Khế Ước Hào Môn

Chương 172




Lisa cười tươi, "Tôi đã nghe Edwin gọi cô như thế, cho nên thử gọi xem sao, cô khẩn trương cái gì chứ?" Lisa vòng qua Tần Mộc Ngữ, đến trước tấm gương màu trà sửa sang lại gương mặt, "Đây là tên tiếng Trung của cô? Nghe rất hay đấy!!!"

"Cảm ơn đã khen." Tần Mộc Ngữ nâng tay xem đồng hồ, "Tôi đang vội, nên phải đi trước."

"Ừ, được." Lisa gật gật đầu, nhìn vào đồng hồ tinh xảo trên tay, cười yếu ớt, "Cô và Edwin đi cùng nhau sao? Tôi vừa mới thấy anh ấy xuống dưới lấy xe, quan hệ của hai người có vẻ tốt."

Tần Mộc Ngữ lắc đầu: "Anh ta chắc là đang đợi người khác, tôi hiện tại đã không còn ở khách sạn, tôi đã thuê nhà, đi xe bus là có thể về." Trong công ty này có rất nhiều người luôn nhìn chằm chằm quan hệ giữa cô và hắn, cô luôn biết rõ, cho nên cô không muốn gặp phiền toái.

Cái tên Tần Mộc Ngữ này, càng ít người biết thì càng tốt.

Nhớ tới lần gặp Thượng Quan Hạo gần đây, mặt Tần Mộc Ngữ tái nhợt, ngón tay hơi run một chút.

Cô còn nhớ rõ lời nói của anh hôm ấy...

"Tần Mộc Ngữ, em có biết em là tội phạm bị truy nã hay không?"

Anh thật sự sẽ đi tố giác sao?

Anh vì yêu Tần Cẩn Lan, vì cái chết không rõ ràng đó, anh sẽ đi tố giác thân phận của cô sao?

Nhớ lại bốn năm trước Thượng Quan Hạo đã từng nói "Trong lúc đó giữa cô và Cẩn Lan, tôi sẽ vĩnh viễn chọn Cẩn Lan." Khuôn mặt cô tái nhợt doạ người, ngón tay gắt gao bám chặt vào tường đá cẩm thạch, không thể khắc chế sự run rẩy trong lòng.

A...

Tội lỗi gì, sai trái gì, Tần Mộc Ngữ cô một mình thừa nhận không được sao? Vì sao lại liên luỵ đến đứa nhỏ của cô? Cho dù cô có đến chết cũng không thừa nhận, không sợ bị người ta an bài tội danh giết người, nhưng cô lại không muốn Tiểu Mặc biết chuyện này. Thượng Quan Hạo, anh đã từng đồng ý mọi sự tàn nhẫn chỉ hướng đến mình cô, anh sẽ đối xử tốt với đứa nhỏ.

Nhưng đối xử tốt của anh, lại là cái gì?

Ngón tay truyền đến sự đau đớn, giống như là đá cẩm thạch đã cắt qua đầu ngón tay cô.

Cố gắng đè nén nước mắt chua xót nơi hốc mắt, cô cười yếu ớt, vẩy vẩy tay, đi ra khỏi toilet.

Bầu trời đêm đã hạ xuống, chiếc Bugatti mà xám vẫn đỗ ở trước cửa công ty.

Quả nhiên Lam Tử Kỳ vẫn chờ ở đây. Nhưng mà Tần Mộc Ngữ không nghĩ sẽ qua đó, cô đi đến chỗ đợi xe bus, chỉ mong Lam Tử Kỳ không phải đang đợi cô. Cách khoảng cách rất xa, vẫn có thể nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đàn ngồi trong xe hắn, hai người đang trò truyện vui vẻ, cũng không chú ý đến sự tồn tại của cô.

Tần Mộc Ngữ nhìn thoáng qua, dời tầm mắt, đi về phía đợi xe bus.

Còi ôtô phía sau vang lên một tiếng "bíp...", rất kinh người, Tần Mộc Ngữ giật mình một cái.

Quay đầu, là còi xe của Lam Tử Kỳ.

Lam Tử Kỳ đột nhiên túm tay Giang Dĩnh, nhíu mày thật chặt: "Cô làm cái gì?"

Giang Dĩnh cười đến vui: "Tôi làm gì anh còn không rõ à? Anh mau xem người ta đã sắp đi rồi, anh không nhẫn tâm đuổi tôi xuống dưới lại sốt ruột đuổi theo người ta, tôi thấy anh rất mau thuẫn, cho nên giúp anh gọi cô ấy lại rồi tính sau."

Nói xong Giang Dĩnh nhẹ nhàng hạ cửa kính xe, hướng phía Tần Mộc Ngữ nói to: "Hi, mỹ nữ! Lam Tử Kỳ là chờ cô, cô đừng hiểu lầm! Cô đừng đi, bằng không lát nữa anh ta sẽ tìm tôi tính sổ!"

Lam Tử Kỳ thật sự muốn bóp chết người phụ nữ này.

Sắc mặt xanh mét, Lam Tử Kỳ cúi đầu xuống nguyền rủa: "Mình tại sao từ trước không có phát hiện, mang theo Giang Dĩnh bên người sẽ khiến mình mất mặt."

Giang Dĩnh nhíu mày, đánh Lam Tử Kỳ một cái, "Anh nói cái gì, anh nói ai mất mặt?"

Còn chưa tính xổ chuyện hắn đối đầu với Hạo, bây giờ lại còn dám nguyền rủa người phụ nữ của anh ấy!

Lam Tử Kỳ đã mở cửa xe bước xuống.

Tần Mộc Ngữ nhìn bọn họ đang từ xa đi tới, chậm rãi đứng đợi, nhìn rõ người phụ nữ bên cạnh hắn, ánh sáng trong mắt cô dần trở nên ngưng tụ, cô nhận ra đây là người phụ nữ cô đã đụng phải ở của bệnh viện.

Tần Mộc Ngữ mím môi, không nói gì.

"Sao vậy, không nhận ra tôi sao?" Giang Dĩnh cười cười, chìa tay ra, "Tôi là Giang Dĩnh, bạn của Lam Tử Kỳ."

Tần Mộc Ngữ nhìn xuống, cũng chìa tay ra, cùng Giang Dĩnh bắt tay: "Xin chào."

Giang Dĩnh thu tay lại, cầm thật chặt, cười yếu ớt nói: "Nói tôi là bạn của Lam Tử Kỳ có vẻ quen hệ này hơi xa, tôi nói gần hơn một chút nhé?" Trong đôi mắt của Giang Dĩnh giống như là có ánh sáng hiện lên, nhẹ giọng nói: "Tôi là Giang Dĩnh bạn gái của Hạo, rất vui khi gặp cô."

Người trước mặt có ánh mắt trong suốt như nước, là một cô gái nhỏ bé và yếu ớt nhưng lạnh nhạt, sắc mặt Tần Mộc Ngữ quả nhiên trắng hơn một chút.

Bạn gái, Thượng Quan Hạo.

Giang Dĩnh lúc này mới rút tay ra, giơ đồng hồ nhìn nhìn: "A, thời gian trôi nhanh thật, có lẽ một lúc nữa Hạo sẽ đến, tôi vừa mới nói muốn ăn bánh ngọt cho nên anh ấy đi mua, từ đó tới công ty của Tử Kỳ rất gần cho nên tôi mới qua xem một chút, không nghĩ tới sẽ phá hỏng chuyện tốt của hai người, thật ngại quá..." Giang Dĩnh cười nói, đôi mắt sáng như sao.

Lam Tử Kỳ ở bên cạnh cười lạnh, Giang Dĩnh mà biết xấu hổ sao? Cô ta là thật sự là không biết xấu hổ.

"Hai người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi về trước, Edwin, tạm biệt!" Tần Mộc Ngữ nhìn Lam Tử Kỳ nói, muốn rời đi.

"Này..." Giang Dĩnh gọi Tần Mộc Ngữ lại, cười nói, "Cô đi thật sao? Cô vẫn không biết rõ tình cảm mà tổng giám đốc dành cho mình, cô một chút cũng không cảm kích? Lam Tử Kỳ, anh mau nói đi, nói là anh đã đợi cô ấy suốt một tiếng, tại sao đến thời điểm quan trọng anh lại im lặng? Còn muốn tôi giúp anh nói."

Lần đầu tiên Lam Tử Kỳ cảm thấy, người phụ nữ Giang Dĩnh này thật phiền toái.

Bóng dáng cao lớn của Lam Tử Kỳ đi tới, giơ tay xem đồng hồ, đôi mắt thâm thuý nhìn thẳng vào mắt Tần Mộc Ngữ.

"Một lúc nữa Hạo thật sự sẽ tới đây, cho nên bây giờ em có thể lập tức đi theo tôi, không cần nhìn thấy hình ảnh thân mật của anh ta cùng người bạn gái đã ở chung hơn ba năm... Tần Mộc Ngữ, em không đi theo tôi?" Hắn cúi đầu, dùng tư thế chiếm hữu, nói nhỏ bên tai Tần Mộc Ngữ.

Hình ảnh thân mật. Ở chung hơn ba năm.

Tần Mộc Ngữ nhìn lên, ánh mắt xuyên qua bả vai rộng lớn của Lam Tử Kỳ nhìn cô gái nhỏ ở phía sau, cô gái đó là mẫu người hoàn toàn trái ngược với Tần Cẩn Lan, hoạt bát, vui vẻ, tao nhã, hào phóng. Hoá ra tình yêu của Thượng Quan Hạo dành cho Tần Cẩn Lan, chỉ rẻ rúm như thế này sao?

Trong lòng cô giống như có một toà băng sơn, đang ầm ầm đổ xuống.

Thu hồi ánh mắt, giọng nói của Tần Mộc Ngữ hơi khàn: "Tôi đi xe bus, rất nhanh sẽ về đến nơi, anh không cần quản chuyện của tôi."

Lam Tử Kỳ nhìn khuôn mặt của Tần Mộc Ngữ, đồng thời vòng tay qua thắt lưng của cô, để cho cô dựa vào người hắn, nhìn cô nói: "Nhìn bộ dạng của em lúc này, rốt cuộc là mệt, hay bị lời nói vừa rồi của cô ấy kích thích? Hả?"

Hắn tạm thời còn chưa rõ tình cảm của Tần Mộc Ngữ dành cho Thượng Quan Hạo là gì, càng tiếp cận sự thật, hắn lại càng khiếp sợ. Rõ ràng rất muốn biết bí mật trong lòng cô, nhưng lại sợ kết quả, người đàn ông trong lòng cô, thật sự là Hạo sao?

"Lam Tử Kỳ." Lần đầu tiên Tần Mộc Ngữ nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng là lần đầu tiên đem cảm xúc chân thật của mình bộc lộ trước mặt Lam Tử Kỳ, nhỏ giọng nói với hắn: "Tôi thật sự rất mệt, nhưng tôi không phải bị kích thích, mà là ghê tởm."

Cô từ trước đến bây giờ chưa bao giờ cảm thấy ghê tởm, cũng không từng nghĩ sẽ gặp loại chuyện như vậy.

Bây giờ cô mới biết, Tần Cẩn Lan chết bốn năm, vậy mà Thượng Quan Hạo cùng bạn gái mới của anh đã quen nhau hơn ba năm, lúc biết Tần Mộc Ngữ cô trở về, anh còn có thể hỏi, có phải cô đã giết Tần Cẩn Lan không?

Tất cả những chuyện này, đến rất tự nhiên, trong thời gian ngắn cô không thể tiêu hoá được.

Cô ghê tởm đến buồn nôn.

Lam Tử Kỳ nhìn vào mắt của cô, nhìn thấy trong mắt cô là sự mệt mỏi và chán ghét.

Khoé miệng tuất dật khẽ nhếch lên, cười mị hoặc đến bức người, Lam Tử Kỳ tựa chán mình vào chán Tần Mộc Ngữ, "Em có biết không, tuy rằng bộ dạng hiện giờ của em rất khó coi, nhưng mà... Tôi rất vui. Em về sau tốt nhất hãy như vậy không phòng bị gì khi nói chuyện với tôi, để tôi có thể thấy được suy nghĩ của em, giống như bây giờ..."

"Nếu cảm thấy ghê tởm tôi lập tức sẽ đưa em đi. Đi xe bus?" Hắn cười nhạo "Em đúng là thích nói đùa!"

Nói xong hắn đã muốn dẫn cô đi.

Một luồng ánh sáng chiếu qua đại sảnh của Dringlewapen, Thượng Quan Hạo đang lái xe về phía bọn họ, chiếc xe cao cấp đen bóng vẽ một đường con trên mặt đường, đường đường chính chính đỗ trước mặt bọn họ.

Lam Tử Kỳ thật sự muốn thấp giọng nguyền rủa, vừa định đi, nhưng còn chưa kịp.

"Hạo!" Giang Dĩnh lại vui vẻ gọi lớn, chạy chậm qua đó, ồn ào nói, "Bánh ngọt của em đâu?"

Ánh mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo tìm kiếm, vòng qua Giang Dĩnh, ánh mắt chậm rãi nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau ở cách đó không xa. Tuy rằng bóng đêm đã nặng nề bao trùm tất cả, nhưng Thượng Quan Hạo vẫn có thể nhìn rõ người đang ở phía trước là ai. Cánh tay của Lam Tử Kỳ ôm chặt vòng eo của Tần Mộc Ngữ, tựa chán hắn vào chán cô, đây là loại tư thế thân mật nhất. Mà càng thêm đòi mạng là ánh mắt của hai người họ cũng đang nhìn về phía Thượng Quan Hạo.

Ngón tay thon dài hung hăng nắm lấy tay lái, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng trở nên trắng bệch.

"Haha, anh đang nhìn cái gì vậy? Anh không lẽ đang tò mò về cô gái nhỏ kia kia?" Giang Dĩnh thò người qua lấy hộp bánh ngọt cắt ra hai phần nhỏ, dùng giấy gói lại cẩn thận, "Đó là cô gái mà Lam Tử Kỳ đang theo đuổi, cô ấy là nhân viên trong công ty, người phụ trách thủ tục (không hiểu nghĩa :((() Tần Mộc Ngữ, nhưng mà anh không cảm thấy xa lạ đúng không? Hai người các anh không phải là quen biết nhau sao?"

Giang Dĩnh cười trông thật vô hại, nhẹ nhàng nhìn về phía Thượng Quan Hạo.

Nhưng mà ngay sau đó Giang Dĩnh liền không thể cười nổi, bởi vì ánh mắt của Thượng Quan Hạo vẫn như trước dừng lại trên người của hai người ở phía trước, không có một chút ý định rời đi, nói chính xác hơn, ánh mắt sắc bén của anh, chỉ nhìn mình Tần Mộc Ngữ.

Điều này làm cho lòng Giang Dĩnh lạnh đi vài phần.

Giang Dĩnh cầm bánh ngọt qua, cười ngọt ngào với Tần Mộc Ngữ: "Đây là bánh ngọt vừa mới ra lò, Hạo vừa mua, anh ấy sẽ không xuống xe, cô mang về cho cục cưng ăn đi... Tôi nhớ không sai chứ? Con của cô đã bốn tuổi rồi."

Ý tứ của Giang Dĩnh, muốn bao nhiêu rõ ràng thì có bấy nhiêu.

Tần Mộc Ngữ không nhận, nhưng Lam Tử Kỳ lại nhận lấy, trong lòng bàn tay thật to nâng hai miếng bánh ngọt nhỏ, cười một cách lạnh nhạt: "Cảm ơn, trở về hưởng thụ thế giới của hai người đi, lần sau ở trong nhà là tốt rồi, không cần nháo loạn ở cửa công ty tôi,... Ảnh hưởng tới hình tượng."

Lam Tử Kỳ thâm sâu nói. Thông minh như Giang Dĩnh, làm sao có thể không nghe ra là hắn đang châm chọc? Đôi mắt trong suốt lạnh lùng liếc Lam Tử Kỳ một cái, mang theo hương vị trách móc. "Tôi đây không quấy rầy hai người, Tử Kỳ cố lên, cô gái xinh đẹp như vậy, kể cả có con cũng không sao, anh hãy cố gắng theo đuổi, chúng tôi đợi đại tiệc của anh! Một lời đã định rồi đấy!" Giang Dĩnh cười đến sáng lạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.