Khế Ước Hào Môn

Chương 147




Gương mặt Thượng Quan Hạo căng ra, thoáng chốc trở nên trắng bệch không còn một chút máu.

Mặt Tần Mộc Ngữ cũng vẫn còn lệch đi, dấu tay đỏ thẫm in trên nàng, khiến người khác không nỡ làm gì, nàng chậm rãi quay sang, trong đôi mắt mơ hồ có sự kinh hãi mà tuyệt vọng, run giọng nói: "Chị nói cái gì?"

Tần Cẩn Lan ngẩng đầu lên, khóc càng thêm thảm thiết: "Chị nói thật... Tiểu Ngữ, chị không phải cố ý muốn đánh em! Chị nhìn thấy bộ dạng này của em quả thực rất đau lòng! Ba vừa mới chết, thi thể còn chưa lạnh. Em không thể giẫm đạp lên bộ mặt của Tần gia mà làm chuyện khiến người ta ghét bỏ như thế này! Em không tin có đúng không? Chị cho em xem... Chị cho em thấy rõ!"

Cô ta run rẩy lấy điện thoại ra, đem ảnh chụp đưa ra trước mặt.

Trong bức hình...

Thân thể một người nằm trên chiếc giường trắng tinh, chỉ có khuôn mặt và phần cổ lộ ra, miệng ông lão khẽ nhếch lên, như là vì giãy dụa mà co quắp, thế nhưng không có dấu hiện của sự sống, khuôn mặt biến thành trắng bệch xanh đen...

"Cạch cạch!" một tiếng vang lên, điện thoại của Tần Cẩn Lan rơi trên mặt đất.

Tay Tần Mộc Ngữ yếu ớt nắm lấy cái bàn, suýt nữa chống đỡ không được thân thể của chính mình...

Mặt Thượng Quan Hạo căng thẳng cực độ, nắm tay dần dần siết chặt, hắn gắng sức cả ngày ngăn chặn chuyện này, nhưng đúng là vẫn không tránh thoát, cuối cùng nàng cũng vẫn biết! Thế nhưng vì sao... Vì sao lại là chính mồm Cẩn Lan nói cho nàng...

Trong đôi mắt trong veo, nước mắt từ từ dâng đầy, Tần Mộc Ngữ nhớ tới ngày đó từ trong phòng giải phẫu đi ra khuôn mặt Tần Chiêu Vân vẫn an bình tĩnh lặng như thế, âm thanh nhỏ bé từ cổ họng run run phát ra: "Không có khả năng... Điều đó không có khả năng..."

"Ngày đó tôi nhìn thấy ba vẫn còn khá tốt... Ba vẫn còn khá tốt..." Cánh tay dài mảnh trắng ngần, lộ ra một chút nhợt nhạt, lúc này ôm chặt lấy chính đầu mình, ngón tay nhỏ bé đan vào mái tóc mềm mại siết chặt lại, cơ thể nhỏ bé yếu ớt của nàng co quắp, mặt tái nhợt, hơi thở mong manh, nước mắt nóng hầm hập tràn đầy khóe mắt, "Vì sao lại có người giết ba... Vì sao lại có người tàn nhẫn đến mức rút đi hơi thở yếu ớt của ông ấy..."

"Tiểu Ngữ..." Tần Cẩn Lan bi thương lên tiếng, cô ta đau buồn đến cực độ.

Một tia đau lòng bén nhọn dâng lên, Tần Mộc Ngữ bỗng nhiên đứng dậy đem cái bàn hung hăng đẩy ra, hướng về phía bên ngoài điên cuồng mà chạy đi!

Nàng không tin...

Trừ khi chính mắt nàng nhìn thấy, bằng không nàng có chết cũng không tin!

Mí mắt Thượng Quan Hạo đột nhiên nhảy lên, sải bước về phía trước, chặn ngang túm lấy cổ tay nàng đem cả người nàng ôm vào trong ngực, gọi to một tiếng: "Tần Mộc Ngữ!"

Phía sau chạm phải ngực một người, nước mắt nỏng hổi rơi xuống, đầu Tần Mộc Ngữ tựa như vỡ ra, hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, quay đầu lại rưng rưng nhìn thẳng vào Thượng Quan Hạo, nhợt nhạt nghiêm mặt hỏi: "Ba tôi đâu?"

Bầu không khí trong nháy mắt ngưng động.

Ngón tay nàng nắm chặt cổ tay áo hắn, lại lần nữa cất tiếng hỏi: "Thượng Quan Hạo... Ba tôi đâu?"

Gương mặt Thượng Quan Hạo tái nhợt, căng cứng.

Tần Cẩn Lan cũng giả bộ hoảng loạn, nước mắt ngắn nước mắt dài, đi tới nắm lấy cánh tay Tần Mộc Ngữ, nghẹn ngào giải thích: "Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ em không thể nghĩ như vậy! Tiền thuốc và phí chăm sóc vẫn đều là Hạo lo, nếu như không có Hạo ba căn bản là không chống cự được lâu như vậy, em làm sao có thể đem chuyện này đổ lên đầu Hạo?"

Tần Mộc Ngữ bị túm tách rời khỏi ngực Thượng Quan Hạo, nàng kinh ngạc cùng hoài nghi nhìn vào người đàn ông trước mặt, dáng người hắn rắn rỏi kiên cường, cao lớn kiêu ngạo, trong tay hắn có mùi máu tanh, thủ đoạn của hắn so với ma quỷ còn muốn tàn nhẫn vô tình hơn...

Là hắn vẫn đem sinh mệnh ba ra uy hiếp áp chế nàng.

Chỉ có hắn mới có quyền ấy, bởi vì không hài lòng một người, thì đem mạng người đó xem như con kiến nghiền nát dưới chân!

Cách một khoảng cách, nhưng giống như cách cả mối cừu hận sinh tử ngập trời!

"Tại sao..." Nàng yếu ớt, mắt mở trừng trừng nhìn hắn, nước mắt tuôn rơi, "Thượng Quan Hạo anh nói cho tôi biết tại sao? Anh tại sao lại đối xử với ba tôi như vậy!"

Thượng Quan Hạo toàn thân chấn động, nhìn đôi mắt nàng chứa đựng cừu hận cùng nước mắt, khuôn mặt dần dần trở nên trắng bệch.

"Tôi cái gì cũng nghe lời anh... Anh muốn tôi làm cái gì tôi hết thảy đều nghe lời anh! Anh dựa vào cái gì còn ra tay với ba tôi!" Nàng hét lên, định xông lên, lại bị Tần Cẩn Lan giả bộ rưng rưng ôm lấy thắt lưng, không cho nàng giãy giụa thoát ra, "Anh muốn tôi ở lại bên cạnh anh... Anh muốn tôi sinh con cho loại người cầm thú như anh! Anh cho dù có bắt tôi làm bao nhiêu chuyện xấu xa bẩn thỉu tôi đều cũng đã làm! Anh vì sao còn không thể buông tha ba tôi! Hả!!!"

Nàng tuyệt vọng mà quát, tiếng chói tai, ngón tay cắm sâu vào mái tóc, nước mắt nóng hầm hập rơi xuống!

Hơi thở Thượng Quan Hạo ngưng trệ, sắc mặt tái nhợt, đau nhức nhìn nàng.

Nàng hiểu lầm.

Hắn cho tới bây giờ cũng không biết thì ra bị người khác hiểu lầm là cảm giác đau lòng đến như thế, như là bị trói chặt, muốn giải thích, muốn vùng vẫy, nhưng có chết cũng không tài nào làm được... Nắm tay hắn siết chặt ở bên người, khẽ rung động, nhưng không có cách nào dừng được nước mắt hòa cùng đau khổ của nàng.

"Tiểu Ngữ, em đừng nghĩ như vậy, Hạo làm sao lại làm loại chuyện này, anh ấy sẽ không..." Tần Cẩn Lan ngấn lệ, đôi mắt đỏ au, nghiến răng nói, sắc mặt dữ tợn dâng lên, sảng khoái dễ chịu mà nhìn bọn họ tan vỡ!

Thượng Quan Hạo cũng đã xông lên, đột nhiên kéo lấy cổ tay Tần Cẩn Lan kéo cô ta ra! Cũng cắt ngang giọng điệu giả dối an ủi của cô ta!

"Tốt nhất đừng để cho tôi biết được vì sao cô lại xuất hiện ở chỗ này..." Đôi mắt hắn tràn đầy lãnh huyết, sát khí nồng đậm, "Tần Cẩn Lan, tôi từng lưu lại đường sống cho cô, nhưng cô lại không muốn... Cô lại còn bày ra cái bộ mặt này, bây giờ cút ra khỏi đây cho tôi, lập tức cút ngay!"

"..." Khuôn mặt nhỏ nhắn Tần Mộc Ngữ càng thêm tái nhợt, lông mi run rẩy nhắm lại, cơ thể quỵ xuống.

Thượng Quan Hạo đột nhiên chấn động, kéo Tần Cẩn Lan ra, cánh tay to lớn đỡ lấy cơ thể nàng!

Mà phía sau hắn Tần Cẩn Lan đứng không vững bị ném tới trên bàn bên cạnh, tiếng đổ vỡ rầm rầm vang lên, sắc mặt cô ta tái nhợt, hai tròng mắt trừng lớn, rõ ràng cảm nhận được đau nhức trên cơ thể, còn có khuất nhục ở trong tâm tư...

Đây là Hạo cho cô sao? Là oán hận cùng chán ghét, là Hạo cho cô sao...

Cô ta run rẩy đứng lên, sắc mặt giống như nhìn thấy địa ngục!

"Tần Mộc Ngữ... Em làm sao vậy?" Thượng Quan Hạo ôm lấy cơ thể nàng, mặt tái mét, giữ chặt phía sau gáy nàng, lên tiếng hỏi, "Nói cho tôi biết em làm sao vậy, đừng ngã xuống!"

"..." Hơi thở của Tần Mộc Ngữ mong manh, cắn môi, khiến cánh môi hiện ra một tia máu đỏ tươi, tay ôm kín bụng.

Thượng Quan Hạo đột nhiên ôm chặt nàng, nhìn sắc mặt nàng yếu ớt, dường như ngay sau đó nàng sẽ biến mất! Hắn gắt gao ôm lấy nàng, hơi thở nóng ấm tỏa ra trên mái tóc nàng, run rẩy khàn giọng nói: "Đau bụng có phải không?... Em đừng nghĩ bậy... Đừng vì Tần Chiêu Vân chết mà nghĩ bậy... Tần Mộc Ngữ em nghe tôi giải thích... Bất luận làm gì cũng không được từ bỏ đứa bé!"

Mắt hắn đỏ tươi, ở bên tai nàng mà gọi, giống như đang nắm lấy báu vật của thế gian!

Khẽ ôm lấy nàng, cơ thể nàng giống như không có trọng lượng, hắn muốn rời đi!

"Hạo!!!" Nhưng Tần Cẩn Lan ở phía sau lại gọi, liều mạng bất chấp đau đớn trên cơ thể chạy tới, hốc mắt một vòng tím tái, túm lấy tay áo hắn nói: "Em không sai, chuyện này là em không sai! Ba đã chết, anh không muốn nói cho nó có đúng không? Em đây nói cho nó thì có gì sai! Anh làm sao có thể nói em như vậy... Anh rõ ràng là yêu em, anh làm sao có thể ghét bỏ em!"

Thượng Quan Hạo lạnh lùng nghiêm nghị, ôm Tần Mộc Ngữ nghiêng mình qua, nhìn cô ta.

Người phụ nữ trước mặt này điên rồi.

"Cô đã biết cô ấy có thai có đúng không?" Lời nói của hắn sắc bén không chút lưu tình, thản nhiên, nhưng là rõ ràng mà nói ra từng chữ, từng chữ sắc bén như kim đâm vào trong ngực cô ta, "Nói cho cô ấy biết Tần Chiêu Vân đã chết, hơn nữa lại còn bị giết... Cô muốn cô ấy làm sao?... Cô còn không có kích động cô ấy đủ có đúng không?... Ở thành phố Z, tại tỉnh M, ở đâu hai người cũng xảy ra xung đột, Tần Cẩn Lan, tôi giúp cô còn chưa đủ nhiều có đúng không?"

Ngắn ngủi nói mấy câu, làm cho Tần Cẩn Lan như bị sét đánh, đỡ lấy cái bàn phía sau.

Người đàn ông ở trước mặt, đôi mắt hắn đục ngầu, từng chữ rõ ràng tra hỏi, tôi giúp cô, còn chưa đủ có đúng không?

Tần Cẩn Lan lắc đầu, kịch liệt lắc đầu, làm cho nước mắt cũng hoảng loạn mà rơi xuống, lớn tiếng giãi bày: "Đều không đúng! Không phải là như vậy! Những chuyện đó đều là vì nó đáng nhận, hết thảy mọi chuyện đều là đáng nhận! Hạo anh không phải đang giúp em... Là bởi vì anh yêu em, anh cho tới bây giờ yêu chỉ mỗi mình em! Đều là do cái con tiện nhân này dụ dỗ anh, cho nên nó đáng bị sỉ nhục, cho nên cái gì nó cũng không được phép có! Nó là con tiện nhân không biết tốt xấu... Em giết nó cũng không quá đáng!"

Thượng Quan Hạo cẩn thận nhìn vào người phụ nữ này, có một chút khiếp sợ, cũng một chút rõ ràng hơn, người phụ nữ này rốt cuộc là dạng người gì!

Hắn cười nhạt, lạnh lùng: "Vậy cô không nên giết cô ấy, cũng không nên suốt ngày nháo nhào đòi tự vẫn... Cô hẳn là nên giết tôi, bởi vì phản bội cô từ trước đến nay cũng không phải là em gái ruột của cô, mà là tôi, là Thượng Quan Hạo tôi!... Là tôi có lỗi với cô, cho nên cô muốn cái gì tôi cũng cho, cô nói gì tôi cũng làm, cô không vui, cho dù làm cho cô ấy nhục nhã đến chết cũng muốn lừa cho cô vui vẻ! Nhưng cô đã làm cái gì hả?"

Sắc mặt Tần Cẩn Lan tái nhợt, run rẩy giống như một khắc sau sẽ chết đi!

Thượng Quan Hạo tới gần cô ta, trên cao nhìn xuống mà dừng ở khuôn mặt của cô ta, một tia đau nhức: "Từ khoảnh khắc cô bắt đầu quyết định giết người đó, cô khẳng định, tôi còn yêu cô sao?... Cô còn là Tần Cẩn Lan mà tôi yêu sao?"

Hơi thở mong manh.

Toàn bộ bên trong nhà hàng giống như vừa trải qua một cuộc ẩu đả, mảnh vỡ thủy tinh rơi vãi, nhưng lại không ai dám tiến lên can ngăn.

Tần Cẩn Lan cảm thấy, hô hấp của cô ta dường như đều bị một bàn tay kiềm chế lại.

Nước mắt rơi xuống, cô ta chậm chạp phản ứng, tay run rẩy nắm áo Thượng Quan Hạo, cố gắng mang theo nước mắt cười rộ lên, nức nở nói: "Hạo... Hạo anh đang nói cái gì vậy, em không có giết người... Em làm sao có thể giết người! Những chuyện đó đều không phải do em làm, anh đừng nghe cái con tiện nhân này nói linh tinh đã xác định là em làm! Em là vợ anh! Anh làm sao có thể không thương em, anh vì sao có thể thiên vị cái con tiện nhân này! Có đúng không, Hạo? Anh nói cho em biết có đúng không?"

Thượng Quan Hạo tùy ý để cổ áo bị cô ta túm lấy, lòng đã như tro tàn.

"Hạo... Hạo anh có nhớ không anh đã gặp em lúc nào? Chính miệng anh nói lần đầu tiên nhìn thấy đã yêu em, anh yêu em nhiều năm như vậy! Anh sẽ không bỏ em! Tại sao khi Tần Mộc Ngữ đến, anh cùng ba đều thay đổi! Thế giới của em cũng thay đổi! Em nghĩ đến khi anh lấy được Tần thị rồi, em có thể trơ mắt nhìn hai người bọn họ lưu lạc đầu đường xó chợ, ven đường xin ăn!" Giữa hai tròng mắt mỹ lệ xinh đẹp tràn đầy nước, đã mất đi lý trí, "Nhưng anh vì sao muốn chăm sóc cho bọn họ... Anh vì cái gì muốn em ra mặt, giả vờ đối tốt với cô ta, đồ tiện nhân như cô ta xứng sao!... Anh là bởi vì em không thể sinh con cho nên mới muốn cô ta có đúng hay không? Anh đã sớm biết kết quả kiểm tra, anh chỉ là muốn có con, mới cùng cô ta có đúng không!"

Cô ta gầm gừ gào thét, siết chặt lấy áo hắn, như là nắm lấy tay ân nhân cứu mạng mà tạ ơn!

Cô ta muốn hắn chấp nhận... Chỉ cần hắn một câu chấp nhận mà thôi!

Hạo, nói đi... Anh nói chuyện đi!

Thượng Quan Hạo nhàn nhạt buông mắt xuống, nhìn vào mắt cô ta, cúi đầu mở miệng: "Bởi vì cô, tôi uy hiếp cô ấy... Tôi chỉ có thể muốn đứa bé. Chẳng qua là tôi không biết, coi như là chiếm được đứa bé, tôi có bằng lòng để cô ấy đi không..."

Một câu nói, giống như sét đánh giữa trời, vang dội toàn bộ nhà hàng.

Hắn không còn nhiều thời gian để lưu lại đây.

Lạnh lùng nhìn cô ta một cái, hắn mở miệng nói ra: "Rất nhiều chuyện tôi không muốn tự tay mình điều tra, tôi cũng không muốn nghĩ tới, nhìn thấy rõ được nhiều chuyện như vậy tôi cũng không dám nghĩ là sẽ thành ra cái kết quả gì... Cẩn Lan, tôi cho cô sự khoan dung cuối cùng, dừng lại ở đây đi."

Hắn nói xong, lạnh lùng lùi lại, ngón tay cô ta nắm trên cổ áo hắn yếu ớt vô lực nới lỏng ra.

Hắn ôm chặt cô gái nhỏ đang phát run ở trong lòng, bước ra khỏi nhà hàng.

Một hồi lâu sau, trong nhà hàng mới có người phản ứng trở lại, nhưng vẫn như trước, không có ai dám đến gần. Có một bồi bàn mạnh dạn đi lên trước, đến gần Tần Cẩn Lan đang xụi xuống trên những mảnh vỡ thủy tinh dùng tiếng Anh nói: "Vị phu nhân này, cô không có việc gì chứ?"

Vị quản lý nhà hàng cũng nghe được tin tức, chứng kiến nhà hàng bị làm cho lộn xộn, thấp giọng chửi rủa một tiếng, nhìn Tần Cẩn Lan nói: "Xin hỏi vị phu nhân này, cô cùng tiểu thư vừa rồi có quan hệ gì không? Chúng ta phải làm thủ tục bồi thường một chút, cô xem, mỗi một đồ dùng ở đây đều là đặc chế, các vị đánh vỡ nhiều như vậy..."

Tần Cẩn Lan lúc này, cũng đã không còn nghe vào một tiếng nào nữa.

Cô ta nắm chặt mảnh vỡ thủy tinh ở trong lòng bàn tay, không biết đâm vào bên trong sâu bao nhiêu, người bên ngoài chỉ nhìn thấy trong đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt kia, máu tươi không ngừng rỉ ra, chảy dài xuống....

************************************

Trong bệnh viện.

Bác sĩ bận rộn mà tới lui.

"Tôi không phải đã nói với anh đừng để cô ấy bị kích động sao? Anh đã nghe cái gì vậy!" Bác sĩ sốt sắng ngẩng đầu lên quát hắn "Thành dạ con rất mỏng, rất dễ bị sẩy thai! Nhanh lên một chút, đem vào bên trong đi!"

Sắc mặt Thượng Quan Hạo có phần yếu ớt, như là mất hồn.

"Lần này lại là chuyện gì? Anh nói cho tôi biết, là tôi phải đi làm cho cô ấy đỡ phiền muộn một chút!" Bác sĩ nhíu mày nói ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.