Khế Ước Hào Môn

Chương 346




“Đừng có chọc giận tôi...” Giọng nói của anh lạnh lẽo quét qua bọn họ, trong đôi mắt cuồn cuộn sóng lớn.

“Tôi cảnh cáo lại một lần nữa, đừng có chọc giận tôi—” Anh trầm giọng nói, ưu nhã xoay người, nhìn chằm chằm Ngự Kinh Đông đang đứng thẳng ở giữa, “Có rất nhiều chuyện tôi không muốn nhắc tới, nhưng tưởng rằng không được nhắc tới thì sẽ không tồn tại— Chuyện của Cẩn Lan bốn năm trước, Tần Mộc Ngữ vô tội, không có nghĩa là cháu trai của ngài cũng vô tội, ngài có hiểu không?”

Một câu nói giống như sấm chớp, khiến đầu óc của Ngự Kinh Đông nổ vang!

“Cậu...cậu...” Bàn tay của ông rời khỏi quải trượng, run rẩy chỉ vào Thượng Quan Hạo.

Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo hơi tái nhợt, lạnh lẽo đến đáng sợ, giọng nói trầm thấp: “Tôi cảnh cáo lần cuối cùng, đừng tiếp tục làm phiền hai mẹ con cô ấy, cũng đừng để tôi nghe thấy bất cứ từ ngữ thiếu tôn trọng nào, nếu không... tôi cũng không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì, hiểu chưa?”

Đám vệ sĩ xung quanh cũng hoài nghi, sát khí tán đi, không người nào dám lại gần Thượng Quan Hạo.

“Cậu... Quá phách lối! Cậu động vào ai cũng được, nếu cậu dám động vào một sợi tóc của Phong Trì, tôi sẽ liều cái mạng già này để đấu với cậu đến cùng!” Ngự Kinh Đông bị đâm vào chỗ đau, tức giận đến mức nổi cơn tam bành.

Thượng Quan Hạo nở một nụ cười nhẹ, lãnh ý mười phần: “Tôi vô cùng vinh hạnh... Ai cũng có tử huyệt, với Ngự lão tiên, thì cháu trai của ngài chính là tử huyệt, tôi cũng hi vọng ngài nhìn cho rõ tử huyệt của Thượng Quan Hạo tôi là cái gì...”

Anh siết chặt bàn tay mềm mại lành lạnh của cô, đầy dịu dàng, “Cô ấy và thằng bé... Ngài không động vào được đâu.”

Một chiếc xe màu đen mở cửa ra rồi đóng lại, dừng trước cửa trường mầm non Noble Garden khiến người khác chú ý.

Tần Mộc Ngữ xấu hổ, bị một loạt lời nói của anh làm cho đầu óc rối bời, cô chỉ muốn bế bảo bối của cô, lại bị anh kéo lên xe, cô không yên tâm ngoái đầu nhìn, đã thấy anh ôm Tiểu Mặc vào lòng ngồi vào ghế lái.

Hàng lông mày quyến rũ của anh nhấc lên, thản nhiên nói: “Lên đi.”

Trong lòng cô rất nhớ con trai, thở dài lo lắng bước lên xe, cúi đầu nhìn đứa bé anh đang ôm trong lòng, trong sự kinh ngạc của Tiểu Mặc nói mấy chữ: “Chúng ta đi thôi.”

Chiếc xe đột nhiên lao đi, bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Tiểu Mặc với lên vô lăng, đặt trên bày tay anh, có dư vị rung động lòng người.

“... Anh cẩn thận! Đừng để trẻ con động vào vô lăng!” Tần Mộc Ngữ nhất thời trở nên lo lắng, nhíu mày nói.

“Không sao đâu...” Giọng nói nhàn nhạt của Thượng Quan Hạo lộ ra sự ổn trọng, dịu dàng nói, “Anh sẽ trông chừng thằng bé, yên tâm.”

Xe đi trên đường, đi về phía căn hộ của cô.

*

Cửa phòng mở ra, ngay lập tức không khí ấm áp bao trùm bọn họ, xua tan sự lạnh lẽo.

Đây là lần đầu tiên Thượng Quan Hạo bước vào căn hộ của cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn nhìn lướt qua bên trong một vòng, ngay lập tức trở nên cứng ngắc, nhưng vẫn tiếp tục đi vào, mắt nhìn vào giá treo quần áo.

Có một chiếc áo khoác màu đen của nam quấn lấy một chiếc khăn quàng cổ, trông vô cùng ấm áp, vẫn còn tuyết đọng trên đó.

Anh hiểu rất rõ, lúc này mình đi vào, không phải là không gian của một mình cô.

Trong không gian này tràn ngập hơi thở của người đàn ông khác, việc này giống như một bài kiểm tra sức chịu đựng của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.