Mùi thuốc mê kích thích đặc thù kia, còn đang tràn ngập trong khoang mũi.
Đầu chạm trên nền đất, nặng như có nghìn cân đè xuống, như thế nào cũng không thể nhấc lên nổi...
Tay của Tần Mộc Ngữ chống ở trên mặt đất, đôi mi dài run rẩy mở ra, ánh sáng trước mặt tản ra bốn phía. Trong quang cảnh mờ nhạt, nàng chỉ có thể nhận thấy một chiếc xe từ cửa chính tiến đến, mà hai người bên cạnh bỏ nàng lại, tới nghênh đón.
"Cút." Một tiếng lạnh tanh truyền đến.
Hai người đàn ông đi lên phía trước có phần gượng gạo, nhưng cười lạnh, đưa thuốc cùng vũ khí trong tay giao cho cô ta.
"Tần tiểu thư, chuyện đã làm xong, chúng ta đã không còn nợ nần gì nữa, dù sao tiền cũng đã nhận, chúng tôi đi." Gã đàn ông cười ha ha, rời khỏi chỗ này.
Tần Cẩn Lan vẫn say khướt như trước, trong đôi mắt màu đỏ tươi tràn đầy tia căm hận.
Cô cũng chẳng mảy may quan tâm hai người kia mở xe của cô rời khỏi cái nhà kho cũ nát này, cô đem đường rút lui của mình hoàn toàn chặt đứt, nắm chặt trong tay mấy thứ kia, hướng về phúa người đang nằm trên mặt đất lảo đảo lắc lư đi tới.
Hô hấp của Tần Mộc Ngữ khó khăn, trên đôi mi mang theo một làn hơi nước mỏng, nhưng cuối cùng thấy rõ bóng dáng của người đó.
"Tần Cẩn Lan..." hơi thở của nàng mong manh mà kêu một tiếng.
Tần Cẩn Lan dừng một chút, đột nhiên cười rộ lên, khuôn mặt mỹ lệ rất dữ tợn "Ha ha, Tần Cẩn Lan? Tiểu Ngữ mày vì sao không gọi tao là chị? Mày trước đây không phải thích nhất gọi tao là chị sao? Cho dù là mày đã làm nhiều chuyện không biết xấu hổ như vậy, lúc dụ dỗ quyến rũ chồng của tao, mày cũng đều không biết tự trọng mà gọi tao một tiếng chị, bây giờ vì sao mày lại không gọi?"
Tần Mộc Ngữ khó khăn mà đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhìn xung quanh, nhìn lại trong tay cô ta có cầm thứ gì đó, trong tâm nhất thời trầm xuống, giá lạnh! Giống như lần trước, toàn thân nàng run rẩy, cảm giác được sát khí và mùi vị chết chóc tới gần!
"Lại là cô..." Miệng nàng mỏng manh nói ra mấy chữ, trong đôi mắt hiện lên một tia yếu ớt cùng đau nhức, khàn giọng nói "Lại là cô..."
Lúc nàng nằm trên giường bệnh, nghe được tiếng vang bên ngoài trong nháy mắt mở mắt ra, đã bị mùi thuốc mê xộc thẳng vào miệng lẫn mũi bao phủ lấy nàng, nàng muốn giãy dụa, hai bàn tay mang găng đen kia đã che lấy miệng nàng không cho hít thở, đem nàng dắt đến cửa địa ngục.
"Không sai, lại là tao!" Tần Cẩn Lan quát lên.
"Mày đã biết rồi có đúng không? Tại tỉnh M, là tao sai người bắt cóc mày, là tao sai người đến giết mày! Còn thiếu một chút nữa, nếu Hạo đến trễ một chút, là mày có thể tự cảm nhận một chút mùi vị của việc hiếp rồi giết là như thế nào! Ha ha ha ha... Mày rất hận tao? Mày rất muốn tao bị trừng trị có đúng không, rất muốn có người đứng ra đòi công bằng cho mày có đúng không? Đáng tiếc lại không có... Mày xem, Hạo yêu tao như vậy, cho dù tao thực sự giết mày, vứt ở đồng hoang, anh ấy cũng sẽ không trách tao!"
Tần Cẩn Lan say mèm, trong tay cầm vài món vũ khí sắc nhọn, bởi vì quát lên mà đứng không vững, ngã xuống.
Nhớ tới gã đàn ông tuyệt tình tàn nhẫn kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, kiềm nén đau nhức kịch liệt ở trong lồng ngực, chịu đựng thuốc mê còn chưa hết tác dụng khiến thần kinh tê liệt, muốn đứng dậy trốn đi.
Nước mắt trào ra, trong đầu chỉ có một suy nghĩ... Nàng không được chết...
Nàng không được chết!
"Ha ha... Mày muốn chạy? Mày còn muốn chạy đi đâu?" Tần Cẩn Lan lảo đảo đứng lên, đi lên trước gắt gao túm lấy cánh tay của Tần Mộc Ngữ đem nàng kéo lại, cơ thể nàng yếu ớt đột nhiên bị túm mà choáng váng một chút, nhắm mắt cố nén lại, Tần Cẩn Lan lại cười lạnh, nham hiểm tàn nhẫn mà giơ giày cao gót lên, giẫm vào cánh tay trắng nõn nhỏ bé yếu ớt của nàng đang chống trên mặt đất!
"A...!" Đau nhức kéo tới, Tần Mộc Ngữ kêu thảm thiết, toàn thân run rẩy co quắp, nước mắt chật vật hỗn loạn rơi xuống một giọt.
"Đau không? Tiểu Ngữ, nói cho chị biết có đau không?" Tần Cẩn Lan cúi người xuống, cười dữ tợn, bộ dạng tươi cười dần dần trở nên bi thương, quát gọi "Mày có thể có đau không! Bởi vì cái con tiện nhân như mày, mà Hạo anh ấy không cần tao, mày có biết trong lòng tao có bao nhiêu đau đớn! Một chút đau nhức này của mày thì có đáng là gì!"
Tần Mộc Ngữ gắt gao cắn môi, mồ hôi lạnh trên mặt chảy ra, nàng cuộn tròn trên mặt đất che chở bản thân suýt nữa bị gót giày sắc nhọn cắt đứt cánh tay, khó khăn nhưng cố gắng mà hòa hoãn trở lại, cả người run run, nhưng ánh mắt trong trẻo của nàng nhìn cô ta đầy hận ý!
"Tần Cẩn Lan... Cô có tư cách để đau sao?" Đôi môi nhợt nhạt của nàng kìm nén nhấn mạnh từng chữ "Chuyện táng tận lương tâm gì cô cũng dám làm, ngay cả em gái mình cũng có thể giết, cô có tư cách gì để đau!"
"Đó là bởi vì mày nhiều lần, dù cho tao đã kết hôn nhưng mày vẫn còn không biết xấu hổ mà dụ dỗ Hạo!" Tần Cẩn Lan cũng theo đó mà quát lên, mắt đỏ tươi như máu.
Khí sắc của Tần Mộc Ngữ trong trẻo nhưng lạnh lùng, gương mặt bởi vì đau nhức mà trắng bệch như tờ giấy, nhưng không có lấy một chút sợ hãi.
Tần Cẩn Lan dí sát vào khuôn mặt của nàng, khàn giọng nói: "Mày còn nhớ lần đầu tiên tao bị ngộ độc không? Còn nhớ lần tao với mày đi ra ngoài tao lại bị người ta luân bạo? Những chuyện này mày có nhớ hay không? Mày không rõ là chuyện gì đã xảy ra đúng không, tao sẽ nói cho mày biết, những chuyện đó đều là tự tay tao làm... Ha ha... Thế nhưng kết quả đều là mày gánh chịu thay tao? Mùi vị bị người khác hiểu nhầm và trừng trị có dễ chịu không? Hả?"
Hơi thở của Tần Mộc Ngữ cứng lại, trừng to mắt nhìn cô ta, không thể tưởng tượng nổi.
"Hạo anh ấy hiểu rõ tao nhất, cho nên mày làm tổn thương tao như vậy, anh ấy đương nhiên sẽ không bỏ qua cho mày, với thủ đoạn của anh ấy chắc chắn có khiến mày muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong! Mày tới chia sẻ với tao một chút, bị người mà mày thích hiểu nhầm, bị xúc phạm, mày có đau hay không? Mày có cảm thấy khó chịu muốn chết hay không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tới rồi cực điểm, Tần Mộc Ngữ bỗng nhiên bưng kín cái lỗ tai!
"Cô đừng nói nữa... Đừng nói nữa!" Tiếng của nàng bén nhọn vang lên, nước mắt ào ra!
"Tao còn chưa có nói xong!" Tần Cẩn Lan trừng mắt quát "Đây là cái giá mày phải trả vì dụ dỗ chồng tao, tao giết mày cũng còn chưa xả hết giận, tao chính là muốn mày nghe rõ ràng từng lời tao nói!"
Túm lấy tóc nàng, đôi mắt đục ngầu trừng lên nói, "Mày còn nhớ ba yêu thương mày biết bao nhiêu không? Ông ta cho mày học đại học tốt nhất, đem vệ sĩ ưu tú nhất bảo hộ mày, ông ta thậm chí đem cả Tần thị giao cho mày quản lý, ông ta hoàn toàn đã quên mình còn có một đứa con gái lớn đã đem hết cả tuổi trẻ giúp Tần thị! Ông ta thật không công bằng... Không công bằng khiến cho tao hận, tao đã chịu không nổi! Cho nên buổi tối ngày đó, là tao ở phòng chăm sóc đặc biệt, là tao tự tay tháo ống thở bình oxy của ông ta, tao trơ mắt nhìn ông ta chết đi!"
Một câu nói vừa vang lên, khiến nước mắt tràn đầy trên gương mặt Tần Mộc Ngữ, giống như một tiếng sấm sét nổ vang trong đầu.
"Mày xem đi, tao làm nhiều chuyện xấu như vậy, mày cũng có đủ lý do để hận tao, đúng không?" Tần Cẩn Lan cáu gắt, sắc mặt dữ tợn, lên tiếng hỏi.
Sự tĩnh lặng bao trùm lấy nhà kho xa xôi, rời xa những tiếng động ầm ĩ, nhưng ngưng tụ lại hết thảy tội ác.
Đợi đến lúc Tần Mộc Ngữ phải ứng lại, bên tai nàng đã vang lên một tiếng thét chói tai xé rách không gian, nước mắt nóng hổi rơi xuống, nàng mới phát hiện đó chính là tiếng của mình, giống như gào thét thống khổ đau đớn, xé rách tất cả!
Ra sức vùng vẫy thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy tóc mình, dù cho trên da đầu có bị đau nhức cỡ nào cũng không đáng kể gì! Tần Mộc Ngữ giãy dụa, tay nàng từ dưới gót dày túm lấy kéo ra, trên làn da trắng đã hiện lên một mảng máu, một cái tát tàn ác vang lên "Ba!" một tiếng tới trên mặt Tần Cẩn Lan!
Khuôn mặt Tần Cẩn Lan méo xệch lệch sang một bên.
"Tại sao... Tần Cẩn Lan nói cho tôi biết tại sao! Ông ấy là ba ruột của cô." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng đều là nước mặt, thê lương hỏi.
Trận đau nhức trên mặt làm Tần Cẩn Lan tỉnh táo lại không ít.
Cô ta cười dữ tợn, run giọng nói: "Ô, rốt cuộc cũng làm cho mày nóng nảy lên có đúng không? Đấu tranh rất mạnh mẽ? Tao đây nói cho Tần Mộc Ngữ mày biết, tao đúng là điên rồi, ngay cả cha ruột tao cũng dám giết, ai bảo ông ta đối xử với tao không công bằng như vậy!... Còn không chỉ có lần này, lần trước tao không giết chết mày có đúng không? Ngày hôm nay tao sẽ đem đứa con trong bụng mày và mày giết chết, tao xem mày làm sao đem đứa nhỏ đó đến níu giữ lấy anh ấy, tao xem mày làm sao lấy cái bộ mặt này đi dụ dỗ anh ấy!"
Nói rồi con dao trong tay Tần Cẩn Lan dơ lên, hướng về phía bả vai nàng đâm xuống!
Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, trở mình xoay người, né tránh nhát dao kia!
Sắc mặt nàng trắng bệch mà quay đầu lại, lại lần nữa thấy rõ trong tay Tần Cẩn Lan cầm thứ gì... Dao găm, hình chữ L, vẫn còn một đoạn móc giống như móc sắt!
"Mày trốn? Trốn được thì sao chứ?" Tần Cẩn Lan đã đánh mất lý trí, một lần nữa nắm dao lên "Mày nhìn cái gì? Không biết cái này dùng để làm gì sao? Tao nói cho mày biết, đứa con của mày trong vòng ba bốn tháng sẽ thành hình, mày đời này nhất định cũng không sinh nó ra được, tao sẽ thay mày đem nó kéo ra, cho mày nhìn xem nghiệt chủng của hai người chúng mày là ra cái hình thù gì!"
Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ nhất thời trắng không còn chút máu!
Nàng ra lệnh cho chính bản thân mình phải đứng lên, đứng lên chạy! Trọng lượng phần bụng và thuốc mê khiến nàng suýt nữa không cách nào đứng vững, nhưng nàng không còn đường sống nào nữa! Đứa bé... Ai cũng không có thể chạm vào con của nàng!
Trải qua một hồi chém giết, cổ tay Tần Mộc Ngữ đỡ không cho đâm xuống, vai cùng cánh tay đã trúng mấy nhát, máu tươi giàn dụa.
Nàng mở trừng mắt nhìn máu ở trên người mình, cảm thụ được những đau nhức kia, không tưởng tượng ra những đau nhức kia cùng mùi vị của cái càng gia tăng lên đứa con ở trên người! Nàng bưng kín phần bụng, nở nụ cười, vừa khóc, ở trong lòng lớn tiếng mà gọi lớn, ai tới cứu tôi đi... Ai tới cứu tôi đi!
Tần Cẩn Lan đỏ cả mắt rồi, cầm dao bỏ qua, bổ nhào xuống bóp lấy cổ nàng!
"Mau chết đi... Mày mau chết đi cho tao!" Cô ta hét lên, kẹp lấy cổ nàng hướng về phía bức tường! Đẩy mạnh vào!
Tần Mộc Ngữ nói không nên lời, lần va chạm đầu tiên, cái gáy đau nhức, đau đến hít thở cũng ngưng tụ.
Ngay sau đó là lần thứ hai...
Thứ ba...
Nàng ngửa đầu, tay bám víu vào bức tường, trong đầu hiện ra một vài hình ảnh, lẫn lộn mà phức tạp, nàng đau đến ngay cả một chút ý thức sau cùng cũng mất đi, trong đầu hiện ra hình ảnh đó, hắn cúi xuống khẽ ôm lấy nàng, nói ra một câu giống như trong mơ "... Tần Mộc Ngữ, em nói có thể có một ngày, em tỉnh lại không nhìn thấy tôi ở bên cạnh, trong nháy mắt đó có cảm giác một chút mất mát, cảm thấy tôi không ở bên cạnh em, cũng là một loại tiếc nuối không?"
Nàng đã cảm nhận không được đau đớn, chỉ có một chút va đập vào phía dưới, đem một tia thần trí sau cùng đánh cho tan vỡ...
Tay yếu ớt mà từ trên bức tường rơi xuống, môi nàng tái nhợt khe khẽ mở ra: "Cứu tôi... Cứu... cứu đứa bé..."
Nàng hoàn toàn ngất đi.
Tần Cẩn Lan nhìn bóng dáng nhỏ nhắn từ từ xụi xuống, máu trên đầu nàng chảy ra, phần bụng có hơi hở ra, cô ta cười dữ tợn, cười ha hả, nắm lấy con dao lúc nãy vừa vứt đi, muốn kết liễu luôn mạng sống của nàng!