Chương 404: Cuối cùng cũng chịu trở về, có đúng không?
Mạc Dĩ Thành lái xe tiến lên phía trước, chỉ nhìn thấy hai hai chiếc xe đâm vào nhau bị lật, nằm trên đất một cách bi thảm.
Một chiếc xe ô tô đè bẹp hai người ngồi ở ghế lái, một người trong đó đã chết, khắp người toàn là máu, người còn lại chân bị mắc kẹt, đang vùng vẫy giãy dụa để trèo ra ngoài, nhưng có làm thế nào cũng không thể chui ra được. Mà xe của Thượng Quan Hạo cũng bị đâm đến vô cùng thảm hại, nửa đầu xe đâm mạnh vào hông của chiếc xe khác, gần như là đâm ngang vào nhau, toàn bộ bên phía ghế lái bị méo mó, biến dạng. Cho dù người ở bên trong có chết thì chắc chắn cũng sẽ là cái xác không còn nguyên vẹn.
"Kít — —" đột nhiên Mạc Dĩ Thành phanh gấp lại, khuôn mặt tuấn tú trở nên tái nhợt nhìn chằm chằm mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, có làm thế nào cũng không thể ổn định lại hơi thở. Hắn tháo dây an toàn ra nhưng tay thì đang run lên, một hồi lâu mà vẫn không tháo ra được. Còn cô gái đang ngồi ở bên cạnh đã mở cửa xe đi ra nhoài, làn váy trắng tung bay trong không trung, cô điên cuồng chạy tới hiện trường vụ tai nạn xe.
Trong lòng Mạc Dĩ Thành bị sự lo lắng xâm chiếm, nhoài ra ngoài cửa sổ hét lớn: "Tần Mộc Ngữ."
Giọng nói đó vang vọng giữa cách vách đá, Mạc Dĩ Thành nhanh chóng tháo dây an toàn ra rồi xuống xe, cũng chạy về hướng đó. Khi chạy đến nơi thì thấy cô đang gồng hết sức lực kéo cửa xe ra, cố gắng kéo phần đầu xe đang đâm sâu vào chiếc xe khác. Kính xe màu trà phản chiếu ánh sáng, nên không thể nhìn rõ mọi thứ ở bên trong.
"Mộc Ngữ... Tần Mộc Ngữ cô tránh ra." Mạc Dĩ Thành run giọng nói, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn hai cánh tay mảnh khảnh yếu ớt của cô đang cố gắng kéo chiếc xe trông như đống sắt vụn, trong lòng vô cùng thương xót, kéo bờ vai của cô, gầm nhẹ một tiếng, "Cô tránh ra, để tôi kéo đầu xe ra, dù còn sống hay đã chết cứ để tôi kéo ra để cô có thể nhìn thấy, được không?"
Yên tâm, hắn cũng không tin, có chết cũng không tin, cái tên chết dẫm lắm mưu nhiều kế đó lại bị đâm chết như vậy.
Cô bị đẩy mạnh sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiện lên sự đau thương, lớp sương mù trong mắt ngày cày dày đặc, gần như không thể chịu đựng nổi sự thật ngay trước mắt mình.
Một tiếng ho khan trầm thấp từ phía bên cạnh truyền tới.
Trong bụi cây ven đường, một người có thân hình cao lớn mặc đồ đen đang từ từ đứng dậy, đầu cúi thấp xuống, dòng máu đỏ tươi từ trên đầu chảy xuống, bao phủ phần trán và một nửa khuôn mặt, chảy dọc theo sườn mặt xuống cằm, từng giọt, từng giọt, rơi xuống đất.
Anh ổn định lại tinh thần, tay vịn vào vách núi đi một hai bước, lúc này mới buông ra, giữ chặt cánh tay trái đang đau nhức vì bị gãy lúc nhảy ra khỏi xe. Lúc này đôi mắt sâu thẳm như biển mới nâng lên, chăm chú nhìn tất cả mọi chuyện ngay trước mắt.
Toàn bộ con đường lớn vòng quanh vách núi, còi xe cảnh sát vẫn vang vọng khắp trời mây, gần như bao trùm toàn bộ màng nhĩ của bọn họ.
Cách đó mấy trăm mét, anh nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh duyên dáng đó. Ánh mắt cứ giữ nguyên bất động như vậy, đột nhiên đôi đồng tử màu đen tuyền siết chặt lại, trong tầm mắt chỉ còn tồn tại duy nhất một người đó là cô. Sắc mặt anh tái nhợt, cánh môi mỏng mím chặt, bước từng bước đi về phía cô.
Tay Mạc Dĩ Thành bị độ cứng của cánh cửa xe làm cho đau đến phát run, cuối cùng cũng mạnh mẽ mở ra được, nhưng thật khinh ngạc khi thấy ghế lái đã bị đè bẹp đến biến dạng hoàn toàn trống trơn, không có bất kỳ ai. Lúc này hắn mới nghe thấy những tiếng bước chân, lại càng thêm kinh ngạc quay lại nhìn chằm chằm Thượng Quan Hạo vẫn còn sống sờ sờ từ dưới mặt đất đứng lên, ngay lập tức tay chân trở nên cứng đờ.
Ngón tay dính máu đỏ thẫm từ từ duỗi ra, nắm chặt tay cô, nắm thật chật, sau đó kéo mạnh một cái lôi cô đến trước mặt mình, cánh tay cô bị anh túm sắp bị trật khớp đến nơi rồi. Đau đến mức phát run, thân thể mềm mại hơi lảo đảo, anh phải giữ lấy eo thì cô mới đứng vững, ngước mắt lên nhìn cô chăm chú.
"Cuối cùng cũng chịu quay về rồi, đúng không?" Đôi mắt của Thượng Quan Hạo lạnh lùng, giống như một hồ nước lạnh băng cúi đầu xuống nhìn cô chăm chú, dường như trong hơi thở của anh còn lẫn cả mùi máu tanh, run giọng nói, "Tần Mộc Ngữ, rốt cuộc em muốn anh phải như thế nào thì em mới hài lòng? Anh là thế nào mới có thể làm cho em tin tưởng rằng anh yêu em nhiều đến mức có thể không bận tâm bất cứ thứ gì?"
Đôi mắt sâu thẳm mang theo sát khí lúc này lại dâng lên một tầng sương mù. Anh nắm tay cô thật chặt, chặt đến nỗi dường như muốn nghiền nát xương cốt của cô.
Sự đau lòng hiện lên trong đôi mắt đỏ ngầu của anh.
Cánh môi mỏng trắng bệch như tờ giấy.
"Em lấy dũng khí ở đâu ra để có thể tuyệt tình đến như vậy, có thể vứt bỏ anh lại mà ra đi." Anh nhìn cô chằm chằm, nghiến răng lẩm bẩm.
Trong hốc mắt của Tần Mộc Ngữ bị nước mắt bao phủ, tiến lại gần đột nhiên lên môi anh.
Môi của anh rất lạnh, là một loại lành lạnh dễ chịu, mang theo sức hấp dẫn chết người, anh trầm giọng nói ra những lời khiến cô đau lòng, cô đã không thể tiếp tục nghe tiếp được nữa, dùng hết tất cả sự nồng nhiệt của mình để hôn anh, ngăn những lời anh sắp nói ra.
Đột nhiên thân thể cao lớn của Thượng Quan Hạo hơi run lên.
Anh cảm giác nhận rõ ràng sự mềm mại trên môi, trong đôi mắt đỏ ngầu hơi hiện lên sự căng thẳng. Khi sự căng thẳng đã lên đến đỉnh điểm cuối cùng lại hoà thành sự quyến luyến và thương tiếc đến khắc cốt ghi tâm, và cả cảm giác sợ hãi lẫn bàng hoàng khi suýt chút nữa là sẽ mất cô. Cả người Sandy run lên, đột nhiên một bàn tay lớn siết chặt vòng eo thon gọn của cô, kéo cô vùi sâu vào lòng anh. Dùng tư thế bá đạo và sức mạnh để hôn cô, thưởng thức hương vị của cô một cách mãnh liệt, giày xéo cánh môi đỏ bừng tự động dâng hiến của cô.
Máu tươi đỏ thẫm trên trán anh vẫn còn đang nhỏ xuống, quẩn quanh giữa hai người, mang theo một loại hương vị vô cùng thê mỹ.
Đại nạn không chết.
Giờ phút này Mạc Dĩ Thành có chút chán nản buông lỏng cánh cửa xe mà khó khăn lắm hắn mới mở ra được, phủi phủi bụi trên tay. Nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát càng ngày càng lớn hơn thì nheo mắt lại nhìn hai người đang mất khống chế ở trước mặt, nhưng chỉ nhìn được nửa giây là đã không thể chịu được nữa. Quay đầu lại nhìn xe cảnh sát đang tới gần, trong lòng dâng lên cảm giác thật may mắn vì vẫn còn sống, sống mũi cũng hơi cay cay, trong đầu hiện lên bốn chữ "đại nạn không chết" một cách rõ ràng.
Nhưng mà cái tên cứng đầu này cũng nêm suýt chết một lần như thế này để xem say này còn dám đối đầu với người khác một cách liều mạng nữa không.
Đôi mắt của Mạc Dĩ Thành đỏ ngầu, nghiến răng, suy nghĩ một cách tàn ác.
Một lúc sau cảnh sát đã đi đến trước mặt, nhanh chóng xử lý hiện trường, cũng cấp tốc phong toả cả con đường, Mạc Dĩ Thành nhìn mọi thứ trước mắt, lúc này mới đột nhiên nhớ ra một vài việc. Quay trở lại xe lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, để bảo mấy người vệ sĩ đang nị chặn trên đường Tân Giang rút về. Nhân tiện bảo một vài người quay lại, phá vỡ sự phong toả của cảnh sát để đuổi theo mấy gã kia, chắc hẳn là có thể tìm ra nơi ẩn náu bí mật của Rolls.
Quay đầu lại nhìn đôi tình nhân phải khó khắn lắm được ở bên nhau kia, lúc này hai người họ đang ôm nhau thì thầm trò chuyện, cảm giác mãnh liệt nên dẫn theo hành động cũng mãnh liệt. Thần trí của Thượng Quan Hạo bị tra tấn trong vòng mấy tiến đến mức sụp đổ bây giờ lại được kéo trở về. Anh hận vì không thế kéo người trong vòng tay vào tận tâm can, ngọn lửa tình yêu mãnh liệt đang thuê cháy cô, lực đạo mạnh mẽ và mất kiểm soát làn cô đau đớn.
Nhưng Tần Mộc Ngữ không dám chống cự dù là một chút, rưng rưng nước mắt tiếp nhận, an ủi trái tim của anh, chờ đợi anh bình tĩnh và yên tâm trở lại.
Không lâu sau đó tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Mạc Dĩ Thành đang hỏi han vị cảnh sát trước mặt liền làm động tác ngắt lời, nhận điện thoại: "Alo."
"Mạc tiên sinh, đã tìm được Rolls rồi."