Add facebook mình để mình thêm động lực dịch truyện nha
https://m.facebook.com/duongquynh.do?ref=bookmarks
"A..." Cô giữ trẻ đột nhiên đỏ mặt, trong tay cầm tờ giấy xét nghiệm, rất nhanh chóng nhét vào trong túi, cuống quýt giải thích: "Xin lỗi Tần tiểu thư, không phải tôi bỏ việc giữa chừng, tôi đã cho Tiểu Mặc ngủ rồi mới tới đây, mấy tháng nay kinh nguyệt của tôi không tới, cho nên tôi mới đến đây..."
Trong lòng, trong đầu cô đang gào thét, đừng trừ lương, trăm ngàn lần đừng trừ lương.
Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái đi, môi run run: "Cô nói là Tiểu Mặc vẫn ở trong bệnh viện?"
Người giữ trẻ ngẩn ra, hoảng hốt gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Mặc vẫn luôn ở trong bệnh viện, nhưng mà tối hôm qua thằng bé chạy loạn khắp nơi tìm cô suýt chút nữa là mất tích, làm tôi sợ muốn chết, may mắn là vị tiên sinh thường xuyên đến thăm Tiểu Mặc lại xuất hiện, cho nên Tiểu Mặc mới không có chuyện gì, ngày hôm qua không phải hai người đã nói chuyện điện thoại cùng nhau? Cô nói cô ở lại công ty làm thêm giờ! Làm thế nào mà bây giờ lại..."
"Anh ta không dẫn Tiểu Mặc đi sao? Sau khi gọi điện xong, anh ta không làm chuyện gì à?" Tần Mộc Ngữ nóng vội cắt đứt lời của người giữ trẻ.
"Anh ta..." Người giữ trẻ cẩn thận nghĩ lại, vẫn quyết định nói đúng sự thật, "Sau khi anh ta đi rồi đúng là có vài người đã đến đây, mặc âu phục đen khiến người khác sợ hãi, họ bảo là đến để dẫn Tiểu Mặc đi khuyên tôi đừng nên nhúng tay vào chuyện của người khác."
"Vậy..." Tâm Tần Mộc Ngữ trùng xuống, bàn tay nhỏ bé và yếu ớt vịn vào lan can, đôi mi thanh tú run run.
"Nhưng sau đó lại không có việc gì!" Người giữ trẻ vội vàng giải thích, "Mấy người kia nghe điện thoại, người trong điện thoại bảo là không được động thủ, bọn họ xin lỗi tôi rồi rời đi ngay." Người giữ trẻ ngượng ngùng cười, than vẫn không ngừng, "Tôi đều nói sự thật, tối hôm qua tôi thật sự mệt muốn chết, từ khi làm nghề giữ trẻ đến nay chưa từng mệt như vậy, phải thức đến tận quá nửa đêm. Tần tiểu thư, cô sẽ không trừ lương của tôi chứ?"
"..." Tần Mộc Ngữ cắn môi, trong mắt léo ra ánh sáng, bỏ qua người giữ trẻ đi thẳng về phía phòng bệnh của Tiểu Mặc.
Lam Tử Kỳ nhíu mi, đi theo sau.
Vết thương trên lưng cô rất đau, đi một chút là tác động đến vết thương, sự đau đớn ấy nhắc nhở cô đêm qua người đàn ông đó đã dùng bao nhiêu khí lực, nhưng trong lòng cô như đang bị lửa đốt, nhanh chóng đi đến cửa phòng bệnh, hô hấp dồn dập.
Cô mở cửa, nhìn phòng bệnh vẫn như cũ, Tiểu Mặc ngủ vô cùng an tĩnh, trong lòng còn ôm một chú gấu bông.
Trong khoảnh khắc này, giống như hòn đá nặng hàng nghìn cân đè xuống ngực cô nay đã được bỏ xuống, trái tim trong lồng ngực cô đập thình thịch, nước mắt ấm áp đong đầy khoé mắt.
"Tần tiểu thư, Tiểu Mặc vẫn còn đang ngủ, không bằng tranh thủ lúc này cô vào nói vài lời tạm biệt thằng bé?" Người giữ trẻ thật sự nghĩ cho Tiểu Mặc, quay đầu tò mò nhìn Tần Mộc Ngữ, "Cô hôm nay không phải đi làm sao? Tại sao giờ này vẫn còn ở trong bệnh viện?"
Trong mắt Tần Mộc Ngữ toàn là nước mắt, nói không nên lời, môi mở ra lại khép trặt lại.
Đôi mắt hẹp dài của Lam Tử Kỳ đảo qua phía trong phòng bệnh, sắc mặt không chút thay đổi.
Nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng hắn hơi lạnh: "Bây giờ tôi sẽ quay về công ty, em có thể đi cùng tôi, hoặc là quay về nhà trọ nghỉ ngơi."
Tần Mộc Ngữ sau một lúc lâu mới từ tâm trạng hoảng sợ cùng cảm động bừng tỉnh, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, đem nước mắt chua xót ấp chế đi.
"Tôi với anh cùng quay lại công ty." Cô nhỏ giọng nói, ánh mắt nhìn sang người giữ trẻ, "Phiền cô chăm sóc thằng bé giúp tôi, buổi chiều sau khi xong việc tôi lập tức trở về với thằng bé."
Người giữ trẻ gật gật đầu, tay ra dấu OK, cười tươi để lộ hàm răng trắng, thật cẩn thận hỏi: "Tần tiểu thư, sẽ không trừ tiền lương của tôi đúng không? Tôi thật sự đã tận tâm hết sức, không hề bỏ bê trọng trách."
Tay Tần Mộc Ngữ vươn tới vuốt khuôn mặt trẻ tuổi của người giữ trẻ, ánh mắt dịu dàng: "Tôi sẽ không trừ lương của cô, cô không cần lo lắng. Nếu sau này người đó còn đến thăm Tiểu Mặc, cô phải lập tức báo cho tôi."
Người giữ trẻ vội vàng gật đầu, "Được! Chuyện này không thành vấn đề."
**************************************
Hiện tại trong lòng của Tần Mộc Ngữ không phải không khiếp sợ, bên trong đôi mắt trong suốt có một vài tơ máu đỏ au, đó là kết quả của việc thay đổi tâm trạng một cách nhanh chóng. Nhưng đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu rõ ràng, hành động tối qua của Thượng Quan Hạo, anh ta rõ ràng là muốn bắt Tiểu Mặc để uy hiếp cô không phải sao? Vì sao đột nhiên lại dừng lại?
Nếu ngay từ đầu anh ta đã không có loại ý nghĩ làm tổn thương Tiểu Mặc, vậy thì tại sao tối hôm qua lại nói qua điện thoại những lời như vậy?
Cho đến tận lúc ngồi lên xe của Lam Tử Kỳ để trở về công ty, trong đầu cô vẫn còn suy nghĩ về vấn đề này, trong lòng không yên.
Cuối cùng là nghĩ đến mệt lả người, đầu dựa vào cửa xe lẳng lặng ngủ, Lam Tử Kỳ lái xe không phải quá êm, chiếc xe đi qua rất nhiều đoạn mấp mô, mỗi lần đi qua đoạn đường không bằng phẳng là tốc độ xe lại tăng, người Tần Mộc Ngữ nẩy lên một chút, đột ngột tỉnh giấc.
Cô nghiêng mặt, nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đàn ông.
"Trong lòng em không phải là đang thấy biết ơn đấy chứ?" Giọng nói của Lam Tử Kỳ có chút lạnh, lúc cô tận mắt thấy Tiểu Mặc bình an vô sự thì trong mắt đã ngân ngấn nước, đến tận bây giờ vê mặt đó vẫn không thay đổi, "Em nghĩ rằng anh ta không động vào con của em, chính là không dùng đứa bé để uy hiếp em, thì liền cảm thấy anh ta không phải là cầm thú?"
Tần Mộc Ngữ hơi kinh ngạc, đôi mắt trong suốt nhìn hắn, không nói câu gì.
Lam Tử Kỳ cười lạnh, ngón tay thon dài gõ gõ trên vô lăng, tiếp tục nói: "Tần Mộc Ngữ, biểu hiện của em bây giờ thật giống người nông dân bần cùng bị áp bức, chỉ cần được nới lỏng một chút, thì sẽ vui vẻ cả ngay, đến cả họ tên của mình cũng quên."
Lam Tử Kỳ nhìn cô trong mắt không có một chút âu yếm nào, và mọi thứ nên dùng lại ở đây.
Tần Mộc Ngữ im lặng, có lẽ đã hiểu những gì Lam Tử Kỳ nói.
Người đàn ông này, tính khí vẫn luôn như vậy, lời nói lúc nào cũng vô cùng khó nghe, hoàn toàn đã không còn sự ôn nhu tối qua. Khó khăn đã đi qua, cô dựa vào cửa xe nhẹ nhàng nở nụ cười, giống như là tìm thấy chuyện khiến lòng cô bớt đi đau đớn đang đè nén.
Lam Tử Kỳ bị sự trầm mặc của cô làm cho phát điên, suốt đường đến công ty, sắc mặt hắn dần dần trở nên khó coi.
"Xuống xe." Hắn ra lệnh.
Một bàn tay nhẹ nhàng vươn qua, nắm được tay áo sơ mi của hắn, cách một lớp quần áo nắm lấy cổ tay hắn, "Lam Tử Kỳ."
Không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt.
"Anh không cần phải tức giận, cũng không cần phải ghét tôi. Người bị áp bức lâu ngày nếu nhận được ân huệ, chắc chắn là sẽ giống như nắng hạn gặp mưa rào, nhưng mà tôi không hề quên..." Khuôn mặt thanh tú của Tần Mộc Ngữ quay qua, nhìn hắn, "Tất cả những chuyện đã qua, tôi một chút cũng không quên."
Ngồi trên xe, đầu cô nhẹ nhàng tựa vào ghế, mắt nhìn ra ngoài khoảng không của bãi đỗ xe, tiếng nói phát ra trong sự im lặng.
"Tôi vẫn còn chuyện chưa nói với anh, tôi là con riêng của ba tôi, sau khi 18 tuổi thì tôi mới từ nước ngoài trở về, đến thành phố Z, tôi mới biết mặt ba và chị gái, và... Thượng Quan Hạo."
"Anh có thể đã biết, cái chết của chị tôi khiến anh ta đau khổ nên mới chút hết lên đầu tôi và muốn bóp chết đứa nhỏ của tôi mà thôi, anh cũng rõ tôi cũng vì thế mà hận anh ta thấu xương. Nhưng mà Lam Tử Kỳ, những chuyện tôi cất giấu trong lòng không chỉ có từng này."
Còn rất nhiều. Rất nhiều... Rất nhiều chuyện.
Mọi chuyện bắt đầu từ việc Tần Cẩn Lan bị ngộ độc, sau đó là liên tiếp hiểu lầm, trừng phạt, cho đến lúc cô bị hắn giam cầm rồi hành hạ, bị bắt cóc, đến cuối cùng là ba chết thảm trong bệnh viện dưới tay của chị gái, việc này, không một ai biết, chỉ có mình bản thân cô biết.
"Tôi sẽ không biết ơn một con quỷ, vĩnh viễn sẽ không có chuyện đó."
Cô nhẹ nhàng nhấn mạnh từng từ, đôi môi nhợt nhạt dưới ánh sáng bình minh lại toát lên vẻ đẹp mê người.
Lam Tử Kỳ cảm thấy cổ tay mình cứng ngắc, có một loại cảm giác khó nói ra được dâng lên. Hắn không phải chưa từng chạm vào phụ nữ, vài năm trước ở nước ngoài, có loại phụ nữ nào hắn chưa gặp qua? Vì sao vào giây phút này, cô chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, nhẹ nhàng nói chuyện, lại có thể khiến hắn không thể khống chế cảm xúc?
Bàn tay hắn bao lấy bàn tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay vuốt ve một lúc, hắn cúi đầu nói: "Đi thôi, quay lại công ty."
Cả đêm trải qua nhiều chuyện khiến tinh thần và thể xác cả hai người mệt mỏi, nhưng vào giờ phút này lại không có loại suy nghĩ là sẽ nghỉ ngơi. Bọn họ sóng vai đi vào công ty, cô ở phía sau hắn sửa sang lại trang phục, dùng giấy ướt lau qua khuôn mặt, không trang điểm, cứ để mặt mộc ra trận.
Thứ phía trước nghênh đón bọn họ, có lẽ còn kinh khủng hơn tưởng tượng.
*************************************
Suốt một buổi sáng, Tần Mộc Ngữ sắp bị ánh mắt tò mò nghiên cứu của mọi người xung quanh giết chết.
Ngay sau khi cô vừa đi quay quầy lễ tân, thì những cô gái ở đó lại bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Tần Mộc Ngữ cúi đầu, lòng nặng nề đến cực điểm, cô biết cho dù chuyện này có được điều tra rõ ràng và cô được thả ra vì vô tội, thì ánh mắt của họ vĩnh viễn đều vẫn như vậy.
Tò mò, ghê tởm, đầy ác cảm.
Cuộc họp diễn ra vào buổi chiều, suốt một buổi sáng buồn bực Lisa không thể không đưa ra vấn đề, cô dùng từ ngữ nặng nề để thể hiện sự tức giận của bản thân, đối với chuyện đầu thầu lần này không ai dám làm báo cáo tổng kết, vì mọi người ai cũng biết, làm báo cáo tổng kết tương đương với việc mở cuộc họp phê bình. ( đoạn này mình không hiểu lắm :((((( )
Sắc mặt Lam Tử Kỳ vô cùng khó coi, nhưng lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh, đợi mọi người phát tiết xong.
"Được rồi, tôi sẽ nói kết luận của tôi,..."'Lisa nghiêm mặt, tay nắm chặt cố gắng ổn định cảm xúc, "Anglia, việc riêng của cô tôi không có hứng thú, nếu cô muốn đòi công bằng cho bản thân thì hãy đến gặp cảnh sát, không cần nói với chúng tôi! Nhưng chuyện đấu thầu lần này cô không thể thoát khỏi có liên quan, tất cả đều là lỗi của cô! Trước kia có rất nhiều chuyện là edwiin che chở cô nên không ai dám nói gì, nhưng chuyện lần này thì khác. Cô tốt nhất là nên giải thích cho rõ ràng!"
Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng hít sâu một hơi, nâng mắt, đôi mắt trong suốt, cô lắc đầu: "Tôi không có gì để giải thích!"
Bây giờ cô có giải thích cũng đều uổng công.
"Ok!" Lisa đứng thẳng dậy, nhìn tất cả mọi người nói, "Chúng tôi đã có quyết định rồi! Edwiin, tôi không có ý vượt quyền hành, nếu chuyện này không được xử lý nghiêm minh, tôi nghĩ tất cả mọi người sẽ không an tâm làm việc! Tôi muốn Anglia nghỉ phép không lương, thời gian ít nhất là ba tháng! Chờ cô ấy tự xử lý xong xuôi chuyện cá nhân, hoặc là cô ấy phải viết giấy cam đoan sẽ không tạo cho công ty bất cứ thất nào, chỉ cần như vậy là cô ấy có thể quay lại làm việc! Trợ lý của chủ tịch Dringlewapen, không có ai dám nghi ngờ năng lực của cô ấy!"
Lúc Lisa nói những lời này, cả hội trường im lặng không một tiếng động.
Những tiếng nói nhỏ bắt đầu vang lên, nhân viên đang bắt đầu thảo luận, đều nhìn về phía cô và Lam Tử Kỳ.
Không nghĩ lại khiến cho Lam Tử Kỳ phải khó xử, Tần Mộc Ngữ đứng lên, nhẹ giọng nói: "Tôi đồng ý."
Toàn hội trường ồ lên.
Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ không có chút tỳ vết, cánh môi nhợt nhạt khẽ mở ra, chậm rãi nói: "Bởi vì chuyện riêng của tôi mà vụ đấu thầu thất bại, là tôi đã sai, tôi có trách nhiệm phải gánh vác. Việc nghỉ phép không lương tôi đồng ý, nhưng nếu trong công ty có bất cứ chuyện gì cần đến tôi, tôi sẽ trở về tiếp tục làm việc. Tôi hy vọng mọi người có thể tin tưởng tôi dù chỉ là một chút, nhân cách của tôi không có vấn đề, sự trung thành đối với công ty cũng không có vấn đề."
Mắt Lam Tử Kỳ nhìn xuống, khuôn mặt anh tuấn không đổi sắc cuối cùng cũng nâng lên.
"Hai tháng..." Cánh môi sắc bén của hắn nói ra vài chữ, đây là quyết định cuối cùng, không ai có thể thay đổi, "Hai tháng sau, cô quay trở về làm việc. Tan họp."
"Edwiin!" Lisa nhìn bóng dáng hắn đứng dậy đi ra phía cửa, nhíu mày kêu lên.
"Trừ phi cô có thể làm thay vị trí của cô ấy ở Dringlewapen." Lam Tử Kỳ nâng ngón tay thon dài lên, cách một khoảng không chỉ vào mặt Lisa, sắc mặt lạnh lùng trầm tĩnh, u lãnh nói, "Nếu không ngay lập tức câm miệng."
Nói xong ngón tay đang giơ lên của hắn lập tức hạ xuống, mang theo sự lạnh lẽo, nhấc chân, bước ra khỏi phòng họp.
Trong tiếng bước chân rầm rập, ánh mắt sắc bén của Lisa rời đến, nhìn trực diện vào Tần Mộc Ngữ, cười lạnh một tiếng, thu thập đồ đạc sau đó đi theo dòng người đang đi ra ngoài.
Tay Tần Mộc Ngữ chống trên mặt bàn, ánh mắt nhìn ra ngoài tựa hồ có thể chạm đến trời cao, thở phào nhẹ nhõm.
***************************************
Lần này vậy là không cần phải đi làm nữa.
Tần Mộc Ngữ mặc bộ đồng phục đi bộ ở ven đường, lúc đi ngang qua một tòa nhà toàn cửa kính sáng loáng cô dùng lại một chút, nhìn bộ dạng của chính mình trên cửa kính, áo vest đen lộ ra bên trong là áo sơ mi màu trắng, cô trước kia thích mặc nhất là loại váy dài mềm mại màu trắng, nhưng từ sau khi đi làm cô dường như ít có cơ hội để mặc.
Ngay lúc này, cô rất muốn tới bệnh viện chăm sóc Tiểu Mặc.
Đầu vô cùng đau nhức, miệng vết thương trên lưng chỉ cần hơi khẽ cử động là lại đau, cô đi đến sát ven đường, vẫy taxi.
Đi đến trước cửa phòng bệnh cô lo sợ Tiểu Mặc còn đang ngủ, động tác vô cùng nhẹ nhàng, không nghĩ rằng bên trong lại có tiếng nói chuyện.
"Chú, cao thêm một chút nữa, cao thêm một chút nữa!"
Tiểu Mặc vui vẻ nói, mặt hơi đỏ, ngồi trên cổ một người đàn ông bàn tay nhỏ bé cố gắng chạm vào quả bóng bay. Thượng Quan Hạo nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Lại đây, thả lỏng người một chút."
Tiểu Mặc trố mắt, đột nhiên hiểu ra ý của Thượng Quan Hạo, anh muốn ôm hai chân của đứa nhỏ hướng lên trên như vậy là có thể với tới. Tiểu mặc kêu một tiếng, nhanh chóng ôm chặt lấy đầu Thượng Quan Hạo: "Không, rất cao!"
Cậu bé rất ít khi hoạt động mạnh, lại càng không bao giờ dám nghĩ tới những động tác nguy hiểm.
"Sợ sao?" Khóe môi tuấn dật cả Thượng Quan Hạo khẽ hiện lên nụ cười, thấp giọng nói: "Chú cam đoan sẽ không làm Tiểu Mặc bị thương, nhưng nếu Tiểu Mặc thật sự sợ hãi thì bỏ đi, chú sẽ đặt con xuống dưới."
Tiểu Mặc giật mình, mặt bướng bỉnh của đứa nhỏ bộ phát ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên lắc đầu: "Không, Tiểu Mặc muốn tự mình với tới! Chú người mau làm đi, Tiểu Mặc sẵn sàng rồi."
Người giữ trẻ ở phía dưới cũng dang hai cánh tay ra đỡ lấy, giống như gà mẹ đang bảo vệ gà con.
Thượng Quan Hạo túm hai chân của Tiểu Mặc, trong đôi mắt đọng lại chút ánh sáng, ném đứa trẻ về phía trước một chút, tay Tiểu Mặc bắt được sợi dậy, hét lên một tiếng vì phát hiện bản thân đang rơi xuống, trong tích tắc liền rơi vào một vòng tay rộng lớn ấm áp, vô cùng vững vàng, ngay cả một chút lung lay cũng không có. Tiểu Mặc cười rộ lên, ở trong lòng Thượng Quan Hạo mà phát ra âm thanh khanh khách như tiếng chuông đồng.