Khế Ước Hào Môn

Chương 236: chap-236




Chương 206: Tìm anh đàm phám

Một bóng dáng mảnh khảnh xuất hiện ở cửa thang máy, lúc đi vào đại sảnh mới phát hiện bên trong lặng ngắt như tờ.

Chẳng lẽ tất cả mọi người cũng đều đang họp?

Tần Mộc Ngữ dừng bước chân một chút, nghĩ kỹ rồi mới đi vào, quả nhiên, tất cả các nhân tài của công ty đều tập trung ở trong văn phòng của Lam Tử Kỳ, không gian rộng rãi lúc đầu cũng biến thành chật hẹp.

Không phải chính thức đi làm, cô không mặc quần áo công sở, chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản bằng cotton, tóc dài nhẹ nhàng xoã ở trên bờ vai, bên ngoài là một áo khoác tinh xảo màu đen có chút lịch sự.

Ở bên cạnh bàn làm việc, Lisa cúi người chỉ vào nội dung trên tập tài liệu, đang nói chuyện với Lam Tử Kỳ.

Lông mi run rẩy, bàn tay mềm mại lạnh lẽo để ở trên tay nắm cửa, nói khẽ: “Thật xin lỗi, là tôi tới muộn sao?”

Ngay lập tức Lisa ngước mắt lên, nhìn thấy cô đột nhiên nhíu mày, nghẹn lời, ngay sau đó trong mắt toát ra một cỗ lựa giận vô cớ, lại gắt gao đè ép, đưa một phần tài liệu trong tay cô, “Mau qua đây nhìn xem một chút.”

Tần Mộc Ngữ dừng một chút, lúc này mới cúi đầu nhìn kỹ.

Cô không ngốc, chỉ xem một chút liền có thể nhìn ra chuyện này huyên náo và lớn đến mức nào, hơn nữa đây lại đúng là bút tích của Thượng Quan Hạo. Lúc trước những khách hàng này đều do hắn một tay thu được, quan hệ không chỉ đơn giản là thân thiết. Hiện tại, ở nhà máy lớn nhất của Dringlewapen tại Anh hàng hóa đọng bị lại, đã đi được nửa đường tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, khoản tiền mà khách hàng chuyển đều chảy về tài khoản ở Anh để mua nguyên liệu và thuê công nhân, hiện tại họ hủy bỏ đơn đặt hàng yêu cầu phải trả lại tiền, chuyện này gần như là không thể.

Khuôn mặt trong sáng, nhỏ nhắn hiện lên một tia sáng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như dao: “Bọn họ như vậy quả thật là lừa gạt!”

"Lừa gạt thì sao? Cô có chứng cớ sao?" Lisa nhíu mi nói, "Một người lừa gạt thì còn có thể, chẳng lẽ toàn bộ mọi người sẽ liên hợp lại lừa gạt cô sao? Cái này nói lên Thượng Quan Hạo, không làm gì cả, mọi thứ đều bị huỷ hoại, chúng tôi sẽ đi đâu để kiện anh ta về tội lừa đảo?!"

Tần Mộc Ngữ trầm mặc, ánh mắt nhìn không rời tập tài liệu, căn bản không rõ vì sao Thượng Quan Hạo lại đột nhiên làm như vậy.

Anh ta điên rồi sao?

Lam Tử Kỳ vẫn luôn trầm mặc bỗng ngước mắt, chậm rãi lạnh lùng nói: “Tất cả ra ngoài.”

Một đám người hai mắt nhìn nhau, tán loạn đi ra ngoài, bên trong chỉ còn lại trơ trọi ba người.

Giờ phút này dáng vẻ bệ vệ của Lisa mới chính thức xuất hiện, đi đến trước mặt cô, mở miệng nói: “Anglia, cô vẫn không rõ nguyên do mọi chuyện có đúng không? Vậy tôi sẽ nói cho cô biết. Hơn nửa tháng trước cô hại Dringlewapen bị loại trong cuộc đấu thầu, không quan trọng, không vấn đề gì vì ngay từ đầu đến Trung Quốc chúng tôi không định gấp gáp như vậy, thế nhưng cô hãy đến giải thích cho tôi một chút, vì cái gì Edwiin lại muốn động tay chân ở bên trong vật liệu của Tín Viễn đến việc trước hôm thi công họ gặp phải sự cố?! Đây xem như là cái gì? Trò chơi đùa của trẻ con? Nhìn không vừa mắt cô liền muốn lật đổ sao?!”

Cô trầm mặc, đôi mắt trong sáng nâng lên, nhìn Lam Tử Kỳ.

Hắn từng giở trò với vật liệu của Tín Viễn? Chuyện này là từ khi nào?

"Lisa...." Lam Tử Kỳ lạnh giọng cảnh cáo, "Từ giờ trở đi câm miệng, đi ra ngoài."

"Edwiiin!" Lisa nhíu mi gọi, tức giận đến mặt đỏ.

Vì một người phụ nữ mà cạnh tranh với đối thủ của mình trên phương diện làm ăn một cách bất chính? Hắn rốt cuộc xem cả công ty là cái gì? Vì muốn niềm vui của một người, mà khiến toàn bộ mọi người ở Dringlewapen lo sợ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.