Khế Ước Hào Môn

Chương 171




Lục Sâm nhìn vào mắt Giang Dĩnh, nhẹ nhàng đặt tài liệu vào trong tay cô, thản nhiên nói: "Ngài ấy không thích bị người khác động vào tài liệu, nếu cô không muốn bị phát hiện thì hãy cẩn thận một chút... Chúc may mắn."

Toàn bộ sự chú ý của Giang Dĩnh đều tập trung vào túi tài liệu, không nghe thấy lúc hắn nói "Chúc may mắn." có bao nhiêu hàm ý.

"Tôi biết rồi, anh không cần nhiều lời." Cô siết chặt bàn tay đang cầm túi tài liệu thật dày, lãnh đạm nói.

"Chị Trương, tiễn khách." Giang Dĩnh nhìn hắn một cái cuối cùng, tao nhã mà kiêu căng đi lên lầu.

Người giúp việc đi ra, lễ phép nói với Lục Sâm: "Lục tiên sinh, xin mời về cho."

Lục Sâm nhìn bóng dáng của người phụ nữ ở trên lầu, im lặng xoay người, chỉ là khoé miệng nhếch lên một chút, vẽ ra một nụ cười lạnh.

************************************

Trở lại phòng.

Tim Giang Dĩnh đập thình thịch, cũng không biết bên trong túi tài liệu kia có gì.

Cô cũng không vội vàng mở ra xem, tự rốt cho mình một cốc nước, ngón tay cứ siết chặt cốc nước nhưng cũng không làm sự lo lắng trong lòng cô vơi đi chút nào, cô rất muốn biết chân tướng, nhưng rồi lại sợ phải biết rõ chân tướng.

Nếu trong lòng Hạo chỉ có một người là Tần Cẩn Lan, cùng lắm chỉ là người chết mà thôi, cũng không cần lo sợ.

... Nhưng nếu mà là người sống.

Giang Dĩnh nhớ tới ngày đó ở trong thang máy nhìn thấy một đứa bé trai xinh đẹp và mẹ của nó, trong lòng hơi đau đớn, như bị kim châm. Thứ cô sợ chính là, sự điên cuồng và lo lắng vô cùng của Hạo, người lãnh đạm như anh, thì chuyện gì có thể khiến anh lúc đó không thể khống chế được bản thân.

Đem cốc nước đặt trên bàn, Giang Dĩnh rốt cuộc nhịn không nổi, ngồi xuống thật cẩn thận mở túi tài tiệu.

Bóc miệng túi giấy, cô làm thật nhẹ nhàng, cuối cùng lôi quyển tài liệu thật dày ở bên trong ra.

Bên trong có khẩu cung của cảnh sát và ảnh chụp.

Trong một đống tài liệu hỗn độn, Giang Dĩnh nhìn một chút, nhìn ảnh chụp đầm đìa máu rồi đến hồ sơ của cảnh sát, nhìn thấy ở trên hồ sơ khẩu cung là hình của nghi phạm bị truy nã, đó là Tần Mộc Ngữ bộ dáng nhu nhược thanh thuần, làm cho người ta nhất thời khiếp sợ.

Ngón tay Giang Dĩnh run run, mắt mở lớn, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Án tử...

Đây chính là án tử...

Cô chỉ biết Tần Cẩn Lan chết ngoài ý muốn, nhưng không biết đây là một vụ án giết người, hơn nữa đây là vụ án giết người gây chấn động thành phố Z lúc đó!!! Cô run run cầm lấy hồ sơ, đọc vội vã, trong hồ sơ đem sự tình năm đó trình bày một cách rõ ràng, cô tìm kiếm tên của Thượng Quan Hạo và Tần Mộc Ngữ, cuối cùng sự việc cũng được rõ ràng...

A...

Tần Mộc Ngữ... Tần Mộc Ngữ...

Mắt Giang Dĩnh đỏ au, cuối cùng cũng hiểu rõ ràng mọi chuyện, cười lạnh, cầm lấy bức ảnh chụp Tần Cẩn Lan khi chết, ngón tay càng lúc càng siết chặt. Cô vẫn chưa rõ lắm quan hệ của Hạo với hai người phụ nữ này là như thế nào, nhưng cô biết... Bây giờ cô dám khẳng định, người tồn tại suốt bốn năm trong lòng Thượng Quan Hạo, căn bản không phải Tần Cẩn Lan đã chết kia!

************************************

"...Đẹp đúng không?" Một giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng bệnh.

"Vâng, thật đẹp." Hai mắt đen láy của Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào tập tranh, tay nhỏ bé chỉ vào một bức hình trong số đó, "Chú, đây là cái gì?"

Cánh tay to lớn của Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng vòng qua Tiểu Mặc, nhìn bức tranh kia: "Đó là núi Phí Sĩ." hạ tầm mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của cậu bé, "Tiểu Mặc thích nơi này sao?"

"Vâng." Tiểu Mặc giật giật đầu, "Tiểu Mặc thích đỉnh núi có tuyết, nhưng mà mẹ không thích."

Mắt Thượng Quan Hạo nảy lên.

"Vì sao mẹ lại không thích?" Giọng anh khàn đi một chút, giọng nói quanh quẩn ở trong phòng bệnh.

"Bởi vì khi mẹ sinh Tiểu Mặc là lúc tuyết rơi, Manchester rơi tuyết thật nhiều, chú Lam nói là năm đó trời rất lạnh, Tiểu Mặc bị viêm phổi hơn một tháng liền, mẹ lo lắng muốn chết, mạo hiểm trời tuyết lớn đến giáo đường cầu nguyện thật lâu, thiếu chút nữa mẹ cũng bị đông cứng, cho nên từ đó đến bây giờ mẹ đều không thích trời có tuyết, mẹ sợ Tiểu Mặc bị bệnh." Tiểu Mặc ngoan ngoãn giải thích, tiếp tục lật xem tập tranh, lại chỉ vào bức tranh đang mở ra, "Chú, đây lại là cái gì ạ?"

Thượng Quan Hạo giật mình, đôi mắt thăm thuý nhìn bức tranh: "Tháp eiffel."

Tiểu Mặc cũng không rõ kiến trúc này nổi tiếng cỡ nào trên thế giới, chỉ dùng kiến thức toán học để cân nhắc cấu tạo của nó, hứng thú thật sâu, chăm chú nhìn không chớp mắt.

Thượng Quan Hạo gắt gao ôm chặt thân người mềm mại của cậu bé, giọng nói khàn khàn: "Nếu Tiểu Mặc thích, chú có thể mang Tiểu Mặc đến nơi có công trình này, để Tiểu Mặc có thể nhìn thấy tận mắt, được không?"

Tiểu Mặc bị hơi thở của anh làm cho bị ngứa, đáng yêu cười, lắc đầu: "Không được, mẹ sẽ không cho Tiểu Mặc đi."

"Vì sao?" Thượng Quan Hạo cúi đầu, trong đầu đầu là hình ảnh quật cường, trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô gái nhỏ.

"Bởi vì thân thể Tiểu Mặc không tốt, thay đổi khí hậu là lại bị ốm, có đôi khi còn bị dị ứng..." Bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Tiểu Mặc tiếp tục dở tập tranh, trong đôi mắt trong suốt hiện rõ sự thoả hiệp, "Tiểu Mặc xem tranh cũng tốt rồi, giáo sư Gent nói chỉ cần học giỏi địa lý thì cũng có thể từ trong sách vở mà du ngoạn khắp thế giới!"

Trái tim Thượng Quan Hạo đột nhiên rung động một chút, trong đôi mắt thâm trầm xuất hiện một chút ấm áp, cùng không khí lạnh lẽo trong phòng có chút không cân xứng. Ngón tay thon dài của anh day day mi tâm, như vậy cùng đứa nhỏ, thời khắc yên tĩnh như thế này anh không biết đã bao lâu rồi chưa có. Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tiểu Mặc, nhìn thân thể đứa nhỏ đầy đủ bộ phận, không rõ cái đạp lúc trước vào bụng Tần Mộc Ngữ đã khiến Tiểu Mặc bị bao nhiêu thương tổn.

Chẳng sợ đối đầu với cả thế giới, chẳng sợ mất đi tất cả, có thể đổi một chút vui vẻ và sức khoẻ cho Tiểu Mặc hay không?

Di động trong túi quần ong ong kêu lên.

Thượng Quan Hạo tiếp tục chơi cùng Tiểu Mặc, cũng không nghe điện thoại, nhưng điện thoại vẫn kêu liên tục, anh nhíu mày, đánh phải đứng lên: "Alo."

"Tổng giám đốc, Giang tiểu thư đã quay trở lại công ty."

Tránh không để Tiểu Mặc nghe thấy, ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh lùng, đạm mạc nhỏ giọng nói: "Bảo cô ta trở về đi, về sau chuyện nhỏ thế này thì không nên quấy rầy tôi."

"Nhưng... Nhưng mà tổ dự án đang họp, Giang tiểu thư đột nhiên xông vào, cô ấy nói muốn tham gia vào vụ đấu thầu, ai cũng không ngăn được! Cố ấy nói mình đã nghỉ ngơi mấy tháng cũng nên trở lại làm việc..."

Tham gia vụ đấu thầu.

Ánh mắt thâm sâu của Thượng Quan Hạo càng thêm lạnh, lẳng lặng suy nghĩ, không biết người phụ nữ Giang Dĩnh này đang muốn làm cái gì đây.

Có lẽ đúng như cô ta đã nói, chỉ là muốn làm việc, đơn giản vậy thôi.

Bạc môi khẽ mím, Thượng Quan Hạo lạnh lùng nói: "Để cho cô ta hộ trợ cũng được, việc quan trọng thì đừng cho cô ta nhúng tay vào, chờ tôi trở về thì nói sau."

"Vâng, thưa tổng giám đốc." Trợ lý có được sự đồng ý của Thượng Quan Hạo, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra.

Lúc ngắt điện thoại Thượng Quan Hạo nhìn qua đồng hồ, đã sắp đến 5 giờ, không quá nửa giờ nữa, Tần Mộc Ngữ sẽ tới đây.

Tiểu Mặc tò mò quay đầu: "Chú, người có chuyện phải làm ạ? Chú có thể đi trước không cần ở đây chơi với Tiểu Mặc, Tiểu Mặc biết người lớn đi làm rất mệt, mẹ cũng thế, cho nên chú yên tâm, Tiểu Mặc có thể ở một mình."

Trái tim của Thượng Quan Hạo bị lời nói của đứa nhỏ siết chặt, ôm lấy Tiểu Mặc, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, giọng khàn khàn: "Không có chuyện gì, chú có thể ở lại đây với Tiểu Mặc, đây là đặc quyền của Tiểu Mặc."

Tiểu Mặc bỗng nhiên tò mò.

"Chú này, có cùng mẹ cháu có quan hệ gì? Chú vì sao lại đối tốt với Tiểu Mặc như vậy?"

Động tác ở tay Thượng Quan Hạo cứng ngắc một chút.

Ánh mắt anh hoảng hốt, cùi đầu nói: " Mẹ đã nói cái gì với Tiểu Mặc sao? Về chú."

Tiểu Mặc lắc đầu, ánh mắt hơi hơi ưu thương, ăn ngay nói thật, "Mẹ nói, đối với người có ơn với mình thì nhất định phải báo đáp, cho nên Tiểu Mặc rất tôn kính chú Lam, mặc dù chú Lam không tốt như chú, nhưng..." chính đứa nhỏ cũng không rõ ràng, "Chú, cháu nên xưng hô với chú như thế nào đây? Lần trước mẹ hỏi chú là ai, Tiểu Mặc nói không biết tên."

Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo tái nhợt.

Cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Mặc, nắm thật chặt không muốn buông ra, giọng nói của Thượng Quan Hạo khàn khàn: "Cháu còn quá nhỏ, cho nên có rất nhiều chuyện mẹ không thể nói cho cháu, chú cũng không dám nói cho cháu... Tiểu Mặc, cháu hãy hứa với chú, về sau hãy vui vẻ một chút, chú thiếu nợ cháu nhiều lắm, không biết bao giờ mới có thể trả hết."

Tiểu Mặc ngây thơ, không hiểu rõ lời của Thượng Quan Hạo, rất nhanh liền nở nụ cười, hai má lúm nho nhỏ xuất hiện ở trên mặt, "Chú ở lại đi, mẹ cháu một lúc nữa sẽ tới đây, chú có thể nói chuyện với mẹ cháu, nếu mẹ nhìn thấy chú đối tốt với Tiểu Mặc, có lẽ sẽ không giống lần trước hung dữ với chú."

Ở trong tiềm thức của đứa nhỏ, lần trước ở nhà hàng, không rõ vì sao mẹ lại nổi giận với một chú xa lạ, thực sự đã doạ đến Tiểu Mặc.

Thượng Quan Hạo mím chặt môi, khuôn mặt tái nhợt doạ người, bàn tay anh run nhẹ, vuốt ve đầu Tiểu Mặc vài cái, "Chú đi trước...tốt nhất Tiểu Mặc, không nên nhắc tới chú trước mặt mẹ, biết không?"

Tiểu Mặc càng thêm khó hiểu, đôi mắt đen láy nhìn anh.

"Bởi vì chú... chú không biết nên làm thế nào với cô ấy... Có lẽ cũng chỉ có thể làm thế này..." Anh nói xong, hơi thở thật mong manh, nhẹ nhàng giãn mi tâm, cố gắng đè nén áp lực ở trong tim.

"Chú đi rồi, Tiểu Mặc nhớ bảo vệ thân thể thật tốt, biết không?" Câu cuối cùng của anh thật nhẹ nhàng.

"Vâng!" Ánh mắt Tiểu Mặc càng thêm trong trẻo, tay nhỏ bé ôm chặt tập tranh, bên trong não nhỏ đã nổi lên những vấn đề phức tạp so với phương trình toán học còn khó hơn, nhìn bóng dáng cao lớn của Thượng Quan Hạo đi ra ngoài, câu hỏi càng thêm nhiều. Ở nơi không ai nhìn thấy, lông mày nho nhỏ của Tiểu Mặc đã nhíu chặt lại, cùng người đàn ông tuấn lãng vừa đi ra ngoài không có chút khác biệt.

Trong khoảnh khắc Thượng Quan Hạo đi ra ngoài, đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn tinh tế của Tần Mộc Ngữ đi ra khỏi thang máy, cô mặc chiếc áo gió màu vàng nhạt, sau khi tan làm cô lập tức tới bệnh viện, khi không đối mặt với anh, khuôn mặt cô thật sự thư thái, bình lặng, không sợ vận mệnh tàn nhẫn, cô vẫn dùng đôi mắt trong suốt nhìn thế giới một cách kiên cường như vậy.

Bóng dáng cao lớn của anh tránh sang một bên, để cho vài người bác sĩ và y tá vừa đi ra khỏi phòng bệnh che khuất bóng dáng anh.

Cô chạy vào phòng bệnh, nở nụ cười nhợt nhạt, không nhìn thấy Thượng Quan Hạo.

Cánh tay dựa vào tường, đưa lưng về phía cô, rõ ràng nghe thấy âm thanh mơ hồ truyền ra từ phòng bệnh phía sau, Thượng Quan Hạo thật nhanh nắm chặt tay lại, ánh mắt đầy phức tạp, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.

Có lẽ đây là khoảng cách tốt nhất giữa anh và cô.

************************************

"Lúc Dringlewapen bắt đầu phát triển thì tôi đã để tâm tới, lúc ấy mọi người đang ở đâu? Vẫn là đi theo Tần Chiêu Vân mà bán mạng cho Tần thị, mọi người của bây giờ, là do Hạo bồi dưỡng, không phải ai khác, không lẽ cho tôi gia nhập thì sẽ hại mọi người thất bại?" Giang Dĩnh nhẹ giọng nói xong, cánh tay mảnh khảng mở túi giấy ra, đem tài liệu giao cho trợ lý: "Đây là tài liệu do tôi thu thập, có phải so với mọi người ở đây đều không ít hơn?"

Vài người trong tổ dự án truyền tay nhau nhìn, có người nhíu mi, kinh ngạc, cũng có một số người âm thầm tán thưởng.

Cửa phòng họp nhẹ nhàng mở ra.

Trong nhát mắt đã xuất hiện bóng dáng cao lớn của Thượng Quan Hạo, có mấy người theo bản năng đứng dậy muốn nhường ghế cho anh, nhưng trợ lý bên cạnh đã đem ghế chuyên dụng của anh tới, xảy ra tình huống bất ngờ, những ánh mắt nghi hoặc đều nhìn về phía Thượng Quan Hạo.

"Vì sao đột nhiên lại muốn tham gia vào dự án đấu thầu?" Thượng Quan Hạo tiến vào chỉ thản nhiên hỏi một câu, ngón tay thon dài cầm tờ giấy trên bàn lên nhìn, năng lực của Giang Dĩnh anh không thể phủ nhận, cho nên vừa rồi ở trong điện thoại mới không ngăn cản, "Đây là tài liệu do cô làm?"

"Vâng." Giang Dĩnh trả lời dứt khoát, cô biết khi liên quan đến công việc Thượng Quan Hạo sẽ càng lạnh nhạt với cô hơn, chỉ nhìn sự việc để nhận xét, cho nên anh một chút cũng không hề qua loa.

Thượng Quan Hạo buông tờ giấy ra, ngồi xuống.

Anh không lên tiếng, khiến cho mọi người xung quanh không ai dám mở miệng, chỉ chờ quyết định của anh.

Giang Dĩnh nhẹ nhàng hít sâu một hơi, ánh mắt mềm mại, nhẹ giọng nói: "Thời gian này em đã ở nhà rất nhiều, không tới công ty, bởi vì anh nói không muốn em đến công ty làm việc, cho nên em đã nghe lời anh, nhưng mà lần này... Nếu đối thủ không phải Lam Tử Kỳ, em sẽ không đến đây. Lần này coi như là em vì anh, được không?"

Xung quanh xuất hiện những tiếng hít hơi sâu.

Loại chuyện tình cảm riêng tư mà lại đem đến công ty nói, thật là không thích hợp, tất cả mọi người đều xấu hổ, nhưng không ai dám nói gì.

Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh nhạt, chỉ nói một câu.

"Lần sau không nên mặc loại quần áo thế này đến công ty, ảnh hưởng đến hình tượng." Nói xong anh liền đứng dậy, đi về phía cửa.

"...!!!" Giang Dĩnh nhất thời nghẹn lời, mặt đỏ bừng, nhìn vào quần áo của chính mình.

Tuy rằng cô mặc trang phục công sở nhưng mà vẫn không thể che lấp cảnh xuân trước ngực. Bị làm nhục trước mặt mọi người như vậy, cô oán hận, nhưng cũng biết là mình đáng bị như vậy. Tại công ty Hạo luôn rất nghiêm túc, không bao giờ chấp nhận chuyện cô làm càn.

Thu thập xong giấy tơ của mình, Giang Dĩnh lạnh lùng nói: "Được rồi, cứ vậy đi, mọi người cũng đã hiểu ý tứ của anh ấy, ngày mai tôi sẽ cùng mọi người bàn luận phương án. Tan họp."

Nói xong đi ra ngoài, tiếng giày cao gót "Đặng đặng đặng" phát ra.

************************************

Chuẩn bị suốt một tuần, đỏ cả mắt, cuối cùng cũng đã tìm ra phương án cuối cùng.

Tần Mộc Ngữ cảm thấy tinh thần bị buộc chặt nay đã được thả lỏng, ngày mai lại là một trận ác chiến.

"Mộc Ngữ!!!" Giám đốc thị trường một thân quần áo đẹp đẽ đi đến trước mặt Tần Mộc Ngữ, khẽ nhướng mày, nhẹ giọng gọi.

Tần Mộc Ngữ run rẩy, cả người như có dòng điện chạy qua, sợ run một chút.

"Cô... Gọi tôi là gì?" Gương mặt nhỏ nhắn của cô trở nên trong suốt, ánh mắt suy yếu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.