Khế Ước Hào Môn

Chương 395




Giang Dĩnh càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.

Giang Dĩnh nhìn chăm chú một nửa bên mặt của Tần Mộc Ngữ, đột nhiên rất muốn xé toạc lồng ngực của cô ra để nhìn xem trái tim cô rốt cuộc có hình dạng gì!

Giang Dĩnh cười nhạo một tiếng: “Tần Mộc Ngữ, cô đừng có mà được lợi rồi lại còn khoa mẽ, Hạo đối xử với cô như vậy, cô có dám khẳng định mình không hề có chút cảm động nào không?! Trước đây Lục Sâm đã kể với tôi về chuyện của các người, nhưng như vậy thì đã sao? Bây giờ anh ấy hết lòng quan tâm hầu hạ cô, sống chết gì cũng phải để ý tới cô, cô còn nói không thích anh ấy? Vậy tại sao cô vẫn ngầm thừa nhận cô là vị hôn thê của anh ấy? Cô có cảm thấy mình rất ti tiện không?!”

Đôi mắt Giang Dĩnh đỏ ngầu, vô cùng sắc bén.

Đôi mắt Tần Mộc Ngữ cũng trở nên lạnh lùng. Cô không nói gì, chỉ là đột nhiên buông tay ra, Giang Dĩnh đứng không vững, mắt trợn trừng lên, thấy mình sắp ngã xuống đất!

Lúc này Tần Mộc Ngữ mới lạnh lùng vươn tay ra kéo cô ta lại, không để cho cô ta ngã xuống!

“…” ngay lập tức Giang Dĩnh nắm chặt lấy tay cô, trong mắt đầy hận ý, “Tần Mộc Ngữ, cô muốn hại chết tôi đúng không?!”

Gương mặt nhỏ của Tần Mộc Ngữ vô cùng lạnh lùng, mở miệng nói: “Hại chết cô? Hại chết cô thì tôi được lợi gì? Cô còn nói nữa tôi sẽ thật sự hại chết cô!”

“…Giang Dĩnh, đừng có ảo tưởng tôi là tình địch của cô nữa, tình địch thật sự của cô chính là người chị gái đã chết của tôi, đó mới là người duy nhất anh ta yêu, không phải là tôi! Còn nữa, đừng có tùy tiện nói ra hai chữ “ti tiện”. Thứ gì không phải của tôi, thì tôi sẽ không cần. Cô không giữ được, cũng đừng đến trách móc tôi!”

Lửa giận trong lòng Giang Dĩnh đã lui bớt đi, nhưng vẫn nhìn Tần Mộc Ngữ chằm chằm bằng ánh mắt đầy oán hận. Chỉ là Giang Dĩnh không hiểu nổi, người phụ nữ này thật sự không biết Hạo yêu cô ta một cách sâu đậm, hay là cô ta biết nhưng vẫn giở vờ hồ đồ trước mặt Giang Dĩnh cô!

Một âm thanh bắt tai từ trong túi vang lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Mộc Ngữ vẫn chưa quen với tiếng chuông di động của mình, đợi đến lúc cô nhận ra cũng là lúc tiếng chuông đã vang được một hồi lâu. Khuôn mặt nhỏ lạnh lùng hơi đỏ lên. Tần Mộc Ngữ đưa điện thoại lên tai: “Alo, cho hỏi ai đấy?”

Cô tức giận đến mức đầu óc chập mạch rồi, thế mà lại quên mất người biết số điện thoại này của cô chỉ có một mình Thượng Quan Hạo.

“Tiểu Mặc đang nghỉ ngơi sao? Anh vừa mua cháo lươn mà thằng bé thích, muốn hỏi xem con có đói bụng không.” Giọng nói trầm tĩnh bên tai thật dễ nghe, Thượng Quan Hạo dịu dàng nói.

“…” Tần Mộc Ngữ kinh ngạc nhìn lại màn hình điện thoại, mới nhớ lúc nãy ở trong phòng bệnh anh đã tự lưu tên “Hạo” vào danh bạ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng ngay lập tức đỏ lên vì giận dữ và xấu hổ, nắm chặt điện thoại di động nói, “Anh… Hai mẹ con tôi rất ổn, muốn nghỉ ngơi. Anh đừng đến đây!”

Giống như bị mắc nghẹn nửa ngày, cô chỉ nói được vài câu này.

Ánh mắt Giang Dĩnh từ từ lạnh đi, đôi mắt chiếc đèn pha nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đó.

Giang Dĩnh nhìn thấy rõ ràng đây chiếc điện thoại này là mẫu điện thoại phiên bản giới hạn mới phát hành trên toàn thế giới, của Tần Mộc Ngữ là màu tím nhạt, của Hạo là màu xanh biếc của biển… đó là một cặp dành cho tình nhân.

Thượng Quan Hạo đang ở ngã tư, đôi môi mỏng áp sát vào điện thoại: “Em tức giận sao? Hôm nay anh không đến chăm sóc Tiểu Mặc cùng em?”

Tần Mộc Ngữ bị sự lạnh lẽo trong hành lang ngấm vào người, giọng nói cứng rắn: “Tôi không tức giận, nhưng tôi muốn nhờ anh một chuyện, anh đừng có gắn cái quan hệ và tình cảm yêu đương của anh lên người tôi, tôi không hề có ý gì đối với anh. Anh làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi, khiến cho tôi nẩy sinh ảo giác! Anh đừng như vậy có được không?”

Nói xong cô liền tắt điện thoại, nhìn thấy phía trước có một cái thùng rác, muốn ném vào, nhưng lại không dám.

Chiếc điện thoại này giống như một củ khoai nóng hổi, cầm trên tay khiến cô không thấy thoải mái. Nhưng nếu như cô ném đi thì không biết người đàn ông đó lại làm những gì?

Giang Dĩnh cười lạnh, nhìn chiếc điện thoại màu tím, ngón tay thon dài hung hăng nắm chặt vào lòng bàn tay đang rỉ máu!

Nhẹ nhàng hít một hơi, Giang Dĩnh nhẹ giọng hỏi: “Đúng rồi, Tần Mộc Ngữ, tôi quên hỏi, con trai cô bị bệnh gì vậy?”

Tần Mộc Ngữ không có hứng thú trả lời Giang Dĩnh, quay đầu nhìn lướt qua cô ta, lạnh nhạt nói “Bệnh tim.” rồi lại chậm rãi bổ sung thêm một câu “Đã khuya lắm rồi, cô nên quay về phòng bệnh nghỉ ngơi đi. Tôi cũng đi đây.” Cô muốn quay về nghỉ ngơi.

“Tần Mộc Ngữ!” Đôi mắt Giang Dĩnh tiêu điều, gọi tên cô một cách sắc bén.

Tần Mộc Ngữ từ từ dừng lại.

Sắc mặt Giang Dĩnh tái nhợt, hơi xám lại, lạnh lùng nói: “Tần Mộc Ngữ tốt nhất cô nên nhớ kĩ, nhớ kĩ những lời cô đã nói ngày hôm nay, cô nói cô không thích Hạo, Hạo đối với cô chẳng là gì, tôi không có được anh ấy tuyệt đối không trách cô!! Nhưng cô phải nhớ rằng… đừng để tôi phát hiện ra cô nói dối, nếu không tôi sẽ khiến cô phải trả giá cực lớn!”

Tần Mộc Ngữ đột nhiên thấy lạnh sống lưng, trong đôi mắt hiện lên tia sáng, lạnh lùng, thờ ơ, thấp giọng nói một câu “Nhàm chán!” rồi quay lưng đi về phòng bệnh của Tiểu Mặc.

Chỉ là cô không ngờ rằng, cái gọi là trả giá, lại tới nhanh như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.