Diệp Thiên Hạ xinh đẹp, lại được cha mẹ nâng niu chiều chuộng như công chúa, khí chất của cô rất tốt, quản lý vừa nhìn đã biết mình nhặt được bảo bối nhưng vẫn cố ý huênh hoang, hắn ta ngồi trên salon, chân vắt chéo: Sao lại muốn vào nghề? Thiếu tiền. Diệp Thiên Hạ cúi đầu không nhìn quản lý, dường như làm vậy sẽ có thể lừa mình dối người rằng chuyện này không bẩn thỉu như vậy.
Ngồi cạnh quản lý có một người khách, là một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn, vừa thấy thiếu nữ ngây thơ như Diệp Thiên Hạ, lão ta đã bắt đầu đỏ mắt, kích động xoa tay:
- Em gái à, thiếu tiền thì nói cho anh, em đừng bán thân ở Dạ Liêu Nhân, theo anh đi, muốn bao nhiêu tiền anh cho bấy nhiêu, được không? Thấy một người đàn ông lớn tuổi hơn cha mình mà tự xưng "anh", dạ dày trống rỗng từ đêm qua của Diệp Thiên Hạ co rút, cô cắn môi im lặng.
Quản lý đang tính toán bồi dưỡng cô bé này thành cây rụng tiền của Dạ Liêu Nhân, làm sao có thể khiến người khác cướp cô đi được, gã nói luôn:
- Tổng giám đốc Ngô, anh làm thế không ổn đâu nhé, nếu thích cô bé này thì về sau tới nhiều để quan tâm cô ấy còn không được à? Chưa gì đã đoạt người của bên tôi, thế làm sao chúng tôi còn làm ăn được.
Tổng giám đốc Ngô đảo mắt, như nghĩ tới điều gì, lão híp híp mắt, nói:
- Không bao cũng được thôi, nhưng em gái này mới mười tám nhỉ, chắc còn trinh chứ? Vậy tôi mua đêm đầu, được chưa? Diệp Thiên Hạ là tiểu thư nhà giàu được người người săn đón, bây giờ nghe thấy mình bị họ thảo luận mua bán như một món hàng, cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, chắc hẳn mình đã quyết định sai lầm rồi.
- Tôi… tôi không làm nữa...
Diệp Thiên Hạ nói rồi bước lùi về sau.
Sắc mặt quản lý thay đổi:
- Con mẹ mày, mày đùa tao à, lúc làm lúc không, mày nghĩ mày là cái thá gì hả?! Đa số các hộp đêm đều có xã hội đen đứng sau, gã quản lý này trước kia cũng là người trong giới, gã nghiêm mặt, cứng rắn đến độ hung thần ác sát, với những cô gái vừa mới ra đời như Diệp Thiên Hạ quả thực rất đáng sợ.
Tổng giám đốc Ngô thấy Diệp Thiên Hạ hoảng sợ thì thương hương tiếc ngọc nói:
- Ôi chao, đừng có hung dữ với người đẹp thế chứ.
Thế này đi, anh bỏ hai vạn bao đêm đầu của em, được chứ? Em ra ngoài hỏi thăm xem, ngay cả công chúa nổi nhất ở đây cũng chỉ bán đêm đầu với giá tám ngàn thôi, em bỏ lỡ cơ hội này thì đừng hối hận.
Hai vạn, nhiều không? Không.
Nhưng có thể mua đất chôn cha, có thể thanh toán tiền nợ thuốc men của bệnh viện.
Cô gái trẻ Diệp Thiên Hạ lần đầu cảm nhận được sức mạnh của đồng tiền.
Cô không che giấu được cảm xúc, mọi giãy giụa và lung lay đều lộ ra mặt, tổng giám đốc Ngô cười thầm, biết chuyện đã sắp thành, lão vươn tay ôm lấy cô.
- Em gái đừng sợ, anh sẽ yêu em thật cẩn thận nhé.
Diệp Thiên Hạ muốn tránh nhưng nghĩ tới hai vạn nhân dân tệ lóng lánh ánh vàng, cảm thấy chân mình như đeo chì, không động đậy nổi.
Cô tuyệt vọng, thôi cũng được, dù sao cũng phải sa lầy rồi.
Lúc này, cánh cửa bỗng bị đá văng, tổng giám đốc Ngô giật nảy mình, bàn tay cũng rụt vội về.
- Thằng ranh Lưu Tam đâu, thấy bảo mày nói xấu sau lưng ông...
Dù cho bao năm đã trôi qua, Diệp Thiên Hạ còn nhớ y nguyên lần đầu mình thấy Âu Duyên Tây, dáng vẻ ấy như thần tiên giáng trần.
Quý công tử trẻ tuổi mặc bộ quần áo vừa nhìn đã thấy đắt tiền, có lẽ là do uống say nên khuôn mặt anh tuấn có thêm vài phần mông lung, cặp mày kiếm nhíu lại, đôi mắt phượng quét quanh đám người trong phòng một lượt mới nhận ra mình đã vào nhầm nơi.
Quản lý ngay lập tức nhận ra đây là thái tử của Đá quý Eculid, gã nuốt vội câu chửi xuống, cười nói:
- Hóa ra là Âu thiếu, có phải là đi nhầm phòng không? Có cần tôi gọi người dẫn đường cho cậu không? Âu Duyên Tây xua tay:
- Không có việc gì, tự tôi tìm, mấy người cứ tiếp tục đi.
Đang định rời đi thì Âu Duyên Tây nhìn thoáng qua một góc trong phòng, nơi đó có một cô gái trông có vẻ rất nhỏ tuổi, khuôn mặt trắng nõn chỉ to bằng cỡ bàn tay như đang phát sáng trong căn phòng mờ tối, ngũ quan của cô rất đẹp, khí chất thanh thuần, hiển nhiên không phải người của Dạ Liêu Nhân.
Ma xui quỷ khiến, Âu Duyên Tây bước tới, y ôm tay, nghiêng người tựa vào cửa, hỏi:
- Quản lý Trương, đây là người của các anh à? Âu Duyên Tây và vài tên con nhà giàu vẫn thường tới Dạ Liêu Nhân chơi, quản lý biết phong cách của gã, gã vốn không thích những cô gái ở đây vì sợ bẩn.
Quản lý cứ ngỡ gã không có nhiều hứng thú lắm với Diệp Thiên Hạ nên gật đầu:
- Vừa đến hôm nay, tổng giám đốc Ngô đang tính mua, chờ huấn luyện mấy tháng, dạy dỗ cho thật tốt rồi sẽ để em gái này mời rượu Âu thiếu nhé.
Âu Duyên Tây nhìn qua, quả nhiên thấy tổng giám đốc Ngô đang mặt đỏ phừng phừng.
Gã khẽ cười, một nụ cười xấu xa, đôi mắt hoa đào nhuốm men say cũng nheo lại:
- Này, cô muốn ở đây hay theo tôi? Diệp Thiên Hạ bị gọi thì run lên, hoảng hốt nhìn gã.
Người đàn ông đẹp đến khó tin này muốn mình đi theo ư? Diệp Thiên Hạ chưa kịp phản ứng thì quản lý đã nhảy lên.
- Âu thiếu, Âu thiếu, thật sự không phải là không nể mặt cậu đâu, nhưng tổng giám đốc Ngô và tôi đã bàn bạc xong rồi, ông ấy chi hai vạn ra mua đêm đầu của cô gái này, cậu xen ngang vậy không hay đâu.
- Hai vạn à? Âu Duyên Tây bật cười: Tôi trả năm vạn, được chưa? Âu thiếu, đây không phải chuyện tiền, chủ yếu đây là cô gái tôi vừa chọn để bồi dưỡng, cậu không thể mua đứt cô ấy được.
Âu Duyên Tây đã đem con nhóc này đi thì làm gì có khả năng để cô ta quay lại làm ở Dạ Liêu Nhân? Như thế chẳng phải nói Âu Duyên Tây không quản nổi người phụ nữ của mình, làm mất mặt Eculid hay sao?
- Hợp đồng đâu? Âu Duyên Tây một lời trúng tâm.
Quản lý sửng sốt: Vẫn...
vẫn chưa ký. Chưa ký hợp đồng thì ông giả vờ cái gì với tôi? Âu Duyên Tây chả thèm quan tâm đến quản lý, quay sang hỏi Diệp Thiên Hạ:
- Này, cô đồng ý theo tôi hay ở lại đây? Đây là một câu hỏi không cần lựa chọn.
Diệp Thiên Hạ dịch chân, mấy bước đầu còn đi rất chậm nhưng mỗi lúc một nhanh rồi gần như là chạy về phía Âu Duyên Tây.
Gã giang tay, cô liền nhào vào lòng gã.
Âu Duyên Tây cảm thấy một luồng hương thơm phả vào mặt, cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể mềm mại kia, gã thấy mấy chai rượu mình vừa uống mỗi lúc một nồng hơn.
Vốn còn muốn nói gì đó nhưng thấy cô gái trong lòng đang run rẩy, tuy là khẽ run nhưng không thể bỏ qua, điều này khiến gã cảm nhận được sự sợ hãi của cô.
Âu Duyên Tây thấy tim mình thắt lại, không còn tâm trạng để trêu đùa nữa.
- Tôi đưa người đi, quản lý Trương cứ tiếp tục công việc nhé.
Ngang ngược như vậy nhưng chẳng ai dám ngăn cản.