Khế Ước Hào Môn

Chương 184




Add facebook mình để mình thêm động lực dịch truyện nha

https://m.facebook.com/duongquynh.do?ref=bookmarks

***************************************

Khuôn mặt lạnh lùng của Thượng Quan Hạo lộ ra một nụ cười thư thái nhẹ nhàng hiếm có, mị hoặc bức người, ôm đứa nhỏ phấn điêu ngọc mài (gương mặt đẹp tựa điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa), đứa nhỏ vô cùng cao hứng, ôm quả bóng bay cười đến ngửa tới ngửa lui, miệng không ngừng nói.

Tần Mộc Ngữ cho đến bây giờ chưa từng nghĩ sẽ nhìn thấy tình cảnh này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên tái nhợt, bàn tay nhỏ bé và yếu ớt đặt trên cửa quên mất việc phải đẩy cánh cửa ra.

Cô chưa từng nhìn thấy Tiểu Mặc cười vui vẻ như vậy, cho dù là tại lễ Giáng sinh ở Manchester, Lam Tử Kỳ dẫn hai mẹ con cô cùng mọi người trong công ty đến Natividade (một đô thị thuộc bang Rio de Janeiro, Brasil), Tiểu Mặc trời sinh tính tình đã yên lặng, cho nên dù vui vẻ vô cùng cũng sẽ không đến mức huyên náo như lúc này, Tiểu Mặc luôn biết rõ tình trạng sức khỏe của bản thân, cũng không bao giờ để tâm trạng của bản thân quá kích động.

Lồng ngực đột nhiên đau nhức giống như bị một bàn tay bóp chặt, Tần Mộc Ngữ không hiểu, người đàn ông này vì sao lại suốt hiện ở đây?

Cánh tay Thượng Quan Hạo vững chắc, ôm đứa nhỏ ở trong lòng, thật cẩn thận che chở không để đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, Tiểu Mặc lúc đầu còn đề phòng, lo sợ ngã xuống đất, đến cuối cùng liền hoàn toàn thả lỏng, ôm cổ Thượng Quan Hạo cười đáng yêu vô cùng, trong phòng tràn ngập tiếng cười.

Ngón tay xanh xao của Tần Mộc Ngữ run run nắm chặt, nước mặt đong đầy nơi khóe mắt.

"Ai vậy? Tần tiểu thư!" Người giữ trẻ thấy được bóng dáng bên ngoài cửa phòng bệnh bằng thủy tinh, sợ hãi kêu lên một tiếng, "Tần tiểu thư, cô tại sao lại xuất hiện ở đây? Đây không phải thời gian cô rãnh rỗi mới đúng, cô tại sao..."

Người giữ trẻ vội vàng chạy tới mở cửa, không khí vừa rồi còn vui vẻ bên trong rõ ràng trước mắt cô, cô nhỏ bé và yếu ớt bóng dáng luôn đơn bạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắt trong sáng có một chút hoảng hốt, chống lại ánh mắt của Thượng Quan Hạo, trong ánh mắt tựa hồ là biển sâu.

"A..." Người giữ trẻ đột nhiên nhớ tới lời lần trước cô đã dặn dò, sắc mặt đỏ lên xấu hổ nhìn thoáng qua Thượng Quan Hạo, "Chuyện này... chuyện này thật xin lỗi! Tần tiểu thư thật xin lỗi cô! Vị tiên sinh này vừa đến đây chưa lâu, tôi vốn là đã định gọi điện báo cho cô, nhưng mà tôi thấy Tiểu Mặc vô cùng vui vẻ, tôi sợ lại làm cho Tiểu Mặc không vui nên không có gọi điện, tôi..."

"Mẹ!" Tiểu Mặc cười gọi cô một tiếng, Tiểu Mặc đùa nghịch trên giường dường như muốn đem quả bóng phóng lên thật cao, "Mẹ, người xem! Chú mua cho con bóng bay này, nó bay cao lắm!"

Thanh âm của đứa nhỏ vô cùng vui vẻ, khiến Tần Mộc Ngữ đang đắm chìm trong cảm xúc cực đoan, phức tạp bừng tỉnh.

Trong đôi mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo hiện lên một tia sáng, ôm chặt lấy Tiểu Mặc, nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhỏ an ủi, đặt đứa nhỏ lên giường. "Tôi có chút thời gian rảnh nên tới thăm thằng bé... Em không phải đi làm sao?" Thượng Quan Hạo không ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng khiến không khí xung quanh anh tản ra khí lạnh lại ôn nhu mị hoặc, giọng nói mang theo từ tính.

"Mẹ..." Tiểu Mặc ngạc nhiên, có chút luống cuống ôm chặt quả bóng, "Mẹ không vui sao? Có phải Tiểu Mặc đã làm sai chuyện gì không?"

Trái tim Tần Mộc Ngữ đột nhiên run lên.

Lúc cảm thấy nước mắt chua xót và oán hận trong mắt sắp không kìm nén được, cô lại cười rộ lên, yên bình ấm áp, nhẹ nhàng đi tới, cúi người xuống vuốt ve khuôn mặt Tiểu Mặc: "Không đâu, mẹ không phải không vui, mẹ chính là... chính là rất ít nhìn thấy Tiểu Mặc vui vẻ như vậy, cho nên thiếu chút nữa còn nghĩ mình vào nhầm phòng. Hôm nay con cảm thấy thế nào? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?"

"Ừm..." Tiểu Mặc lắc đầu, thần thái trên khuôn mặt nhỏ bé trắng trỏe lại bắt đầu vui vẻ trở lại, "Tiểu Mặc hôm nay rất vui! Mẹ, bóng bay này là chú mua..." bàn tay nhỏ bé chỉ về phía Thượng Quan Hạo, lúc nhìn vào mắt cô đứa nhỏ có chút sợ, "Con không thể nhận nó sao?"

Tần Mộc Ngữ cúi đầu nhín thoáng qua, cảm thấy hốc mắt ướt át, đó là quả bóng bay hình bọt biển, Tiểu Mặc ôm chặt quả bóng trong lòng giống như bảo bối, cô hít sau một hơi, khóe miệng giật giật: "Có thể, Tiểu Mặc thích thì cứ lấy."

Thứ cô có thể cho Tiểu Mặc vô cùng ít, cho nên cô không thể nhẫn tâm lấy đi quyền được vui vẻ của thằng bé.

"Thật tốt quá!" Tiểu Mặc đứng dậy hoan hô, thân thể nhỏ bé bắt đầu chạy loạn trên giường.

Tần Mộc Ngữ hoảng sợ, vội vàng dơ tay ra che chở, lại không nghĩ rằng có một cánh tay đập vào tay cô, động tác của Thượng Quan Hạo nhanh hơn cô, theo bản năng liền vòng xung quanh đứa nhỏ, Tiểu Mặc không cẩn thận té ngã trên giường bệnh, lại như trước cười toe toét.

"Tần tiểu thư..." Người giữ trẻ ở phía sau vụng trộm nắm lấy bả vai cô, lúc cô quay đầu lại thì lập tức hai tay tạo thành hình chữ thập, ánh mắt cầu xin: "Tôi không phải cố ý không báo cho cô, tại vì anh ta đã đến đây rất nhiều lần, cũng không làm chuyện gì xấu với Tiểu Mặc, nên tôi mới cho anh ta vào, cô xem Tiểu Mặc thực sự rất vui vẻ, tôi và cô cũng chưa từng khiến Tiểu Mặc vui như vậy không phải sao?" Người giữ trẻ ngượng ngùng cười, "Tôi cam đoan, lần sau nhất định sẽ báo cho cô đầu tiên, được không?"

Khóe mắt Tần Mộc Ngữ vẫn ẩm ướt như trước, hạ tầm nhìn xuống, không buồn để tâm tới, chỉ đem quần áo đang rải rác ở trên giường của Tiểu Mặc cất đi, nhìn Thượng Quan Hạo tiến lên ôm lấy Tiểu Mặc, ghé vào lỗ tay thằng bé nhẹ nhàng nói mấy câu, Tiểu Mặc nhu thuận gật đầu, nghiêng cái đầu nhỏ bé hạ xuống mặt anh một nụ hôn.

Một hành động đó làm cho ngón tay của Tần Mộc Ngữ run lên, trái tim giống như bị một cây đao chém vào.

Bóng dáng cao lớn của Thượng Quan Hạo đi qua cô một chút, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: "Chúng ta nói chuyện một chút."

Tần Mộc Ngữ hít thở không thông trong lòng đau đớn, ngón tay nhỏ bé và yếu ớt nắm thành quyền, hốc mắt ẩm ướt bỏng rát.

Bọn họ, đúng là nên nói chuyện rõ ràng một lần.

***********************************

Đầu mùa đông gió gào thét ở phía cuối hành lang, bên ngoài lan can lạnh thấu xương.

Tần Mộc Ngữ chưa hề thay quần áo, vẫn là bộ đồ công sở mặc trong vụ đấu thầu ngày hôm qua, ở sở cảnh sát ngủ vài tiếng, khiến khủy tay áo có chút nhăn nhúm, lưng cô rất thẳng, phần eo tinh tế có chút gầy yếu, bên trong chất chứa những tổn thương mà Thượng Quan Hạo không thể nhìn thấy.

"Bao nhiêu lần?"

Giọng nói run run của cô bị gió thổi bay, ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Hạo, đôi mắt cô ướt át, lạnh lùng và u oán, nhẹ nhàng nói: "Thượng Quan Hạo, anh rốt cuộc đã tới đây bao nhiêu lần?"

Thân hình cao lớn của người đàn ông tĩnh lặng trong gió, sườn mặt anh tuấn giống như được điêu khắc.

"Không đếm được..." Một lúc lâu sau giọng anh mới truyền đến, thanh âm trầm thấp lộ ra sự dịu dàng, thì thầm đáp lại "Chỉ cần có thời gian tôi sẽ tới đây. Thằng bé rất cô đơn, chỉ cần có người ở bên cạnh là nó vô cùng vui vẻ, không còn cần mỗi ngày đều làm bạn với sách vở. Tiểu Mặc không phải thật sự thích đọc sách, mà đó là thói quen của thằng bé..."

"Anh đang trách tôi sao?" Bóng dáng nhỏ bé của cô kiên định đứng trước mặt anh, gió thổi tung mái tóc của cô, viền mắt cô hồng hồng, ánh mắt trong suốt lấp lánh, hung hăng áp chế nỗi đau trong lòng, "Anh trách tôi chỉ biết làm việc, không dành thời gian bên thằng bé, trách tôi không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, nên mới phải thuê người làm thay phần trách nhiệm của tôi? Thượng Quan Hạo, anh đã nói cho thằng bé biết anh là ai rồi sao? Anh cảm thấy thằng bé còn nhỏ thì sẽ không hiểu chuyện, anh nói cho nói cái gì thì nó sẽ tin đó là sự thật đúng không?"

Bàn tay của Thượng Quan Hạo hung hăng nắm lấy lan can, càng lúc càng siết chặt, nghe những lời cô nói trái tim giống như bị lăng trì.

"Anh yên tâm đi, về sau sẽ không như thế này..." Tần Mộc Ngữ hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói, mặc cho nước mắt càng lúc càng nhiều nơi khóe mắt, ánh mắt cô kiên định động lòng người, "Sau này tôi sẽ dành thời gian làm bạn với thằng bé, không để nó cảm thấy cô đơn nữa, anh chắc cũng rõ ràng nếu không phải quá cô đơn thì làm sao một đứa nhỏ lại có thể thân thiết với người xa lạ như vậy? Tiểu Mặc thiếu thốn, tôi sẽ lo bù đắp, không cần phiền anh bận tâm."

Câu cuối cùng của cô, lúc nói hơi thở thật mong manh, vô cùng nhẹ nhàng vô định.

Sự nhẫn nại của Thượng Quan Hạo đã đến giới hạn cuối cùng.

Ánh mắt thâm trầm của anh chuyển động, đối diện với ánh mắt trong suốt như nước của cô. Đôi mắt u tối đầy tơ máu, giống như muốn nhìn vào sâu trong lòng cô, để xem cô rốt cuộc là đang nghĩ điều gì, cho dù suy nghĩ của cô có thể khiến anh bị thương đến máu chảy đầm đìa, nhưng anh vẫn muốn biết rõ ràng.

"Tần Mộc Ngữ, em muốn tôi làm thế nào để bù đắp cho em?" Giọng anh khàn khàn, từ trong lồng ngực phát ra.

Bắt được cánh tay nhỏ bé và yếu ớt của cô, muốn nắm thật chặt nhưng lại sợ làm cô đau, ngón tay Thượng Quan Hạo run nhè nhẹ, kéo toàn bộ bóng người mảnh khảnh của cô vào trong lòng anh, thấy cô lảo đảo một chút nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng trong trẻo đầy u oán, anh nhỏ giọng hỏi: "Nói chuyện với tôi... Nói em hi vọng tôi sẽ làm những gì, tôi sẽ làm tất cả... Em muốn tôi phải làm gì, hả?"

Tần Mộc Ngữ trừng mắt nhìn anh, ánh mắt lạnh tựa hàn băng.

Thượng Quan Hạo và cô nhìn nhau thật lâu, cuối cùng là bị ánh mắt của cô đánh bại, chuyển tầm mắt đi chỗ khác, đồng thời cũng nới lỏng vòng tay, cố gắng làm dịu đi cảm xúc của chính bản thân mình. Vì sao trong các cuộc đàm phán làm ăn anh đều vô cùng bình tĩnh và kiên định, nhưng chỉ cần vài lời nói của cô là có thể khiến lòng anh rối loạn, anh nắm chặt lan can, hồi lâu mới khiến bản thân mình bình tĩnh trở lại.

"Em nói rằng tôi đã nói cho thằng bé rằng nói là con của tôi... Tôi không có năng lực đó, cái gì cũng chưa nói." Hồi lâu, anh mới nhỏ giọng nói.

Ánh mắt anh thâm trầm, cố gắng áp chế đau nhức, ảm đạm mà nặng nề.

Tần Mộc Ngữ trợn to đôi mắt nhìn anh, giống như hơi thở cũng bị cướp mất.

Mặt cô tái nhợt, nhớ một hồi giằng co qua điện thoại tối hôm qua, cô ở phía bên kia đầu dây, trái tim giống như bị một bàn tay hung hăng bóp lấy, cảm giác rằng chỉ cần nói sai một chữ là sẽ chết mà không có chỗ chôn, đó là thứ cảm giác anh đã cho cô.

Ánh mắt lạnh như băng, nước mắt dâng lên, cô lắc đầu, giọng nói khàn đi: "Tôi không cần."

"Cho dù anh có làm mọi thứ cho Tiểu Mặc, tôi cũng không cần." Cô nói xong một câu này liền xoay người rời đi.

Cổ tay đột nhiên bị giữ chặt, Thượng Quan Hạo đã thật nhanh nắm lấy tay cô, lực đạo mạnh mẽ làm cho cô không thể đi về phía trước. Mắt anh đỏ au, cúi đầu nói: "Không thể...Tôi không thể từ bỏ thằng bé..."

Một câu nói, khiến cho tất cả những oán hận Tần Mộc Ngữ thật khó khăn mới áp chế được nay lại cuồn cuộn đứng lên, trong lồng ngực oán hận mãnh liệt.

"Thượng Quan Hạo, anh không thể nhân từ một chút sao?" Mắt cô lóe lên lệ quang, toàn bộ thân thể nhỏ bé và yếu ớt run run đứng lên, "Anh cho thằng bé là cái gì? Anh đã muốn thì nhất định phải có, còn đã không cần thì cho dù tôi có liều mạng che chở thằng bé anh cũng nhất định phải hủy diệt!..Anh muốn như thế nào thì mới chịu từ bỏ? Muốn nói cho thằng bé biết anh là cha nó sao? Anh thử đi hỏi thằng bé xem nó có muốn nhận anh hay không... Anh có dám nói cho thằng bé biết tại sao lúc trước hai mẹ con tôi phải chạy trốn ra nước ngoài suốt bốn năm? Anh có gan đi nói cho nó không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.