Khế Ước Hào Môn

Chương 170




Di động trong túi xách ong ong kêu lên liên tục.

Ngón tay cô run rẩy, cầm lấy điện thoại: "...Alo."

"Tần tiểu thư, Tiểu Mặc vừa hạ sốt, tôi liền gọi để thông báo cho cô luôn, cô không nên lo lắng nữa." Người trông trẻ vui vẻ nói: "Cô vẫn còn đang làm việc phải không? Haha, tôi đã nói xong rồi, không quấy rầy cô nữa."

Nước mắt ướt át khẽ đọng lại khoé mắt, Tần Mộc Ngữ lộ ra một chút tươi cười yếu ớt, giọng nói khàn khàn: "Cảm ơn cô. Cũng sắp đến giữa trưa rồi, bây giờ tôi có thể đi thăm Tiểu Mặc."

"Thật sao? Vậy thì tốt quá!"

Ngắt điện thoại, hơi thở người đàn ông vẫn như lúc trước ở thật gần. Không có chút nào muốn rời đi.

"Em muốn đến bệnh viện phải không?" Giọng nói của Thượng Quan Hạo vang lên bên tai Tần Mộc Ngữ, đôi mắt đỏ au mang theo chút đau đớn, như là muốn thay đổi cái gì đó, "Tôi đưa em đi."

Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng nở một nụ cười, vô cùng thê lương, vùng vẫy ở trong lòng Thượng Quan Hạo, muốn thoát ra ngoài, cúi đầu nói: "Không cần."

Thượng Quan Hạo nắm chặt cổ tay cô.

Sườn mặt lạnh lẽo, cả người tản ra hơi thở mị hoặc, ánh mắt anh sâu thẳm phức tạp, cúi đầu mở miệng: "Tần Mộc Ngữ, tôi chỉ muốn cho em biết trong lòng tôi nghĩ gì... Còn về chuyện của Cẩn Lan, có lẽ một ngày còn chưa thì rõ ràng, tôi liền một ngày không an tĩnh. Nhưng về đứa nhỏ... Tôi thực có lỗi."

Trong lồng ngực theo âm thanh của bốn chữ kia phát ra, đau đớn vô cùng, chỉ có anh mới biết những chữ kia mang theo bao nhiêu máu tanh cùng tội lỗi, đó là lỗi lầm mà anh không bao giờ có thể hoàn trả.

Gió lạnh thổi qua, Tần Mộc Ngữ cũng nâng mắt lên, ánh mắt giống như ruộng đồng vừa thu hoạch xong vụ thu, an tĩnh mà sạch sẽ, cô cười yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhẹ nhàng nói: "Lời xin lỗi của anh thật nặng... Tôi nhận không nổi."

"Anh ngay cả một chút tin tưởng cũng chưa từng cho tôi... Cho nên Thượng Quan Hạo, tình cảm của anh, đối với tôi là một hy vọng xa vời. Tôi cũng không hy vọng xa vời, một người không có tính người thì có thể làm cái gì cho tôi, có thể cho con tôi cái gì."

Cô thong thả mà kiên định rút tay ra, vòng qua thân người cao ngất của anh, đi về phía ven đường.

Gió thổi trúng mái tóc của cô, những sợi tóc bay lượn hỗn độn.

Cho tới tận bây giờ Tần Mộc Ngữ đều cảm thấy trên đời này không gì là không thể, nhưng mà giờ khắc này, sắc mặt cô tái nhợt, chân tay lạnh lẽo, tâm như tro tàn. Cô vẫn luôn biết, cô cùng người đàn ông này trong lúc đó hay bây giờ, tất cả, đều không bao giờ có kết quả.

"Thượng Quan Hạo, tôi nói cho anh biết..." Đi vế phía xe taxi, một khắc khi tay chạm vào của xe cô liền quay đầu lại, ánh mắt trong suốt mà kiên định, "Tôi nhất định sẽ đoạt lại Tín Viễn... Không phải vì Lam Tử Kỳ. Mà là vì ba của tôi."

Nói xong cô liền lên xe, bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt biến mắt ở trong xe taxi.

Thượng Quan Hạo cứng ngắc đứng tại chỗ thật lâu.

Trợ lý từ trong đại sảnh đi ra, đi về phía Thượng Quan Hạo cẩn thận xem xét cảm xúc của anh, nhẹ giọng nói: "Thượng Quan tiên sinh, người của Dringlewapen đã gặp Lộ Thính Trường, không biết Lộ kiểm sát có ý như thế nào, ngài có muốn tôi đi kiểm tra một chút không? Đợt đấu thầu tiếp theo nếu không có bọn họ thì chúng ta sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."

Thượng Quan Hạo vẫn như trước trầm mặc không nói.

Khuôn mặt tuấn tú của anh tái nhợt, môi không thể nhúc nhích, sau một lúc lâu mới mở miệng, thanh âm lại khàn vô cùng: "Không cần."

Trợ lý ngẩn ra: "Tổng giám đốc..."

Bóng dáng cao lớn của Thượng Quan Hạo lạnh lùng đi về phía xe, điều chỉnh lại giọng nói: "Đem đơn phản tố huỷ bỏ, người họ Lộ kia nếu đã muốn nhận tiền thì không cần để ý, ông ta tự biết nên làm thế nào."

Trợ lý nhíu mày, vốn định nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy Thượng Quan Hạo đã sắp ngồi vào trong xe, cho nên cái gì cũng không nói nên lời.

Như vậy, không phải là đem cơ hội trả lại cho Dringlewapen sao? Tổng giám đốc rốt cuộc muốn làm cái gì?

Ngồi trong xe Thượng Quan Hạo cầm lấy điện thoại bấm số.

Một người đàn ông ở chỗ khác đơ ra một chút, lập tức lên tiếng: "Alo..."

"Đem án tử kia điều tra lại một lần nữa, manh mối, căn cứ xác thực, tất cả, đều tập hợp lại cho tôi..." Thượng Quan Hạo lạnh lùng chỉ thị, "Nhất là khẩu cung năm đó của cô ấy, lấy đến đây cho tôi, tôi muốn xem kỹ xem."

Lục Sâm đẩy kính mắt, không biết vì sao thời gian đã lâu như thế, bây giờ Thượng Quan Hạo lại muốn điều tra.

"Được." Lục Sâm nhẹ giọng đáp ứng, "Tôi sẽ mau chóng đem tới."

Ngắt điện thoại, Thượng Quan Hạo ngồi trong xe thật lâu, siết chặt tay lái, im lặng không nói.

Tần Mộc Ngữ, nếu tôi tin tưởng em... Nếu tôi lựa chọn tin tưởng em một lần, không phải là em ngộ sát Tần Cẩn Lan. Như vậy, còn kịp có phải không?

Khuôn mặt tuấn tú của anh tái nhợt, mi tâm thống khổ nhíu lại, cúi đầu khởi động xe.

************************************

Trong bệnh viện, thời điểm Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đã nghe thấy được tiếng cười ở bên trong.

Tiểu Mặc rất ít khi cười đến sáng lạn như vậy, tâm tình thống khổ, buồn bực của cô được ổn định lại đôi chút, nhìn Tiểu Mặc đang cùng người trông trẻ đùa vui vẻ, cô trông trẻ cầm trông tay một con gấu bông thật đáng yêu, quăng đến quăng đi, cuối cùng quay về trong tay Tiểu Mặc, cậu cười đến vui vẻ.

"Mẹ!" Tiểu Mặc nhìn thấy Tần Mộc Ngữ, khuôn mặt tái nhợt tăng thêm vài phần huyết sắc, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Bệnh vừa mới đỡ, đã nghịch như vậy, có chuyện gì vui vẻ sao?" Cô cười yếu ớt, cố gắng che dấu sự run rẩy của bàn tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt trán Tiểu Mặc, "Cơn sốt có vẻ đã lui, con còn khó chịu không?"

Tiểu Mặc lắc đầu: "Tiểu Mặc đã khoẻ rồi."

Tần Mộc Ngữ cúi đầu, nhìn thấy con gấu bông, có chút kinh ngạc: "Ai mua cho con?"

"Cái này là chú cho con." Tiểu Mặc ôm chặt chú gấu nhỏ, lên tiếng trả lời.

Chú?

Chú nào?

"Con đang nói đến chú Lam sao?" Tần Mộc Ngữ nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi, không rõ ràng lắm vì sao Lam Tử Kỳ lại đột nhiên đối tốt với Tiểu Mặc như vậy.

"Không phải ạ." Tiểu Mặc lắc đầu không biết nên nói như thế nào, "Là chú lần trước đã bế Tiểu Mặc."

Tần Mộc Ngữ vẫn không rõ ràng lắm.

"Đó là một người đàn ông rất đẹp trai." Cô trông trẻ ở một bên vừa quấy cháo vừa nói, "Giống như cao 1m9 vậy... Nói tóm lại rất cao, bộ dạng lại rất tuấn tú! Lúc cô không ở đây anh ta đã đến thăm Tiểu Mặc, tôi thấy Tiểu Mặc biết anh ta cho nên không đuổi đi, khi anh ta đến đây sườn mặt còn có một vết thương, nhưng diện mạo không bị ảnh hưởng, vẫn rất là tuấn tú!"

Cô trông trẻ cười đến mắt cũng híp lại, bên trong mắt là những ánh sáng nhỏ vụn.

Tay Tần Mộc Ngữ run lên kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đã rõ ràng là ai.

Thượng Quan Hạo.

Nghĩ đến chuyện vừa mới phát sinh, ánh mắt thê lương thoáng nhìn con gấu nhỏ, bàn tay gắt gao ôm lấy Tiểu Mặc ở bên cạnh, sự vô lực, bi thống cùng khuất nhục trào ra trong lòng, mắt cô đỏ au, nỗi oán hận kia lại không thể phát ra ngoài.

Có thể làm như thế nào đây?

Đứa nhỏ của cô cứ như vậy mà đơn thuần thích, cô làm sao có thể cầm lấy hết những thứ trong tay Tiểu Mặc, hung hăng ném vào mặt người đàn ông kia, nói cho anh ta biết, Tần Mộc Ngữ cô không cần.

Trong mắt đầy lệ, cô ôm chặt Tiểu Mặc, cúi đầu hôn vào trán đứa nhỏ: "Thật sao? Tiểu Mặc thích là tốt rồi."

Tiểu Mặc cái hiểu cái không, gật gật đầu, do dự nói: "Vì chú cho con gấu bông, cho nên con..." Bàn tay nhỏ bé trắng noãn đưa ra vuốt ve khuôn mặt Tần Mộc Ngữ, "Mẹ sao mẹ lại khóc? Có phải con không hiểu chuyện? Con sẽ đem gấu bông trả lại cho chú, lần sau liền trả."

Tần Mộc Ngữ cả người run run, cười yếu ớt: "Không phải, vì Tiểu Mặc hết bệnh rồi nên mẹ vui, không liên quan đến chuyện chú ấy. Tiểu Mặc thích, mẹ cũng đâu nói là không thể mượn."

Tiểu Mặc như trước cái hiểu cái không, bàn tay nhỏ bé ngốc nghếch vuốt ve mặt Tần Mộc Ngữ, muốn nhìn thấy cô cười.

Công ty bưu kiện gửi tới, âm thanh "đinh" vang lên.

Tần Mộ Ngữ cùng Tiểu Mặc ăn cơm trưa, dỗ Tiểu Mặc ngủ xong mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh, thời gian nghỉ trưa cũng đã qua hơn một nửa. Ngón tay nhỏ bé yếu ớt của cô mở bưu kiện ra, thấy được tư cách tham gia đấu thấu đã được thu xếp ổn thoả.

Thật tốt. Cố gắng của cô không có uổng phí.

************************************

Phiền lòng đến giữa trưa.

Sau khi rời giường Giang Dĩnh liền đi tắm, một giờ sau mới ra ngoài, lúc dậy buổi sáng cô đã hỏi người giúp việc, bọn họ nói Thượng Quan Hạo đã ra khỏi nhà từ rất sớm, cũng không biết có phải đến công ty hay không... Giang Dĩnh mặc quần áo, ngồi trước bàn trang điểm, cười lạnh một chút, tóm lại mặc kệ anh có nghỉ ngơi hay không, thì cũng sẽ không ở nhà cùng cô.

Nhưng mà thật lạ, cửa thư phòng của Thượng Quan Hạo lại khép hờ.

Anh ở nhà?

Ở trong lòng Giang Dĩnh vui vẻ một chút, nhìn thời gian đúng là còn chưa tới giờ đi làm, cô đi lại gần, nhìn qua khe cửa khép hờ mơ hồ có thể nhìn thấy anh đang ngồi trên ghế, tay cầm thứ gì đó chuyên tâm nhìn, trong ánh mắt thâm trầm hiện lên một nỗi đau thương mà cô không hiểu được.

"Cốc cốc cốc..." Giang Dĩnh tuỳ tay gõ ba lần vào cửa, không chờ Thượng Quan Hạo đồng ý đã đi vào, cười yếu ớt, điềm tĩnh.

"Anh chẳng lẽ không đọc tin nhắn của em sao? Em đã nói thuốc mỡ của anh để ở bên trái ngăn kéo thứ hai, dù sớm hay muộn bôi một chút cũng tốt rồi, như vậy sẽ không có sẹo, anh tại sao lại không nghe?" Giang Dĩnh đi tới kéo ngăn kéo, "Anh xem, không thèm mở ra, em biết ngay."

Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh nhạt, đem ảnh chụp nhẹ nhàng đặt lên bàn, cúi đầu nói: "Cô hôm nay rất rảnh rỗi?"

"Kỳ thật chuyện mỗi ngày em làm cũng không nhiều, lúc buổi sáng gọi điện mắng Lam Tử Kỳ một chút, hỏi xem ai đã phái anh ta tới. Dám xuống tay với công ty của anh, anh ta cũng coi như là bạn bè." Giang Dĩnh liếc nhìn Thượng Quan Hạo một cái, trong một khắc khuôn mặt bỗng trở nên vui vẻ, tiếp tục nói: "Nhưng mà anh đoán anh ta đã nói cái gì? Anh ta nói Lam đại tổng giám đốc gần đây dục hoả khó nhịn, hỏi em có bạn gái nào để giới thiệu cho anh ta, loại như thế nào cũng được, chậc chậc, anh nói xem anh ta không phải vì tình mà bị thương sao? Nghĩ muốn thật nhanh tìm một cô gái đến giải toả ưu lo?"

Mí mắt Thượng Quan Hạo chợt nhảy lên.

"Cô đã đáp ứng rồi?" Anh đột nhiên hỏi ra một câu mà chính mình còn chưa kịp nghĩ sẽ nói.

Cho tới bây giờ anh chưa từng quan tâm đến chuyện tình yêu, nhất là chuyện tình cảm của Lam Tử Kỳ, anh nghe qua cũng không muốn.

"Không có." Giang Dĩnh xoay người, hai tay mảnh khảnh ôm lấy chính mình, ánh mắt giảo hoạt, "Em nói với anh ta người con gái hoàn mỹ nhất trên đời bây giờ đang nói chuyện điện thoại với anh ta, đáng tiếc cô gái này là hoa đã có chủ, anh ta không có cơ hội!" Khi nói chuyện chính cô tự cười nhẹ hai tiếng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên khuôn mặt tuấn tú của anh, ôn nhu nói: "Em vẫn chưa hỏi anh tại sao bị thương, có đau hay không?"

Theo bản năng Thượng Quan Hạo khẽ nghiêng mặt một chút, tránh được bàn tay của Giang Dĩnh.

Giang Dĩnh xấu hổ tay dừng lại giữa không trung.

Anh cũng phát hiện Giang Dĩnh đang xấu hổ, nhưng không giải thích, con ngươi đen như Hắc Thạch Diệu chứa đựng sự yên tĩnh và lạnh nhạt, cúi đầu nói, nâng tay xem đồng hồ: "Tôi không còn nhiều thời gian, tới công ty trước."

Nói xong thân người cao lớn của anh liền đứng lên, cầm chìa khoá đi ra ngoài, thời điểm tới cửa anh đứng lại, đưa lưng về phía Giang Dĩnh nói: "Về sau không có sự cho phép của tôi, cô không cần vào thư phòng."

Ánh mắt đảo qua khoá cửa, Thượng Quan Hạo nói thêm một câu: "Nhớ khoá cửa."

Nói xong, bóng dáng Thượng Quan Hạo cũng biến mất.

Cả người Giang Dĩnh hơi đờ ra, sắc mặt trắng bệch, chờ cho bóng dáng Thượng Quan Hạo biến mất khỏi tầm mắt, trong không khí còn lưu lại mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng nước hoa dễ ngửi trên người anh, chỉ tiếc, người đã không còn ở đây.

Chỉ là hỏi anh vì sao bị thương, có cần phản ứng mạnh như vậy không?

Giang Dĩnh nhíu mày, ánh mắt đảo qua mặt bàn làm việc của Thượng Quan Hạo, tay khẽ mở ảnh chụp.

Aiz... Anh lại lấy ảnh vợ trước ra xem?

Bốn năm, cô đã nghĩ cho dù người phụ nữ đó chiếm một vị trí nhất định trong lòng Thượng Quan Hạo, nhưng đã chết lâu như vậy, thì cũng nên sớm bị anh quên đi mới đúng, cho nên cô ngoại trừ biết cô ta tên là Tần Cẩn Lan còn đâu mọi thứ cô chẳng để vào trong mắt. Nhưng ai biết anh mỗi ngày lại thật sự lấy ảnh cô ta ra xem. Mỗi ngày ở trong lòng mà tưởng niệm!

Giang Dĩnh căm tức, cầm bức ảnh kia lên, muốn hung hăng nguyền rủa vài câu.

Nhưng khi thật sự nhìn thấy bức ảnh, cô mới sửng sốt.

Đó không phải là Tần Cẩn Lan.

...Trong bức ảnh là một cô gái nhỏ tinh tế động lòng người, có mái tóc mềm mại thật dài màu đen, những sợi tóc phân tán trên vai, trên người mặc đồng phục của trường Anh Luân, trong tay cô ấy cầm một cây đàn violon, đứng ở trước toà nhà mang phong cách châu Âu, cười đến ấm áp sáng như ngọc.

Đó là một bức ảnh thật đẹp, đón lấy ánh nắng để chụp.

Trong lòng Giang Dĩnh trấn động!!!!

Cô gái nhỏ trong bức ảnh có một chút quen mắt, cô giống như là vừa nhìn thấy qua, cô nhíu mi nhớ lại, cố gắng nhớ lại, cuối cùng nổi lên hình ảnh ngày đó ở phía trước bệnh viện đã nhìn thấy cô gái này, bóng dáng cô ta tinh tế, có vài phần thành thục cùng hơi thở quyến rũ, đôi mắt trong suốt, còn có khuôn mặt khéo léo động lòng người, cô ta cùng cô gái nhỏ trong bức ảnh này giống nhau như đúc!

... Cô ta rốt cuộc là ai?

Giang Dĩnh đứng không nổi, ngồi xuống ghế đem khung ảnh tinh xảo, xa hoa bằng gỗ đàn hương mở ra, lấy bức ảnh bên trong ra, quả nhiên mặt sao có vài chữ rồng bay phượng múa, cứng cáp hữu lực "Ái nữ Mộc Ngữ"

Đây không phải chữ của Thượng Quan Hạo.

Cô nhẹ nhàng nhớ kỹ cái tên này...Mộc Ngữ...Mộc Ngữ...Tần Mộc Ngữ???

Tất cả nghi hoặc giống như trong nháy mắt tụ lại trong đầu cô.

"Giang tiểu thư... Giang tiểu thư..." Bên ngoài có người giúp việc gọi cô, Giang Dĩnh sợ tới mức suýt làm rơi khung ảnh xuống đất, nhanh chóng mở ngăn kéo đem mọi thứ ném vào, trong tay dấu tấm ảnh.

"Tôi ở chỗ này, có chuyện gì?" Giang Dĩnh hô một tiếng.

Người giúp việc kinh ngạc, đi vào nói: "Lục Sâm tiên sinh vừa mới tới đây, muốn tình ông chủ, nhưng mà ông chủ vừa ra ngoài, anh ta nói muốn để một ít văn kiện vào thư phòng, rồi sẽ đi."

Lục Sâm?

Ánh mắt Giang Dĩnh lướt qua bàn làm việc, trong lòng có một chút khác thường, nhẹ giọng mở miệng: "Tôi biết rồi, cô trước hết xuống mời anh ta ngồi chờ, tôi lập tức đi xuống ngay."

"Vâng. Giang tiểu thư."

Sau một lúc, Giang Dĩnh thong dong từ tầng hai đi xuống, nhìn bóng dáng cao lớn của Lục Sâm, mắt kính phản xạ một chút ánh sáng sắc lạnh, phong cách làm việc thật giống Thượng Quan Hạo, lạnh lùng không độ ấm. Giang Dĩnh nhún nhún vai: "Anh đến không đúng lúc rồi, anh ấy vừa mới đi, có cái gì muốn đưa cho anh ấy thì nên đến công ty."

Lục Sâm nhìn lên, thấy được cô.

"Là tài liệu cá nhân, không cần đưa đến công ty." Hắn thản nhiên giải thích, "Tôi nghĩ tôi đem lên thư phòng là được."

Giang Dĩnh biết, chỉ có Lục Sâm có chìa khoá thư phòng của Thượng Quan Hạo.

Cô cười cười, đi đến trước mặt Lục Sâm, "Anh có vẻ đã đi theo anh ấy làm việc rất nhiều năm? Lục Sâm, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?"

Lục Sâm không nghĩ tới Giang Dĩnh sẽ hỏi như vậy, dừng một chút, mở miệng nói: "Cô nói đi."

Giang Dĩnh lấy ra bức ảnh ở phía sau, đưa tới trước mặt hắn: "Cô gái nhỏ này, anh có biết không?"

Lục Sâm chỉ liếc nhìn một cái đột nhiên chấn động một chút.

Giang Dĩnh tiếp tục cười: "Cô ấy tên là Tần Mộc Ngữ có phải không? Lục Sâm anh giúp Hạo làm việc, tôi biết anh chỉ nghe theo anh ấy, cho nên rất nhiều chuyện tôi không có hỏi, hôm nay chỉ hỏi anh một lần, nếu anh cảm thấy có thể trả lời thì nói cho biết, có được không?... Anh ấy cùng Tần Mộc Ngữ có quan hệ gì? Hai người họ thích nhau sao? Khi nào vậy?"

Lục Sâm trầm mặc không nói.

Giang Dĩnh lại nở nụ cười: "Không thể nào, khó trả lời vậy sao? Chuyện đó cũng chẳng có gì, anh biết chuyện anh ấy đã có vợ tôi còn chẳng so đo, huống chi là cùng cô gái nhỏ này nói chuyện yêu đương? Tôi là người hay ghen như vậy sao?"

Lục Sâm suy nghĩ, xác thực lời nói của cô.

"Anh ấy cùng Tần Mộc Ngữ, không có bất cứ quan hệ trực tiếp gì." Hắn thản nhiên nói, đôi mắt phía sau mắt kính thâm thuý không thể cân nhắc, léo ra sự hoang mang "Về phần có phải thích nhau hay không, cô có thể hỏi Thượng Quan Hạo, tôi không phải người trong cuộc, tôi vĩnh viễn cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào."

Tâm của Giang Dĩnh, lo lắng mơ hồ.

Không có quan hệ gì?

Aiz... Không có quan hệ gì mà Thượng Quan Hạo sẽ giữa trưa ngồi một mình nhìn bức ảnh đến ngẩn người? Người trong ảnh đúng là rất xinh đẹp, đến mức làm cho tim người khác đập nhanh, nhưng mà theo góc độ của một người phụ nữ xinh đẹp có trí tuệ mà nói, Giang Dĩnh cô thật sự không nhìn ra cô ta có nửa điểm tốt đẹp.

"Bỏ đi, anh nói và chưa nói gì đều giống nhau." Giang Dĩnh nhìn tài liệu trong tay Lục Sâm, "Anh muốn đưa cho anh ấy cái gì thì trực tiếp đưa cho tôi đi, tôi sẽ đưa cho anh ấy." Cô vươn tay ra.

Trong đôi mắt của Lục Sâm ánh lên một tia sáng.

"Giang tiểu thư, chuyện này không hợp theo nguyên tắc." Hắn thản nhiên cảnh cáo.

"Quy tắc?" Ánh mắt của Giang Dĩnh không hề khách khí, bóng dáng mảnh khảnh tới gần người đàn ông, nhìn vào mắt hắn, "Anh cùng tôi nói chuyện quy tắc? Anh nghĩ rằng Hạo cho anh một chút quyền hành thì anh giỏi lắm sao? Tôi cùng anh ấy đã quen biết hơn mười năm, anh ấy làm việc tôi còn không rõ sao? Anh chỉ biết anh ấy là tổng giám đốc của Tín Viễn, anh ấy là thần thoại trong thương giới của cái thành phố này, nhưng anh cũng chỉ biết đến có vậy thôi, bối cảnh và gia thế của anh ấy, anh có biết một chút nào không?"

Giang Dĩnh khí thế bức người, trước mặt đàn ông lại đạm mạc mà thị uy.

"Có hậu quả gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, anh đưa ra đây đi." Vẻ mặt Giang Dĩnh kiêu căng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói xong chìa bàn tay ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.