Khế Ước Kết Hôn Chớp Nhoáng Của Tổng Tài

Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi - Chương 591




- Vì sao các người lại có thể như thế được? Người chết mà các người có thể mặc kệ sao?

Nhạc Yên Nhi đứng chắn trước mặt Dạ Đình Sâm, dù cô biết hành động này của mình không có gì đáng kể, thế nhưng cô vẫn liều.

Dù cảm thấy đáng tiếc nhưng Mike vẫn nói:

- Cậu ta là người thừa kế của LN, thân là người nhà họ Dạ, làm bất kỳ điều gì cũng phải gánh chịu hậu quả.

- Để tôi.

Đúng lúc này, Anjoye bỗng quát lên.

- Cái gì?

Mike nhíu mày.

- Trừng phạt của anh ta cứ để tôi nhận, chỉ ba ngày thôi mà? Cậu đây chịu được!

Mắt Anjoye sáng rực.

Lần này, Mike không cố chấp nữa:

- Được, trong quy định đúng là có thể tìm người chịu phạt thay, nếu cậu đã tự nguyện thì giờ chỉ cần xem cậu ta có sống được hay không thôi. Nếu không sống nổi thì chẳng cần bàn nữa.

Nói xong, Mike đi ngay.

Nhạc Yên Nhi cảm kích nhìn Anjoye, đang định cảm ơn thì cô bị ngăn lại.

- Em không tình nguyện hiến dâng thế đâu, nếu sau này em phạm sai lầm thì anh ta phải chịu trả giá gấp đôi đấy.

Nhạc Yên Nhi biết lời nói của Anjoye lạnh lùng nhưng trái tim anh lại ấm áp.

- Anjoye, dù sao đi nữa thì tôi vẫn phải cảm ơn cậu, còn phải thay Dạ Đình Sâm cảm ơn cậu nữa.

- Không cần chị phải cảm ơn, những lời này chờ anh ta nói với em đi.

Anjoye lạnh nhạt nói rồi đi mất, anh muốn để hai người họ ở bên nhau.

Bác sĩ thấy vậy cũng lặng lẽ rời khỏi phòng.

Phòng bệnh rộng lớn chỉ còn hai người.

Nhạc Yên Nhi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nằm trên giường, điện tâm đồ của hắn nhẹ nhàng đến phát sợ, nếu không phải nó còn lên xuống một chút, cô cũng sẽ hoài nghi có phải mình đang nhìn một người chết không.

Thật ra cô có oán trách hắn, thế nhưng cho tới khi biết hắn đã cố gắng vì mình thế nào, trái tim cô vẫn cứ đau đớn.

Kể cả giận hờn cũng phải giận hờn vào lúc hắn khỏe mạnh, hắn đã thế này, cô giận sao nổi?

Cô ngồi bên giường, nắm lấy tay hắn. Lúc này, cô mới nhận ra bàn tay của hắn cũng bị thương, nó đang được quấn băng gạc, máu đã nhuốm đỏ gạc trắng, trông rất chói mắt.

Nước mắt lặng lẽ tuôn rồi rơi xuống bàn tay hắn.

Cô nói:

- Dạ Đình Sâm, em đến rồi.

Sau đó là im lặng.

Anjoye đứng ở cửa, khi thấy cảnh này qua khe cửa, anh cảm thấy đau lòng vô cùng.

Anh há miệng thở dốc, muốn qua đó giảm bớt cơn đau nhưng chẳng có ích gì.

Cuối cùng, anh quay người đi, đôi mắt đỏ ngầu.

Lên xe của Mike, anh nói:

- Mike, tôi không cần vị trí chủ tịch này. Tôi sẽ quang minh chính đại cướp nó từ tay anh ta chứ không phải đón nhận một cách bị động và nhục nhã thế này.

- Dù sao đi nữa thì mấy ngày này cậu cứ tạm thời quản lý công việc của tập đoàn đi.

- Được.

Anjoye trở về trang viên một mình, vừa vào cửa, Wilson đã đi tới, vẻ mặt lo lắng:

- Phu nhân tới.

- Biết rồi.

Anh lên gác, đẩy cửa ra, thấy được một phu nhân trung niên, tuy đã nhiều tuổi nhưng vẫn đẹp vô cùng.

Tất nhiên Anjoye biết mục đích của phu nhân Rose khi tới đây.

Vừa thấy Anjoye, phu nhân Rose lập tức ra đón, bà vui vẻ nói:

- Vất vả bao năm như vậy, bây giờ chúng ta cũng được đền đáp rồi! Chỉ cần Mike giao quyền hành vào tay con, dựa vào cổ phần của mẹ con ta nữa, vậy là đủ để ngăn được con khốn Minh Tú kia rồi. Đến lúc đó, chúng ta thanh trừ sạch sẽ người của Dạ Đình Sâm, nhổ tận gốc anh em nhà Minh Thị, sau đó LN sẽ là của chúng ta!

Nghe vậy, sắc mặt Anjoye trở nên khó coi, anh nói:

- Con bảo với lão Mike là con không làm rồi, con tạm thay thôi.

- Con nói gì?

Đang đắm chìm trong mộng đẹp lại nghe được lời như vậy, phu nhân Rose không cười nữa, khuôn mặt bà như phủ một tầng mây đen.

- Mẹ, bỏ cuộc đi, con không giúp mẹ tranh quyền đâu.

- Khốn nạn!

Phu nhân Rose tát Anjoye không cần suy nghĩ.

Nét mặt bà ta trở nên dữ tợn, nói:

- Mẹ nuôi con nhiều năm như vậy mà con báo đáp mẹ như thế à? Thắng lợi ở trước mắt mà lại từ bỏ? Bây giờ đi tìm Mike ngay đi, nói là con đổi ý rồi!

- Con không đồng ý!

Anjoye gào to.

- Mẹ là người muốn vị trí này, con chưa bao giờ muốn, đây không phải cuộc sống của con, không phải!

- Con y như ông bố vô dụng của con vậy, vô dụng! Nhu nhược! Có quyền có thế không tốt à? Cuộc sống trên vạn người không tốt à? Tôi cho các người mọi thứ, vậy mà bây giờ các người đều phản bội lại tôi! Mẹ cho con biết, Anjoye, con không có tư cách cũng như khả năng để phản đối mẹ! Mẹ là mẹ con, mẹ có quyền ra lệnh cho con làm bất cứ điều gì.

Sắc mặt phu nhân Rose rất khó nhìn.

- Vậy là mẹ định bức tử con mình thật hả?

Anjoye cười lạnh, khẽ hỏi.

- Con...

Bà khiếp sợ nhìn anh, dù không muốn nhưng bà phải thừa nhận rằng đứa con trai được đào tạo như một dã thú từ nhỏ này đang tìm cách thoát khỏi tầm kiểm soát của mình. Hơn nữa, nó càng lúc càng mạnh mẽ, bà đã không khống chế nổi rồi.

Phu nhân Rose híp mắt:

- Mẹ biết con thích người phụ nữ của Dạ Đình Sâm. Bây giờ chắc chắn thằng ranh đó đã xảy ra chuyện, chỉ cần con là chủ tịch tập đoàn thì việc muốn một người phụ nữ còn khó nữa sao?

Bà vẫn hiểu rõ con mình, dù nhiều năm đã bỏ mặc nó nhưng nó làm gì, bà vẫn biết hết.

Trông nó thì giống mình, thế nhưng mặt tình cảm lại giống hệt cha nó.

Xử trí theo cảm tính, trông có vẻ ác độc nhưng thật ra lại mềm lòng hơn bất cứ ai.

Anjoye liên tục bị gia tộc trừng phạt, điều này không có nghĩa anh luôn thất bại, thậm chí anh có thể gây trở ngại cho Dạ Đình Sâm hơn thế, tuy nhiên anh lại chọn cách bại lộ bản thân, cam tâm tình nguyện chịu phạt.

Phu nhân Rose đã tốn nhiều năm để dạy Anjoye phải tàn nhẫn, thế nhưng Anjoye lại chỉ tàn nhẫn với chính mình.

Quyền lực, tiền tài có lẽ Anjoye chẳng thiết, thế nhưng tình yêu thì anh chẳng thế từ bỏ.

Anjoye phải thừa nhận rằng câu nói này đã khiến anh lung lay.

Ai cũng ích kỷ, vì sao anh phải hi sinh chính mình vì hạnh phúc của Dạ Đình Sâm?

Ý nghĩ này vừa nảy mầm, Anjoye đã nhíu mày, cảm thấy giật mình.

Tại sao mình lại nghĩ thế?

Anh lạnh giọng:

- Mẹ đừng nằm mơ nữa, con sẽ không giúp mẹ, mời mẹ về cho.

- Con trai ngốc ơi, cái gì con cũng nhường rồi, cuối cùng kẻ chẳng có gì sẽ chính là con!

Phu nhân Rose tức giận đến thở hổn hển.

- Wilson, đưa phu nhân về đi.

Giọng Anjoye có vẻ quyết đoán.

Phu nhân Rose nhìn chằm chằm vào con trai mình, ánh mắt bà rất đáng sợ nhưng rồi bà không nói thêm gì, lập tức rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.