Chương 238: Sẽ luôn luôn tốt như vậy
Thượng Quan Hạo cầm lấy một cái dây nịt khác, nhét vào lòng bàn tay mềm mại của cô.
Đầu óc cô có chút hỗn loạn, không muốn để ý đến anh, trực tiếp đi ra khỏi văn phòng. Tiểu Mặc trong điện thoại tò mò gọi một tiếng nữa “Mẹ ơi?”, sau đó ngẩng cái đầu nhỏ nhìn Ngự Phong Trì đang ngồi trên bàn làm việc nói, “Chú ơi, mẹ không nói gì...”
Ngự Phong Trì ngẩn ra một lúc, đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc đi đến trước mặt cậu bé, ngồi xổm xuống lẳng lặng nghe cuộc điện thoại của hai người.
Tần Mộc Ngữ đi tới cửa, trong lòng sốt ruột, không nhìn thấy bậc cửa dưới chân.
“...” Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, toàn bộ cơ thể lao về phía trước...
Thượng Quan Hạo đưa tay đỡ lấy cơ thể cô, cánh tay mạnh mẽ đặt ở bên hông cô đỡ lấy cô, nói nhỏ: “Không sao chứ.”
Lần này, cô đỡ lấy vách tường, đôi mắt đầy phức tạp nhìn về phía anh.
Qua điện thoại, Tiểu Mặc và Ngự Phong Trì đều nghe rõ giọng nói đó.
Đôi mắt trong trẻo của Tiểu Mặc sáng lên, dây thần kinh trong đầu bị kích thích, dường như ngay lập tức cậu biết đó là ai, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy điện thoại la lớn “Mẹ, có phải mẹ gặp chú xấu xa đúng không!”, trong lòng Ngự Phong Trì chấn động, không cho cậu bé tiếp tục nói chuyện với cô, cầm lấy điện thoại áp vào tai, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mộc Ngữ?”
Tần Mộc Ngữ tránh khỏi vòng tay thân thuộc, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt, nhẹ giọng nói với người trong điện thoại: “Em đây.”
Ngự Phong Trì nghe thấy giọng nói của cô thì yên tâm hơn một chủ, trong lòng đã có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, lo lắng lên tiếng: “Tiểu Mặc ở nhà rất ngoan, lúc nãy nhìn thấy một trường học rất tốt muốn nói với em một tiếng, chỉ là không ngờ rằng em bận việc. Bây giờ tan làm rồi đúng không? Có muốn anh tới đón em không?”
Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu, hơi thở đã ổn định lại: “Không cần... Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi em có thể xử lý được, hai người muốn ăn gì, em mua đồ về nấu cho hai người.”
Ngự Phong Trì cầm điện thoại, một tay ôm Tiểu Mặc, dịu dàng nói: “Mẹ hỏi cháu muốn ăn gì?”
Cảm xúc của Tiểu Mặc vẫn còn kích động, bàn tay nhỏ nắm thật chặt, thần kinh căng thẳng cao độ, nghe thấy câu nói của Ngự Phong Trì vẫn không có rút đi, chuyện trước đó đã ảnh hưởng quá nhiều tới cậu bé.
“Chú ơi, thật sự là không có chú xấu xa bắt nạn mẹ sao?” Tiểu Mặc mở miệng hỏi.
Ngự Phong Trì cười nhẹ một cái: “Muốn ăn gì?”
Sự nghi hoặc của Tiểu Mặc chậm rãi rút đi, nhưng vẫn bán tính bán nghi, cái miệng nhỏ lại gần điện thoại, nói một câu: “Mẹ, con muốn ăn bánh bí ngô.”
Tảng đá nặng trong lòng Tần Mộc Ngữ, dường như được hạ xuống ngay giây phút này.
Trong mắt cô có chút ẩm ướt, cười yếu ớt: “Được, lúc trở về mẹ sẽ mua cho con.”
Cứ như vậy cúp máy.
Thượng Quan Hạo ở bên cạnh cẩn thẩn nhìn cô gọi điện thoại, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy. Cho tới bây giờ anh vẫn biết, cũng đã từng suy đoán, thời gian cô ở đây không tệ, dường như thật sự có một gia đình ấm áp. Nhưng khi tận tai nghe thấy cô cầm điện thoại hỏi “Hai người muốn ăn gì, em sẽ làm cho hai người...” vẫn không thể ngăn nổi sự đau nhức của trái tim.
Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ nâng lên, nhìn anh.
“Anh nhìn thấy rồi chứ, anh ấy cùng cục cưng đều ở bên cạnh tôi, rất tốt, chúng tôi sẽ luôn luôn tốt như vậy...” khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút tái nhợt, lại dùng ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi nói, bình tĩnh tự nhiên, “Nếu như anh nhìn không thuận mắt, tuỳ anh muốn làm gì cũng được tôi cũng hết cách, nhưng mà tôi nghĩ, tôi hẳn là có cái quyền được hạnh phúc, mà cái quyền đó... Không phải do anh cho phép, cũng không phải do anh quyết định, có đúng không?”
Nói xong, cô cất điện thoại, đi ra phía ngoài gió tuyết, không nhìn xem rốt cuộc anh có biểu cảm gì.
Thân ảnh cao lớn của Thượng Quan Hạo đứng thẳng tại chỗ, siết chặt nắm đấm bên người, lại siết chặt.
Lần đầu tiên anh cảm thấy hơi thở nặng như vậy, nặng đến mức anh không thể gánh chịu. Mỗi một chữ cô nói ra đều lăng trì trái tim anh, anh dùng tay chống vào tường, mới không gục ngã trong làn sóng đau đớn mạnh mẽ ập tới.
Vết thương ở bụng đã gần như khép miệng, trong sự dày vò phát tán ra đau đớn.