Khế Ước Hào Môn

Chương 408




Mới sáng sớm, một đám phóng viên đã thi nhau chen chúc đi đến trước sòng bạc, sắc trời đã dần sáng rõ.

Từ trước đến nay, ở cái sòng bạc này, kể cả ban ngày cũng hoang vắng như địa ngục. Vậy mà giờ phút này trở nên náo nhiệt khác thường trong không gian xơ xác tiêu điều.

Tiếng súng, máu tươi, chém giết đầm đìa…

Cả sòng bạc đều bị nhuốm máu, lạnh lẽo như băng.

Mạc Dĩ Thành mang theo người đuổi tới đã thấy toàn bộ khu vực bên trong đã tan hoang không thể tưởng tượng nổi. Ánh mắt hắn lãnh đạm vắng lặng, cả đêm không ngủ, không chỉ tối hôm qua tra tấn chiếc điện thoại kia của Thượng Quan Hạo mà rạng sáng nay, khi Mạc Dĩ Thành lấy được cái tin tức kia, hắn càng muốn xác định được Thượng Quan Hạo không xảy ra chuyện gì, nhưng căn bản lại không dám đối mặt với anh!

“Đem người tách ra, trước hết phải tìm thấy ngài ấy!” Mạc Dĩ Thành lạnh giọng ra lệnh, nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Trong nháy mắt, đám vệ sĩ từ trên xe bước xuống, tập trung đầy đủ rồi chia thành hai đội, tìm kiếm xung quanh bên trong sòng bạc rộng lớn. Đám đông phong viên như mèo ngửi thấy mùi cá, điên cuồng xô nhau tiến vào mà phỏng vấn. Trên mặt đám vệ sĩ biểu cảm lãnh liệt, vô cùng khó chịu. Một số phóng viên quá đáng đã bị chặn lại rất hung mạnh, những người mang theo máy chụp ảnh cũng bị phá nát không thương tiếc!

Thượng Quan Hạo.

Mạc Dĩ Thành hai tay nhét trong túi quần, mội bạc mím chặt, mặt mày tái xanh, thề sống chết cũng phải tìm được người đàn ông này!

Bên trong bộ đàm cuối cùng cũng truyền đến một tiếng nói: “Mạc tiên sinh, đã tìm được rồi!”

Mạc Dĩ Thành lập tức giữ chặt ống nghe, sắc mặt lãnh đạm căng thẳng, hung hăng mở mắt ra nhìn đám phóng viên cùng nhiếp ảnh trước mặt đang ồn ào, sải bước tới hướng bên kia!

Bắn nhau… Suýt nữa thì nổ tung cả cái Manchester này để bắn nhau. Thượng Quan Hạo, con mẹ nó, anh mau chạy nhanh đến nói cho tôi biết anh vẫn còn sống!!

…….

Mạc Dĩ Thành đã chuẩn bị tâm lí cho trường hợp xấu nhất.

Bị thương, tàn phế, thậm chí trên người toàn là vết súng bắn, đều có khả năng!

Đến khi tận mắt nhìn thấy bộ dạng kia của Thượng Quan Hạo, hắn vẫn chột dạ mạnh mẽ, nhịp tim hung hăng đập rất nhanh! Trong mắt Mạc Dĩ Thành hiện lên một tơ máu, chẫm rãi đi qua, giúp người đàn ông này dựa vào tường, nghiến răng nói: “Anh tỏ vẻ anh hùng sao?”

‘Tách, tách’, máu vẫn từ trong vết thương kia chảy xuôi ra.

“Đứng đơ ra đó làm gì…” Mạc Dĩ Thành nghiến răng nói xong, đột nhiên trong lòng bộc phát, nhìn mấy người xung quanh rống lên, “Con mẹ nó, còn không mau giúp tôi đưa ngài đi!”

“… Đứng hết lại.” Tiếng nói trầm thấp yếu ớt nhưng lãnh đạm không thể chống cự, từ miệng Thượng Quan Hạo phát ra.

Cả người anh đều đau nhức, từ xương cốt cho đến đầu mỗi dây thần kinh, đau đến khoét sâu vào tận xương tủy. Khuôn mặt tuấn tú trắng bệch dọa người. Thượng Quan Hạo nhanh chóng nắm chặt tay, nói giọng khàn khàn: “Ta đi mang cô ấy ra…”

Anh phải đi tìm cô.

Anh biết cái tầng hầm kia lạnh lẽo đến đáng sợ, bên ngoài cũng làm cho cô khiếp sợ hét chói tai với mấy tiếng súng, tưởng tượng thấy cảnh tượng bên ngoài máu tươi đầm đìa, ngây người suốt một đêm!

Sắc mặt Thượng Quan Hạo trắng bệch như tờ giấy, trong đầu tràn đầy là đôi mắt trong suốt mang theo tia đề phòng của cô. Anh đi trước, đã nói với cô, chờ anh trở lại.

Tần Mộc Ngữ, chờ anh trở lại.

“Mẹ nó… Anh điên thật rồi!” Mạc Dĩ Thành rít gào một câu, tiến lên ngăn anh lại, “Tốt nhất anh đừng động đậy nữa, cử động nữa là cánh tay này sẽ bị tàn phế thật đấy! Anh nói xem co ấy ở đâu? Tôi giúp anh đi tìm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.