Khế Ước Hào Môn

Chương 345




Hồi lâu sau mới có thể đè ép ngọn lửa giận dữ trong lòng xuống, Ngự Kinh Đông điều chỉnh lại cảm xúc, chậm rãi nói: “Cho tới bây giờ tôi vẫn luôn biết, cậu là một đứa nhỏ không đơn giản, nhưng tôi vẫn không ngờ rằng khi cậu ở Trung Quốc chẳng qua chỉ là chơi đùa, nơi này mới là thiên hạ của cậu! Cậu đã có thực lực, vậy thì hãy chăm sóc tốt cho vợ và con của cậu, nếu như cậu nhìn ra từ sớm, thì sẽ không đến mức kiến cô ta đang mang thai mà bước vào cửa Ngự gia, sinh con ra còn chưa tới lượt cậu nuôi! Ngự gia chúng tôi không phải không nuôi nổi một người, nhưng tôi còn chưa rộng lượng tới mức đi nuôi người ngoài! Chuyện riêng của cậu rối loạn như vậy, còn muốn Ngự gia tôi vì cậu mà tiếp nhận sao?”

Lúc này Tiểu Mặc giật mình, đôi mắt trong suốt chớp chớp, dường như những chuyện này có liên quan đến sự ra đời của cậu, nhưng vẫn không hiểu ra làm sao, chẳng lẽ lúc cậu sinh ra vẫn luôn ở trong nhà chú Ngự sao? Cái đầu nhỏ của cậu vặn vẹo, nhìn mẹ ở bên cạnh!

Mặt Tần Mộc Ngữ nóng hổi đến mức không thở nổi, theo bản năng muốn chạy trốn!

— Đừng nói những chuyện này trước mặt con của cô.

— Cô không muốn thằng bé cảm thấy hai mẹ con là đồ dư thừa, đi đến đâu cũng bị người khác ghét bỏ!

Sắc mặt Thượng Quan Hạo đã căng thẳng tới cực điểm.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn xám xịt, vỗ nhè nhẹ vào lưng Tiểu Mặc, an ủi cậu bé, cả người anh toát ra hơi thở lạnh lẽo.

“Những lời nói của Ngự lão tiên sinh rất chính xác, nhưng mà tôi vẫn chưa hiểu, để Ngự gia các người phải nuôi con trai và người phụ nữ của tôi, đến cùng là ý của cô ấy, hay vẫn là mong muốn từ phía cháu của ngài?” Đôi mặt lạnh lẽo của anh liếc nhìn khuôn mặt của Ngự Kinh Đông, mang theo sự cường thế, kiêu ngạo nói, “Con người quý ở chỗ tự biết lượng sức mình, về điểm ấy thì tôi hiểu rõ, không biết Ngự tiên sinh có hiểu không? Dù sao thì cháu trai của ngài muốn ở bên cạnh cô ấy, cũng nên hỏi tôi trước xem tôi có đồng ý buông tay không... Nếu có thứ gì đó Thượng Quan Hạo tôi không muốn từ bỏ, ngài nghĩ rằng tôi sẽ cho cậu ta cơ hội sao?”

Sự châm chọc sắc bén này, trực tiếp đâm sâu vào lòng của Ngự Kinh Đông!

Đôi mắt già nua của ông ta toát ra hàn khí lạnh lẽo, nắm chặt quải trượng, khiến người khác sợ hãi vô cùng!

“Ý của cậu là... Cháu trai của Ngự gia chúng tôi không thể so sánh được với cậu có đúng không? Người phụ nữ này bắt cóc người thừa kế của Ngự gia và chạy trốn đến nơi này, nhưng hoá ra lại là do tôi lo lắng thái quá?” Ngự Kinh Đông suýt chút nữa bót nát quải trượng, giọng nói trầm thấp hùng hậu kèm theo sát ý.

Ánh mắt Tần Mộc Ngữ sáng lên, đỏ mặt nhíu mày: “Thượng Quan Hạo, rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?!”

Sắc mặt Thượng Quan Hạo càng thêm xám xịt, lạnh lẽo đến mức khiến người khác run sợ, anh ngang ngạnh nắm chặt tay Tần Mộc Ngữ không cho cô đi lên từ đằng sau, thản nhiên nói: “Ý của tôi rất rõ ràng, ngài cứ từ từ mà hiểu. Nhưng nếu như ngài có thời gian, thì tôi khuyên ngài không nên lãng phí để đi bắt nạt hai mẹ con yếu ớt, ngài hoàn toàn có thể đi tìm cháu trai bảo bối của mình mà nói chuyện cho tốt, để cậu ta về sau làm việc gì thì nên suy nghĩ một chút, đừng tưởng có thể tuỳ tiện có được một người phụ nữ như đồ vật... nhất là lần này.”

Ánh mắt anh lạnh lẽo như băng, thản nhiên nói: “Người phụ nữ của Thượng Quan Hạo tôi, cậu ta không đủ khả năng.”

“...!” Sắc mặt Ngự Kinh Đông đột nhiên trầm xuống, tức giận đến mức thở cũng đau.

Mặt Tần Mộc Ngữ đỏ gay, cảm thấy bàn tay anh đang nắm tay cô nóng đến mức như muốn thiêu cháy cô, cô muốn mở miệng để phản bác, ngước mắt lên lại nhìn thấy khuôn mặt âm trầm đáng sợ của anh, trong lúc nhất thời không thể nói lại dù là một câu!

...Rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Tại sao anh có thể nói ra những lời bá đạo như vậy!

Nắm chặt tay cô, Thượng Quan Hạo lạnh lùng nói: “Tôi dẫn người đi, ngài cứ tự nhiên.”

Ngay lập tức vệ sĩ ở xung quanh rầm rập di chuyển, vây quanh anh, bầu không khí trở nên căng thẳng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.