Trong câu nói ngắn ngủi ấy, cô hơi hạ giọng, tốc độ chậm đi, ngữ điệu vững vàng mà kiên định pha lẫn sự khẩn cầu kín đáo, nghiêm túc đến tột cùng.
- Nay bên cạnh nương nương rực rỡ gấm hoa, mà Tô Mộc chỉ là một bà già đã trở nên vô dụng, sức khỏe cũng không còn tốt nữa, ở lại bên cạnh nương nương sẽ chỉ làm vướng chân mà thôi.
Nô tì biết nương nương đoái thương tình cũ, thế nhưng thân thể tàn tạ của nô tì đã không còn phụng dưỡng phượng giá nổi nữa rồi.
Nô tì tình nguyện gửi thân sơn dã nốt cuối đời này, mong nương nương thành toàn cho.
Ở phần sau của bộ phim, để che chở cho Diệp Tâm Quán mà Tô Mộc đã phải chịu không biết bao nhiêu hình phạt.
Sau khi Diệp Tâm Quán trở thành hoàng hậu thì sức khỏe của Tô Mộc đã kém xa trước kia.
Giờ đây Vinh thân vương bệnh nặng qua đời, cô đã không còn vương vấn gì chốn cung cấm nữa.
Cô cho rằng mình đã nợ Vinh thân vương một mạng, cho nên mới tình nguyện xuất cung giữ lăng cho y.
Cảnh này không có xung đột gì nhiều, thế nhưng nó lại bộc lộ rất rõ ràng nội tâm nhân vật.
Cốc Nguyên Minh và Trần Doanh liếc nhau, cả hai đều thấy được sự vừa lòng trong mắt đối phương.
Nhạc Yên Nhi nói xong đoạn thoại ấy thì im lặng hồi lâu, kéo tất cả mọi người cùng vượt qua vài phút đợi chờ tưởng như dài đằng đẵng.
Mấy phút này là cảnh Diệp Tâm Quán dùng hết lời lẽ để giữ Tô Mộc lại.
Diệp Tâm Quán dùng tình đả động, lấy lí giãi bày, dùng uy bức ép, chỉ với một mục đích duy nhất là giữ Tô Mộc lại bên mình.
Sau khi trải qua vô số bội phản và hỗn loạn, Diệp Tâm Quán ngồi lên ngai hoàng hậu mới càng hiểu thế nào là nơi cao tịch mịch, mà Tô Mộc chính là người bầu bạn bên cô từ buổi ban đầu.
Làm sao cô nỡ để cho Tô Mộc rời đi, rồi ở lại đây một mình gặm nhấm nỗi cô độc trong cung cấm? Nói Diệp Tâm Quán vì tình cũ cũng được mà trách cô ích kỉ cũng xong, nói cho cùng cô vẫn không muốn để Tô Mộc ra đi.
Dường như chờ cho Diệp Tâm Quán nói xong, Nhạc Yên Nhi mới ngẩng đầu lên.
Cô nhìn về phía trước, nước mắt đọng trên mi, thế nhưng lệ chỉ ầng ậng ngập đầy khóe mắt chứ không rơi xuống.
Cô gọi một tiếng:
- Tiểu thư.
Đã mười năm rồi không còn ai gọi hai chữ này như thế nữa.
Diệp Tâm Quán nói nhiều đến vậy, Tô Mộc lại chỉ gọi hai chữ ấy mà thôi.
Thiếu nữ hồn nhiên chưa lên xe hoa năm xưa, nay đã trở thành chí tôn hậu cung hai tay nhuốm máu.
Thế nhưng hai chữ này thốt lên lại kéo các cô về những năm tháng tươi đẹp trước khi vào cung.
Trong những tháng năm ấy, có một lần cô cản đao cho Diệp Tâm Quán, Diệp Tâm Quán ôm cô vào lòng khóc không thành tiếng mà nói rằng:
- Về sau em chính là em gái ruột của ta.
Sau đó, lại là một khoảng lặng.
Vẻ mặt của Nhạc Yên Nhi lại thay đổi.
Ánh mắt thanh lãnh mà khiêm tốn dường như đang từ từ sáng lên rạng ngời.
Ánh sáng ấy thiêu đốt ánh mắt cô, cũng ép cho những giọt nước mắt đọng trên khóe mi từ lâu ròng ròng chảy xuống.
Khi nhìn Nhạc Yên Nhi diễn xuất, dù là những người không nhớ kịch bản cũng đoán được, chắc là Diệp Tâm Quán đã đồng ý rồi.
- Đa tạ… tiểu thư thành toàn.
Trong giọng nói của Nhạc Yên Nhi pha chút nghẹn ngào, nơi đáy mắt chất chứa biết bao cảm xúc cảm kích, luyến thương, xúc động và giải thoát.
Cô cung kính quỳ xuống, bái một đại lễ với hoàng hậu của mình.
Từ trước tới nay Diệp Tâm Quán chưa bao giờ bắt cô phải hành lễ ấy.
Tiểu thư của cô đã bước đến nơi cao nhất, cô không thể đưa người đi tiếp được nữa rồi.
Cô muốn dùng những ngày tháng còn lại của cuộc đời này để sống vì chính bản thân mình, dẫu cho quãng đời ấy chỉ còn lại nỗi cô đơn và vô vàn nuối tiếc.
Vô cùng hoàn mỹ! Cho đến khi Nhạc Yên Nhi đứng lên, cả gian phòng vẫn còn chìm trong im lặng.
Mọi người đều đang nghiền ngẫm diễn xuất của cô, nghĩ càng sâu lại càng thêm kinh ngạc.
Ai nấy đều cảm thấy cô đã diễn ra một Tô Mộc sống sờ sờ.
Bốp, bốp, bốp Trần Doanh là người vỗ tay đầu tiên.
Nhạc Yên Nhi nhìn Trần Doanh bằng ánh nhìn cảm kích, rồi lại nhìn sang Cốc Nguyên Minh để chờ lời nhận xét.
Cốc Nguyên Minh ho khẽ một tiếng:
- Cũng không tệ.
Bành Bột biết rõ Nhạc Yên Nhi đã nắm chắc vai diễn này trong tay, nhưng vẫn hỏi thêm một câu: Thế nhân vật kia… Cô diễn Tô Mộc đi, không vấn đề gì. Nhạc Yên Nhi vô cùng mừng rỡ.
Không ngờ cô lại thực sự giành được vai diễn này, mà còn giành được bằng chính sức của mình.
Cô vội nói:
- Cảm ơn đạo diễn Cốc! Mãi tận khi về đến nhà, Nhạc Yên Nhi vẫn còn hưng phấn đến mức hơi hơi hoang mang, không dám tin thành công này là sự thật Hôm nay hiếm lắm mới thấy Dạ Đình Sâm không tăng ca mà ở nhà chờ cô.
Thấy cô vui vẻ như vậy, hắn nhướn mày hỏi:
- Có chuyện gì mà vui thế? Nhạc Yên Nhi lâng lâng vui sướng, đang định tìm người để chia sẻ một chút đây.
Nghe vậy, cô bèn hào hứng kể cho Dạ Đình Sâm nghe về cuộc thử vai hôm nay từ đầu tới cuối.
- Thực ra nếu ngẫm kĩ thì nhân vật Tô Mộc này còn tốt hơn Bùi Ánh Tuyết nhiều, đất diễn nhiều, tính cách nhân vật cũng được nhiều người yêu thích nữa.
Anh nói xem đây có phải là trong họa có phúc không? Không ngờ trọng tâm chú ý của Dạ Đình Sâm lại rất kì lạ Em muốn diễn nha hoàn á? Ừa. Dạ Đình Sâm cau mày:
- Thế chẳng phải là suốt ngày phải quỳ trước mặt người khác à? Bấy giờ Nhạc Yên Nhi mới hiểu ra hắn để ý cái gì.
Cô bật cười:
- Không sao mà, em là diễn viên đấy, đây chỉ là một phần trong công việc thôi.
Còn có người đóng phim phải gọi người xa lạ là cha mẹ kia mà, đây là đạo đức nghề nghiệp đó.
Dạ Đình Sâm vẫn không chịu:
- Đừng diễn vai đó, em thích đóng phim thì để tôi đầu tư cho em riêng một cái, cho em diễn nữ chính luôn.
- Không được! Nhạc Yên Nhi nhíu mày: Dạ Đình Sâm, mình đã giao hẹn là anh không can thiệp vào công việc của em rồi cơ mà. Nhưng mà tôi không thể để em quỳ xuống trước mặt người khác được. Anh cứ nghĩ người quỳ xuống là Tô Mộc chứ không phải Nhạc Yên Nhi là được, sau khi thoát vai thì em không còn là cô nha hoàn kia nữa rồi.
Nhạc Yên Nhi muốn dỗ dành Dạ Đình Sâm một chút.
Tôi không chấp nhận để em quỳ trước người khác! Chẳng phải chỉ là một động tác thôi sao? Sau này còn ôm hôn rồi lên giường thì làm thế nào đây? Dạ Đình Sâm híp mắt, ánh mắt thoắt trở nên cực kì nguy hiểm:
- Em còn muốn ôm hôn lên giường với người khác nữa à? Nhạc Yên Nhi biết mình lỡ mồm, hối hận đến mức muốn cắn luôn lưỡi mình đi: Em lấy ví dụ, lấy ví dụ mà. Em đừng có mơ mà đóng kiểu phim đó.
Tôi tuyệt đối không cho em đi đóng đâu. Dạ Đình Sâm nhìn chằm chằm vào Nhạc Yên Nhi rồi nói rất dứt khoát.
Nhạc Yên Nhi hơi bất mãn: Thế tình tiết nó cần thì sao? Sửa! Nhạc Yên Nhi mím môi:
- Anh hơi bị bá đạo quá rồi đấy, anh xem Cố Duy, Tô Kì kia kìa, mấy đại ảnh hậu đó chẳng phải cũng đóng mấy phim như vậy sao? Cái này người ta gọi là hiến thân vì nghệ thuật… Nhạc Yên Nhi còn chưa nói xong thì đã bị Dạ Đình Sâm đè xuống sofa mà hôn.
Đã lâu lắm rồi hắn không hôn cô điên cuồng và hung hăng đến thế, công thành chiếm đất chẳng hề nương tình, cứ như thể đang trừng phạt cái miệng nhỏ không ngoan của cô vậy.
Một lúc lâu sau, Dạ Đình Sâm mới buông đôi môi của cô ra.
Nhạc Yên Nhi bị hôn cho trống rỗng cả đầu óc, mơ mơ màng màng, chẳng còn thấy vẻ mau mồm mau miệng ban nãy đâu nữa.
Dạ Đình Sâm nhìn người dưới thân mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt say mê, thì khao khát muốn yêu thương cô bèn dâng lên như thác lũ.
Hắn cố nén xuống rồi hôn nhẹ lên môi cô và nói nhỏ:
- Tôi biết em thích đóng phim, tôi sẽ cho em tự do, thế nhưng phải ngoan một chút đấy, được không? Ngoan một chút… Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Dạ Đình Sâm thốt ra ba chữ này, quả thực có ma lực kéo người ta mê mải.
Nhạc Yên Nhi bị chủ tịch đại nhân ghẹo cho tim đập như trống.
Cô đáp vội:
- Vâng vâng vâng, em không diễn cảnh thân mật nữa! Dạ Đình Sâm mỉm cười rồi lại hôn xuống môi cô.
- Ngoan, thưởng cho em này… Nè nè nè, rốt cuộc thì đây là ai thưởng cho ai hả?