhi, anh trai của em có soái không?" Thiếu niên khẽ nhếch miệng hỏi.

Ngự Cảnh Nhạc chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Thiên Sóc Nhất với đôi mắt to tròn long lanh như ngấm nước, sau đó đặt đôi bàn tay đầy thịt đặt lên má anh, đôi mắt trong veo phản chiếu đường nét của anh.

Đó là một khuôn mặt trắng nõn, Thiên Sóc Nhất mới bảy tuổi đã có đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt thanh tú khiến người ta không thể phân biệt được là trai hay gái, ăn mặc cực kỳ sang trọng, cài từng cúc áo sơ mi nhỏ không phải tầm thường, dưới sánh sáng mặt trời anh lại càng tỏa sáng rực rỡ hơn.

"Vậy, em có thích anh không?" Anh nheo đôi mắt lại, hỏi, Ngự Cảnh Nhạc vẫn đang nghiêm túc chơi xếp gỗ.

"Thích!" Ngự Cảnh Nhạc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên, sốt sắng nhìn Kỳ Quan Tòng rồi đáp.

"Em thích thì em phải thể hiện ra, nếu không anh trai của em sẽ không biết là em thích anh ấy đâu!"

"Ồ?" Ngự Cảnh Nhạc thắc mắc, rồi tiếp tục nghịch khối gỗ trong tay, thản nhiên hỏi: "Tại sao? Tại sao phải thể hiện?"

"Bởi vì bằngcách này anh mới có thể biết rằng em thích anh!" Anh nhiệt tình hướng dẫn.

"Ồ.." dường như Ngự Cảnh Nhạc đã hiểu, nhưng vẫn mải miết với món đồ chơi trên tay: "Em phải làm gì để anh biết em thích anh.."

Thiên Sóc Nhất cong miệng chỉ vào má anh. "Hôn đi!"

Hồi ức co rút lại.

Ngự Cảnh Nhạc sợ tới mức tỉnh lại ngay lập tức, tự vỗ ngực lẩm bẩm: "Kinh khủng, quá khủng khiếp.. mơ cũng thấy tên quỷ đó! Cũng may.. May mà chỉ là mơ thôi!"

"Ỏ? Mơ?"

Một giọng nói dễ nghe đột nhiên vang lên bên tai.

Ngự Cảnh Nhạc choáng váng.. Cô không thể quên được giọng nói đó.. đối với cô, đó là âm thanh của địa ngục.

Trong nháy mắt..

"Thiên.. Thiên Sóc Nhất!"

Cô chỉ vào anh theo phản xạ với tốc độ cực nhanh, cô lùi lụi đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo, không còn đường lui.

Một khuôn mặt quen thuộc và đáng sợ hiện sâu vào trong mắt cô.

Làn da trắng ngà không tỳ vết, mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt sắc lạnh như quỷ, đôi môi hơi hếch lên, khí chất tao nhã, nụ cười duyên dáng. Chiếc khuyên tay sáng bóng bên tai trái trông thật bí ẩn và quyến rũ.

"Bây giờ em nhận ra anh trai sao?

Dáng người anh vô cùng thon dài, cao ráo cộng với xương quai xanh gợi cảm, đơn giản chỉ là một cái móc quần áo tự nhiên mà thôi!

Nụ cười đó, đối với Ngự Cảnh Nhạc chắc chắn là siêu kinh khủng:" Anh.. Anh.. Đừng cười với em như vậy, em.. em sợ.. "

Thiên Sóc Nhất cười:" Anh có làm gì đâu. Sao lại ngồi xa anh trai vậy? Lại đây!"

Trong giọng nói uy nghiêm không thể cưỡng lại, Ngự Cảnh Nhạc run rẩy bò về hướng Thiên Sóc Nhất, cảm giác được khoảng cách hai bên an toàn, Ngự Cảnh Nhạc khó khăn thở ra một hơi.

Cô chưa thả lỏng được bao lâu thì cổ tay cô bị siết chặt lại, cô cảm thấy như thể bị một lực kéo về phía trước.

Khi cô nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cằm của cô đã bị kẹp chặt, một nụ hôn bất ngờ in trên môi cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.