Khế Ước Hào Môn

Chương 312




Một số nhân viên cấp cao trò chuyện với nhau bước vào, khi nhìn thấy tình hình ở bên trong liền trở nên choáng váng!

Mà sắc mặt Thượng Quan Hạo đột nhiên trở nhiên căng cứng, anh biết người ở trong lòng vừa bật khóc, đưa ta cởi cúc áo vest, “Ba” một tiếng, cởi áo ra, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trùm lên người cô, vươn cánh tay ra ôm chặt lấy.

Bàn tay anh đặt đầu cô dựa sát vào ngực mình, lúc này Thượng Quan Hạo mới quay đầu lại nhìn mấy người nhân viên kia.

“Trên quần áo của cô ấy bị dính nước sốt, cần trở về thay quần áo, cuộc họp phải dời lại, mọi người đợt một lát.” Anh dùng tiếng Anh giải thích, đôi mắt sâu thẳn tản ra sự uy nghiêm không thể kháng cự.

Mấy người nhân viên cấp cao lấy lại tinh thần ngay lập tức, giật đầu đồng ý, có chút lúng túng ngồi xuống ghế xung quanh cái bàn tròn.

Tần Mộc Ngữ buộc phải dán chặt vào người anh, ngước mắt, lông mi thật dài lướt qua lồng ngực của anh. Đây là nơi trái tim anh đập, nếu như có thể, cô thật sự muốn hung ác đâm anh một nhát dao! Nếu làm như vậy cô sẽ không cần phải nói... Mình đã từng đau đớn nhiều thế nào, hận bao nhiêu, để tự anh thể nghiệm một chút thì tốt hơn!

Thượng Quan Hạo cúi đầu, đối mặt với đôi mắt đỏ hồng lãnh lẽo của cô, dường như hiểu được suy nghĩ của cô ngay lập tức.

Bàn tay của anh vuốt ve tóc cô, trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy ý dung túng và thương tiếc.

“Đi thay quần áo đi.” Anh giả vờ nhỏ giọng nói, ánh mắt nhìn cô, kéo cánh tay của cô dẫn cô ra khỏi phòng.

Nhưng có trời mới biết, Tần Mộc Ngữ có chết cũng không muốn đi ra ngoài cùng anh.

Đi tới cửa, nhân viên phục vụ cũng đi đến.

“Thưa ngài, bây giờ mang đồ ăn lên luôn hay là một lát nữa, trong thực đơn của mọi người mới chỉ có vài món, ngài có muốn yêu thêm với phòng bếp không?” Nhân viên phục vụ thấy Thượng Quan Hạo vội vàng ngăn anh lại để hỏi.

Tần Mộc Ngữ nhân cơ hội này cởi áo vest trên người ra, mặt đầy nước mắt ném trả lại hắn, tránh ra khỏi vòng tay anh rời đi.

Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh lùng, muốn đuổi theo, nhưng nhân viên phục vụ lại đi tới hỏi tiếp: “Sir?”

Sắc mặt Thượng Quan Hạo càng thêm lạnh lẽo, liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Cút vào hỏi những người ở bên trong.”

Vào buổi chiều, lần đầu tiên cô trình chiếu phim tài liệu giới về công ty trước mặt các đại diện của công ty khác, mặc dù có chút hồi hộp, nhưng càng về sau tình hình lại càng tốt hơn, đợi đến khi phần thuyết trình hoàn tất, ông chủ của các bên mới bắt đầu trò chuyện riêng, bọn họ mới có cơ hội rút xuống, lặng lẽ chờ đợi trong phòng nghỉ của công ty.

Nơi này là Luân Đôn, là thành phố lớn nhất thế giới.

Tần Mộc Ngữ đứng trước cửa sổ sát đất tự ôm chặt lấy cơ thể của mình, ánh mắt nhìn xa xăm, đột nhiên cô cũng không hiểu, vì sao mình lại bắt buộc phải rời khỏi Trung Quốc, rời khỏi đất nước của mình, đến nơi xa lạ này.

Hơn nữa, cô còn đứng cùng phía với người đàn ông đó trên bàn đàm phán, vì cùng một chuyện mà cố gắng, nỗ lực không ngừng.

—— Vì sao tất cả lại trở nên như vậy?

Điện thoại rung lên một cái.

Hàng lông mi dài của cô rủ xuống, nhìn thoáng qua, đó là tin nhắn MMS.

Trong bức ảnh, ngón tay út của Tiểu Mặc chỉ vào tên một trường học trên màn hình máy tính, biểu cảm trông thật dễ thương trước ống kính, cô nhìn lướt qua tên trường học đó, dường như rất quen thuộc, sau khi nghĩ lại mới biết đó là trường học do một doanh nhân người Anh xây dựng, rất nổi tiếng ở Manchester.

Cô nhịn không được liền nở nụ cười, trong lòng ấm áp, cách xa như vậy, nhưng nụ cười của bé cưng có thể khiến cô trở nên an tâm ngay lập tức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.