Khế Ước Máu: Chồng Quỷ

Chương 9: Chạy trốn




Dương Uyển Chi hồi hộp nghe từng chuyển động của căn phòng, tiếng mở cửa rồi tiếng kéo cửa hết sức nhẹ nhàng. Song dây thần kinh của cô đều căng ra hết cỡ, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Từng bước chân chậm chạp di chuyển trên nền nhà gỗ.

Thanh âm... Cộp... Cộp đều đều vang lên.

Bỗng...

Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai, cả cơ thể của cô bị trì xuống như đang vác một tảng đá to.

"Chào mừng vợ yêu đến với thế giới của anh."

Thanh âm rợn người phả vào lỗ tai.

Dương Uyển Chi run rẩy ngoái đầu lại nhìn.

Gã cười nhìn cô, còn cô thì muốn ngất đi tại chỗ.

Khuôn miệng cô lại bị cứng đờ lại, gã đang khống chế cô. Rồi gã cuối sát mặt xuống gần, càng lúc càng gần, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi thối bốc ra từ người gã. Nó giống hệt như mùi của cái xác chết bên cạnh.

Trán cô lấm tấm mồ hôi, nước mắt ứa ra nhưng cô không tài nào nhúc nhích được.

Trong thâm tâm cô gào thét gọi Quỷ Vương với một hy vọng nhỏ nhoi rằng hắn có thể xuất hiện cứu cô ngay lúc này.

Môi gã chạm vào môi cô, Dương Uyển Chi muốn nôn, cảm giác bất lực khiến cô muốn chết đi cho xong.

Rồi gã bị tách đôi ra, giống hệt như gã quỷ lần trước.

La Mục Khải hắn đến rồi!

Sau khi gã quỷ tan biến, hình ảnh La Mục Khải dần xuất hiện trong tầm mắt của cô. Cổ họng cô vì sợ hãi mà cứng đờ, cô mấp mấy đôi môi, nước mắt giàn dụa nhìn về phía hắn.

"Thời gian này ta liên tục nghe thấy cô quấy nhiễu ta." Hắn lạnh lạnh nhạt nhạt nói.

Dương Uyển Chi vẫn chưa hết sợ hãi, cô nhìn cái xác chết đang trói chặt trên người mình.

La Mục Khải cũng hiểu ý, hắn làm một vài động tác. Cô và cái xác ấy đã không còn bị trói vào nhau nữa.

Dương Uyển Chi trèo khỏi quan tài ngay lập tức, cô té xuống nền đất sau đó liền lồm cồm bò dậy. Cô vuốt tay muốn gỡ cái vòng ra khỏi tay mình, nước mắt nối tiếp nhau rơi xuống, cô mếu máo nói:"Tôi đưa cho ông hết, làm ơn gỡ nó xuống đi. Tôi... Tôi không muốn nhìn thấy những thứ đó nữa... Hức... Hức..."

La Mục Khải giúp cô gỡ cái vòng xuống, nhìn cái vòng ngọc rời khỏi tay mình, lúc ấy Dương Uyển Chi mới dám thở mạnh.

Chân của cô bắt đầu có cảm giác đau nhói, lúc nảy té xuống đã bị trầy một mãng da lớn rơm rớm máu. Cô kéo ống quần lên thổi thổi đầu gối, đây là lần đầu tiên cô bị thương nặng như vậy. Nói đúng hơn là từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị thương vì quanh đi quẩn lại Dương Uyển Chi chỉ ở trong Dương gia, lâu lâu mới lén ra ngoài chơi một lúc thôi.

La Mục Khải nhìn hành động này của cô, hắn khó hiểu ngồi xuống đối diện. Dương Uyển Chi lúc này mới chú ý tới sự hiện diện của hắn, sau đó cô sợ hãi lùi về sau, lấp bấp nói:"Sao... Sao tôi vẫn còn thấy ông?"

Hắn đứng dậy, phủi lại bộ quần áo phẳng phiu của mình, lạnh giọng:"Làm sao mà ta biết, cô nói cái vòng ngọc này giúp cô thấy âm hồn. Xem ra là cô gạt ta."

"Không thể nào... Trước đây tôi không có thấy những người đó, kể từ khi đeo cái vòng lên tôi mới thấy. Là nó, chính là nó đó."

Cô thật sự không muốn nhìn thấy mấy thứ đó nữa đâu, rất đáng sợ.

Bên ngoài truyền đến tiếng động lớn, là tiếng bước chân của rất nhiều người. Càng lúc cô lại càng nghe rõ ràng, trong lòng cô lo sợ.

Cô sợ người nhà của tên quỷ kia tới, sau đó lại bắt cô bỏ vào quan tài cùng gã. Dương Uyển Chi nghĩ vậy liền leo qua cửa sổ, mặc kệ cái chân đau nhứt mà cố gắng đi về phía trước, đi được bao xa thì cứ đi.

La Mục Khải không biết cô bị làm sao, hắn nhìn những người vừa vào phòng. Bọn họ tìm kiếm một hồi, không thấy cô đâu liền kéo nhau đi tìm.

Đám người này thật khó hiểu.

Vốn hắn không định tới đây, tại vì cô khóc thảm quá quấy nhiễu hắn nên hắn mới miễn cưỡng đi một chuyến. Lần gặp lại này hắn công nhận là cô thảm hơn trước rất nhiều.

Hắn nhìn chiếc vòng ngọc trong tay mình, trên vòng thật sự có nhiễm âm khí. Cho nên hắn không nghi ngờ lời cô nói, còn việc cô vì sao vẫn có thể nhìn thấy hắn, cái đó hắn phải điều tra thêm.

La Mục Khải trở về Địa Phủ.

Dương Uyển Chi không biết mình đã đi đâu, cô cứ chạy về phía trước một cách vô định. Trong tầm mắt cô xuất hiện một cái hang động, không do dự cô liền chạy vào đó nghỉ chân, lẫn trốn.

Cô ngồi xuống vách đá, dùng tay lau lau mồ hôi túa ra trên trán. Lúc này tâm trạng cô mới bình tĩnh hơn được một chút, Dương Uyển Chi thở dài, số cô đúng là số khổ.

Bây giờ cô không có nơi để về, nếu trở về Dương gia cô cũng sẽ chết. Không chết do bị bắt về nhà người chồng kia, thì cũng chết do lần "Tế Quỷ" tiếp theo. Nên bây giờ nếu có thể trốn đi, cô cũng muốn trốn, cô cũng muốn được sống!

Nhưng vấn đề ở đây là cô chưa từng ra ngoài bao giờ, phải sống như thế nào cô cũng không biết.

Dương Uyển Chi lại thở dài thêm một lần nữa.

"Xin lỗi đã làm phiền nhưng chỗ này là chỗ của tôi."

Thanh âm của người đàn ông phát ra từ cửa hang động khiến Dương Uyển Chi giật bắn mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.