Khế Ước Sủng Nịch Không NG

Chương 28: Hồ Bán Nguyệt




Cuối cùng Bạch Lưu Tô thực sự quá đáng thương rồi, chỉ cảm thấy hai mắt cô ấy mông lung mà đẫm lệ.

Khi màn đêm dần tối sầm lại, Tô Kỳ đột nhiên mềm lòng, đưa ra một ý kiến "Tớ quan sát kĩ rồi, sau hai mươi phút thì nhân viên an ninh sẽ đổi một người, khoảng cách cũng chỉ có năm phút, hơn nữa cũng chỉ có cái góc chết kia là bọn họ không chú ý đến, trong vòng năm phút chúng ta chỉ cần đi vòng qua bên kia là được.."

Còn chưa dứt lời, xém chút nữa Tô Kỳ đã bị hành động của Bạch Lưu Tô dọa sợ gần chết..

"Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ.. Tớ yêu cậu chết mất.. Moa moa moa.."

Tại thời khắc mấu chốt cái miệng nhỏ đang lải nhải của cô ấy bị Tư Tề bịt lại, nếu không sẽ bị phát hiện, đến lúc đó muốn chạy cũng là một vấn đề nghiêm trọng.

Phát hiện bản thân đã làm sai, Bạch Lưu Tô mở to hai mắt, ánh mắt phảng phất đang nói [tớ biết sai rồi, sẽ không như vậy nữa], lúc này Tư Tề mới bỏ tay đang bịt kín trên miệng cô ấy xuống, Bạch Lưu Tô hít sâu một chút, sau đó để nội tâm bình tĩnh lại một chút, lúc này mới thật cẩn thận dùng cơ thể uyển chuyển như một con mèo mà đi đến góc chết bên kia, trong chốc lát đã cảm thấy an toàn, sau đó hướng về phía sau lắc lắc tay: "Mau tới đây.."

Cô ấy hoàn toàn dùng khẩu hình miệng mà khoa tay múa chân, cũng không dám phát ra tiếng động, phỏng chừng cũng là học sinh ngoan.

Tô Kỳ và Tư Tề thấy bọn họ không chú ý đều lần lượt đi qua. Ba người cực kì bình tĩnh nhìn thời gian, nếu dựa theo lời Tô Kỳ nói, tính như vậy sẽ không có sai sót, như vậy ngay lúc 12 giờ 10 phút bọn họ sẽ thuận lợi tiến vào Trọng Vũ!

Bạch Lưu Tô chưa từng đến trường Trọng Vũ dù chỉ một lần, không tránh được cảm giác hưng phấn và thích thú. [Quen được Tô Kỳ thật tốt], trong lòng cô ấy đã nghĩ như vậy.

Có điều ánh mắt Tư Tề nhìn Tô Kỳ cũng có chút thay đổi, người thường sẽ không thể biết nhiều như vậy, ánh mắt anh ấy ánh lên sự nguy hiểm nhưng đã dấu phần nguy hiểm đó trong chốc lát, anh ấy chỉ cần đảm bảo Bạch Lưu Tô an toàn, cô ấy và Tô Kỳ có xảy ra cái gì đều không liên quan đến anh ấy.

Bầu trời đêm tựa như tấm rèm màu xanh nước biển, trên đó điểm một chút sao lấp lánh, làm người ta không khỏi say mê.

Chẳng mấy chốc, hai mươi phút đã trôi qua nhanh như vậy, sự chờ đợi của họ cũng được đền đáp, nhân viên an ninh thật sự thay ca.

Đôi mắt Tô Kỳ lóe lên, nhẹ nhàng nhảy, nương theo góc tường đá một lực liền đi qua.

Bạch Lưu Tô thấy vậy, cũng không yếu thế chút nào, hoàn toàn không có hình tượng thục nữ..

Trực tiếp bò qua, bò vài cái.. Một vết máu chảy ra từ mu bàn tay, nhưng cô ấy vẫn là không nhìn đến, mắt thấy nhân viên an ninh sẽ sớm quay lại, Tô Kỳ ở tường bên kia cũng bắt đầu lo lắng, lúc này, Tư Tề không hề nghĩ ngợi, một phen cõng cô ấy lên, sau đó nhẹ nhàng đi qua.

Động tác anh ấy cõng cô ấy rất thuần thục, giống như đã từng làm qua rồi.

Ngay giây tiếp theo, nhân viên an ninh cũng xuất hiện, vừa vặn thật tốt, quả thực một giây không hơn không kém, đây là hiệu suất năng lực của Trọng Vũ, cho nên Tô Kỳ nói với cô ấy rằng cô thích Trọng Vũ hơn Hoàng Gia.

Sắc mặt Tư Tề không biểu cảm, lông mày đậm vẫn không chút thay đổi so với bình thường, có điều trong đôi mắt lập lòe một tia sáng, anh ấy nghĩ không sai, Tô Kỳ thật sự không phải người thường, thân thủ như vậy, thấy thế nào cũng là người có luyện qua, đương nhiên cô sẽ che giấu rất kỹ, nếu không phải lần này Bạch Lưu Tô đề nghị, bọn họ không sẽ thể phát hiện, nhưng cuối cùng cô là ai? Anh ấy cũng suy nghĩ.

Cô biết Hồ Bán Nguyệt, có điều cái truyền thuyết kia không hẳn như lời Bạch Lưu Tô nói, phiên bản gốc là như thế này đây.

Đêm trăng tròn, chỉ cần đến hồ Bán Nguyệt cầu nguyện với người yêu, nguyện vọng cả đời sẽ bên nhau, mới có thể vĩnh viễn ở bên nhau, bởi vì ngày này trăng tròn Nguyệt Thần sẽ tác hợp cho bọn họ.

Đợi cho đến khi tới thời điểm không khác biệt lắm, ba người hạ eo như một chú mèo, dọc theo vật kiến trúc đi tới tới phía trước, đi một bước liền ngồi quan sát xung quanh một chút, sau đó tiếp tục đi, có thể nói rằng ba bước quay đầu một lần, thật là vất vả. Cũng may qua nửa giờ, họ cũng đã thoát khỏi nơi tập hợp nhiều nhân viên an ninh kia, cuối cùng cũng có thể không cần hành động giống như ăn trộm nữa rồi.

"Ây da.. Thật vất vả, chờ tớ đi ra ngoài, tớ sẽ làm cho cái tiểu tử Trọng Vũ ở trước mắt tớ dương oai diễu võ, xem tớ có giải quyết cậu ta không!" Bạch Lưu Tô nói lời thề son sắt, sau đó lại thay đổi biểu cảm trên mặt, cười khanh khách mà nhìn về phía Tô Kỳ: "Kỳ Kỳ, có cậu thật tốt, nếu không thì chúng ta đã không thoát được rồi."

Tô Kỳ đè đè huyệt Thái Dương, bây giờ điều cô hối hận nhất là đồng ý đưa Bạch Lưu Tô tới Trọng Vũ, tiếp theo lại hối hận vì lúc nãy đã quá mức xúc động, nhìn đến cặp mắt nai con Bambi của Bạch Lưu Tô liền mềm lòng, còn đưa bọn họ vào nữa chứ.

[Chỉ mong không xảy ra chuyện gì thì tốt rồi.] Cô thầm nói ở trong lòng.

Cũng may, bản đồ mà Bạch Lưu Tô đem đến không làm họ thất vọng, cuối cùng là thuận lý thành chương mà tìm được hồ Bán Nguyệt rồi, lúc này, hoa tuyết nhỏ mềm nhẹ rụng xuống, nho nhỏ như lông chim, lại giống cánh hoa lê, lác đác lưa thưa, giống như một con bướm mỹ lệ đầy màu sắc, tựa vũ như say, giống thổi bồ công anh; mỏng nhẹ như bay, giống thiên sứ thưởng tặng tiểu tinh linh hoa, chợt tán chợt tụ, rung rinh, nhẹ nhàng yểu điệu.

Lúc này đột nhiên tuyết rơi, Tô Kỳ cũng kinh ngạc. Gần tháng 1 rồi, sắp có tuyết rồi, năm nay tuyết ở đây rất ít, nếu bình thường thì đến tháng 1 mới bắt đầu có tuyết.

Sau khi Bạch Lưu Tô nhìn thấy tuyết, trong hai mắt hiện lên một tia sáng, không khỏi kinh ngạc, rồi sau đó lông mày đột nhiên nhăn lại.

"Tư.. Tư Tề.. Tự nhiên tớ bị đau.." Thanh âm kiều kiều nhược nhược đột nhiên vang lên, nếu không phải tuyết rơi rất yên tĩnh, thì sẽ nghe không rõ tiếng nói nhẹ nhàng này.

Tô Kỳ kinh ngạc: "Làm sao vậy? Có phải bị cảm lạnh rồi không?"

Hình như Tư Tề đã biết lý do tại sao cô ấy lại bị như vậy, anh ấy lập tức ôm cô ấy lên, sau đó đi thẳng về phía trước.

"Uy uy! Các cậu đi đâu vậy?" Tô Kỳ nhỏ giọng kêu vài tiếng.

"Tôi đưa cậu ấy về.." Thanh âm nhàn nhạt truyền đến.

Trong chốc lát, không gian rộng lớn nhưng chỉ còn lại một mình Tô Kỳ.

Bây giờ cô chỉ nghĩ đến một câu.. Đó chính là..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.