Khế Ước Hào Môn

Chương 400




Khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, anh không có ý định điều khiển chiếc xe, đứng dậy đập tan cửa toà nhà, đi vào! Bên trong vắng vẻ tối tăm, vẫn còn sót lại mô hình của vài quán bar, anh đi lên không chút do dự, càng ngày càng lên cao, âm thanh vang vọng của tiếng súng cũng ngày càng gần, càng ngày càng gần...

Thượng Quan Hạo lắc lắc cánh tay phải bị va đập đến mức nứt xương, muốn gạt bỏ sự tê dại, sau đó nắm chặt tay lại các khớp xương ngón tay nổi lên rõ ràng, rồi lại buông ra, chuẩn bị sẵn sàng để cùng đám người đó cá chết lưới rách (liều mạng một mất một còn).

Nơi phát ra tiếng súng, là trên tầng thượng.

Một vài gã mặc đồng phục màu đen khẽ chửi rủa, buông ra những lời thô tục, vẫn nã súng vào chiếc xe đó! Thế nhưng không ngờ rằng chiếc xe đó đi đến cuối đường rồi nhưng vẫn không dừng lại, đột nhiên đâm vào chiếc xe ở cuối đường!

Ầm một tiếng, cả đường phố đều rung chuyển.

Một thân ảnh tinh tế ngã trên mặt đất, bình rượu thuỷ tinh vỡ nát, rượu chảy đầy lên người cô, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê cô chỉ nghe thấy tiếng súng “Đoàng đoàng đoàng” không ngừng, nước mắt chảy ra khẽ rên, cơ thể mảnh khảnh cuộn tròn lại, người đàn ông bên cạnh đã mất dấu mục tiêu, đôi mắt đỏ ngầu, tiếp tục chửi rủa, dẫm chân lên bàn tay nhỏ hơi run của cô trên mặt đất, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đầy đau đớn của cô, khuôn mặt nhỏ trắng bệch cả người run rẩy, nạp đạn lên nòng, khẩu súng máy hạng nặng đặt trên bờ vai hắn ta nhắm ngay vào huyệt thái dương của cô, hung dữ dùng tiếng Anh gào lên: “Where did he**inggo?!!!”

Cách đó vài mét, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo của Thượng Quan Hạo nhìn thấy cảnh tượng đó, sự đau đớn kịch liệt hiện lên trong mắt anh, ngay sau đó sự hận thì và lạnh lẽo dời non lấp biển mà tới, giống như hàn băng trong đêm tối phát ra sát khí!

Qua hàng nước mắt mông lung, Tần Mộc Ngữ nhìn thấy hình bóng ấy trong bóng tối ảm đạm!

Hàng lông mi dài của cô ướt đẫm nước mắt, chịu đựng sự đau đớn khi xương bàn tay nát vụn, nhìn thoáng qua người đàn ông đang cầm súng đứng trước mặt cô, ngoái đầu nhìn lại, nhìn anh từ từ lắc đầu...

“Đừng tới đây... Thượng Quan Hạo anh đừng tới đây!! Trong tay mấy người này đều có súng, súng của bọn họ không có mắt đâu! Anh đi đi——!!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, nhắm mắt lại để mặc cho những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống, dùng tiếng Trung lớn tiếng hét lên.

Gã đàn ông cầm súng không hiểu cô đang hét lên cái gì, sắc mặt càng thêm dữ tợn, đôi giày quân dụng hung ác dẫm mạnh tay cô: “What are you saying!”

“A ——!!” Cô hét lên, mũi giày sắc nhọn đâm rách da trên mu bàn tay cô, máu thịt mơ hồ.

Đôi mắt Thượng Quan Hạo đỏ ngầu, ngưng tụ thành ánh mắt sắc bén!

Anh lạnh lùng nhặt lên một vật liệu xây dựng đang nằm rải rác trên bậc thang, thứ đồ sắt lạnh buốt trong tay có cảm giác lạnh thấu xương, anh từ tốn bình tĩnh đi ra phía sau gã đàn ông đang gầm thét, đột nhiên “Bốp!” Một tiếng, ngay lập tức bị thanh sắt đập trúng đầu!

Sắc mặt hắn ta càng thêm dữ tợn, cả người lảo đảo lắc lư, dòng máu nóng hổi sền sệt từ trên đầu hắn ta chảy xuống.

Những người xung quanh cũng phản ứng lại ngay lập tức.

Thượng Quan Hạo túm chặt gã đàn ông sắp ngất đi chắn trước người, cũng chặn lại nhưng viên đạn đang bay tới, một tay khác thuần thục lấy khẩu súng trên người gã đàn ông này, tiếng “pằng pằng!” vang lên bắn rơi mấy khẩu súng trong tay mấy gã khác! Có vài người tay bị đạn bắt trúng, ngay lập tức máu văng tung toé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.