Khế Ước Hào Môn

Chương 390




Thượng Quan Hạo cầm lấy chiếc điện thoại, thong thả xuống xe.

Bước chân của anh rất dài, chỉ vài bước đã đuổi kịp cô, bàn tay anh cầm lấy tay cô có chút lạnh, ngang ngạnh nhét điện thoại vào trong tay cô, sau đó kéo cô ôm vào lòng! Ngón tay thon dài hơi ép buộc nâng cằm cô lên, trầm giọng ra lệnh: “Cầm lấy.”

Giọng điệu ra lệnh này khiến Tần Mộc Ngữ lại nổi giận, cái miệng đỏ bừng của cô hơi mở ra định nói, lại bị Thượng Quan Hạo cướp lời: “Không thích anh nói chuyện theo cách đấy đúng không? Vậy để anh đổi lại sang cách nói khác?... Tần Mộc Ngữ, anh thích em, xin em cho anh một cơ hội để chăm sóc em và con của chúng ta, cầm lấy cái này đi để anh có thể thuận tiện liên lạc với em, đừng để đến lúc anh muốn tìm em nhưng không thể nào tìm thấy, cảm giác đó khiến anh muốn phát điên!.... Vậy em thích cách nói nào hơn?”

Tần Mộc Ngữ không thể nào hiểu nổi anh, nhíu mày: “Anh....”

“Đó cũng có thể coi như một phương thức để em tiếp nhận đúng không?” Thượng Quan Hạo nhìn thẳng vào mắt cô, “Tần Mộc Ngữ, nhưng nếu em vẫn đề phòng như vậy không cho anh thấy trái tim của em, vậy thì anh dùng cách nào cũng là sai…”

Ánh mắt Tần Mộc Ngữ trở nên yếu ớt, lên tiếng cãi lại: “Tôi không có đề phòng, nhưng tôi không hiểu tại sao phải nhận đồ của anh?! Tôi phải làm thế nào, anh muốn là được sao? Lần này anh tặng điện thoại di động, vậy lần sau anh tặng cái gì? Anh làm như vậy thì có thể giải thích với người ngoài là anh tặng quà cho vị hôn thê có đúng không? Nhưng mà, Thượng Quan Hạo, tuỳ cơ ứng biến thì cũng chỉ là tạm thời mà thôi, bây giờ nên kết thúc đi, anh đừng có nói là anh nghĩ đây là sự thật được không?”

Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo hiện lên sự đau đớn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, có chút trầm mặc.

Dựa vào vầng trán cô, anh trầm giọng hỏi một câu: “Là em không tin rằng anh yêu em, hay chỉ đơn giản là em không dám tin anh yêu em?”

Cả người Tần Mộc Ngữ đột nhiên chấn động!!

Ánh mắt trong suốt run lên, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

“Tôi… Tôi không hiểu anh nói cái gì…” Tần Mộc Ngữ khó thở, cổ tay mảnh khảnh muốn chặn cánh tay anh, muốn né tránh hơi thở của anh, tự nhiên lại nghe thấy phía sau ‘Rầm’ một tiếng, cửa sổ sát đất trên bức tường đột nhiên vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh trong suốt vỡ ra trắng xóa, đổ xuống ở đằng sau lưng cô!

Ánh mắt Thượng Quan Hạo đột nhiên run lên, ôm chặt cô vào lòng, đi chệch ra khỏi hướng mà mấy mảnh thuỷ tinh đó đang văng ra!

Sự sỡ hãi kinh hoàng lập tức cuốn lấy cô, Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng.

Ngay sau đó, một người thanh niên mặc bộ quần áo phòng cháy cầm cây gậy xuất hiện trước mặt hai người, vội vàng nói lời xin lỗi: “Xin lỗi… thật xin lỗi, chúng tôi không cố ý! Chỗ này muốn thi công mở một cửa hàng nhỏ, cho nên muốn dỡ bỏ bức tường thủy tinh này đi, bình thường nơi này không có người qua lại! Thật không ngờ…” Thanh niên đó đỏ mặt, chạy đến rối ren giải thích, ‘Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Cô ơi cô có bị thương không?’

Tần Mộc Ngữ vô cùng sợ hãi, mặt mày tái nhợt nhìn ra phía sau một cái, đúng là có một đội xây dựng.

Thượng Quan Hạo ôm cô, sắc mặt xanh mét đáng sợ, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, đôi mắt sâu thẳm giống như hồ sâu, nét mặt vô tình lạnh như băng. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô kéo cô ra phía sau, thản nhiên nói: “Vẫn ổn, không có chuyện gì cả. Nhưng phá nơi này đi để làm cửa hàng, là chủ ý của ai?”

Người thanh niên ngẩn ra, xấu hổ cười cười: “À, đây do bộ phận hành chính cấp cao của công ty ngài quyết định, chúng tôi chỉ biết thi công, cũng không rõ lắm!”

Ánh mắt lạnh lùng của Thượng Quan Hạo bỗng sáng lên, gật đầu: “Được rồi.”

Nói xong liền kéo tay Tần Mộc Ngữ, một tay vòng sang bảo vệ cô đi về phía chiếc xe.

Tiếng gió thổi vù vù bên tai.

Trái tim Tần Mộc Ngữ cũng trở nên an tĩnh lại, mái tóc tung bay, quay đầu nhìn anh: “Thượng Quan Hạo, tôi không sao cả, vừa rồi là chuyện ngoài ý muốn, anh không cần lo cho tôi nữa, tôi có thể…”

Thượng Quan Hạo ôm chặt eo cô, ánh mắt lạnh như băng, trầm ra lệnh: “Đừng quay đầu lại, cứ đi theo anh.”

Tần Mộc Ngữ lập tức cảm thấy nghi hoặc, chuyện vừa rồi rõ ràng khiến cô chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy sợ, thậm chí cô còn quên mất là mình phải phản kháng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.