Khế Ước Hào Môn

Chương 144




Tần Cẩn Lan không cần nghĩ cũng có thể biết lúc này hắn ở nơi nào.

Cô hất tay, đem những cuốn sách kia vứt đầy phòng, mở tủ rượu trong phòng làm việc của hắn lấy loại mạnh nhất, cô ngửa đầu uống hết, cười ha hả.

Tần Mộc Ngữ... Mày bây giờ rốt cuộc đang làm cái gì?

Mày ngủ hay là đang thức? Đang ở trong lòng anh ấy hay là trên giường của anh ấy? Mày có biết trái tim anh ấy chính là của tao, cơ thể anh ấy cũng là của tao, mày là con tiện nhân không biết xấu hổ, chiếm đoạt cả chồng của chính chị gái mày!

Đôi mắt cô đỏ au, hét lên một tiếng, ném ly rượu, "Rầm" một tiếng cái ly va vào tường vỡ vụn.

Tần Mộc Ngữ, qua hôm nay tao sẽ cho mày nén thử một chút cảm giác tao sống còn mày chết!

Ánh sáng lạnh từ tòa nhà Tín Viễn tản ra yếu ớt xa xôi, Tần Cẩn Lan uống đến say mèm, cầm áo khoác và chìa khoá xe của mình lên, ngay cả thu dọn cũng không, đi ra ngoài, cô không sao hết, tất cả những chuyện đáng xấu hổ cô đã biết hết rồi! Đều đi chết con mẹ nó hết đi!

Cô mở cửa xe mình, đi tới viện điều dưỡng trực thuộc Tín Viễn.

Tần Cẩn Lan chân nam đá chân chiêu hướng phía phòng bệnh Tần Chiêu Vân đi đến.

Giữa đường có hai người y tá trực ban vừa đi vừa nói chuyện, Tần Cẩn Lan nheo một mắt lại nhìn, lắc mình dựa vào tường, lẳng lặng đợi bọn họ giao ban. Toàn bộ góc chết của camera ở viện điều dưỡng cô nắm rất rõ ràng, nhất là đến khi nửa đêm y tá giao ca, bảo vệ do Thượng Quan Hạo phái đến cũng sẽ đổi nhóm vào lúc này, đại khái có khoảng mười phút không có ai qua lại.

Cô xoa xoa khóe miệng, sắc mặt tái nhợt, người đầy mùi rượu.

Cuối cùng cũng đợi được thời gian giao ban.

Bóng dáng Tần Cẩn Lan như âm hồn hướng vào trong, chính xác đẩy cánh cửa phòng điều trị Tần Chiêu Vân ra.

A... Cô cười lạnh nhìn cái lão già sắp chết này, khàn giọng nói: "Tần Mộc Ngữ... Mày rất quan tâm lão già sắp chết này có đúng không? Các người sống nương tựa lẫn nhau có đúng không? Mày chính là dựa vào cái loại đáng thương ti tiện như vậy đi dụ dỗ chồng tao! Nếu như Hạo không có cảm giác với mày, thế thì tao cũng không thèm quan tâm sự sống chết của ông ta, vì sao Hạo đem toàn lực kéo dài sinh mạng ông ta lâu đến như vậy!"

Cô rít lên, trong đôi mắt đỏ bừng loé ra huyết quang âm lãnh: "Chỉ là mày yên tâm... Trên tay mày vẫn còn cái gì đó, tao một chút nữa cũng sẽ hủy diệt giùm mày, ha ha... Tình thân của mày, đứa con của mày... Con mẹ nó mày cái gì cũng không nên có! Tao sẽ không giết chết mày, mà tao sẽ huỷ diệt tất cả mọi thứ của mày!"

Cánh cửa bằng thủy tinh phòng chăm sóc đặc biệt rất dày và nặng, cho dù âm thanh có lộ ra cũng chỉ rất nhỏ không thể nghe thấy.

Sau khi cô nói xong, thần trí căng thẳng cũng bỏ xuống, lảo đảo tiêu sái đi tới, ngón tay tái nhợt cầm lấy ống dẫn khí, nhìn thật sâu vào ông lãp suy tàn đang nằm trên giường bệnh kia, đôi mắt đỏ tươi như máu nhìn chằm chằm ông, giữa sát khí hung ác đáng sợ cầu xin, run giọng nói: "Ba, người đời này cũng không có thương yêu tôi, cũng không có đối xử công bằng với tôi, lúc này đây người coi như là giúp tôi một lần, được không? Người dù sao cũng xem như là chết rồi... Dù kéo dài tới lúc cô ta sinh con người cũng sẽ chết! Tôi chính là muốn nhìn xem cô ta mắc chứng cuồng loạn sẽ thành ra cái bộ dạng gì, tôi muốn cho cô ta đau đớn đến không thiết sống nữa mà đi tìm cái chết!"

Nói xong cô đột nhiên dùng sức, cầm lấy ống dẫn khí cùng mặt nạ bảo hộ tàn nhẫn mà rút đi!

Trong đêm đen yên tĩnh, phảng phất như có vật gì ép nặng ở yết hầu.

Một giây, hai giây...

Con mắt Tần Cẩn Lan đỏ tươi khao khát nhìn tình hình người nằm ở trên giường, mãi đến khi đôi môi nứt nẻ của ông mở ra, đầu như bị thứ gì đè ngửa ra, tứ chi chậm rãi chậm rãi co giật, co quắp, một chút dấu hiệu sinh mệnh dần dần biến mất...

Cô mở mắt trừng trừng nhìn, trừng to mắt, một cái nháy mắt cũng không có chớp xuống!

Đến khi người trên giường bình lặng trở lại, một chút cử động đều không có, toàn thân Tần Cẩn Lan mới từ từ buông lỏng, hai tròng mắt cô tràn đầy huyết vị mơ màng, trên mặt lộ ra nét cười dữ tợn, dần trở nên điên cuồng cười rộ lên!

************************************

Mãi cho đến tờ mờ sáng, Thượng Quan Hạo mới nhận thấy được một chút uể oải.

Cử động một cái nhẹ, giữa đôi chân mày cô gái ở trong lòng ngực rốt cuộc vẫn thắt chặt, ngủ được sâu một chút.

Cơ thể hắn cứng ngắc, duỗi tay về phía đầu giường lấy đồng hồ báo thức, lúc này mới nhíu mày, cảm giác giữ nguyên tư thế khiến cho tay tê dại bắt đầu ngứa ran, nhìn qua một chút, đã 5 giờ 10.

Hắn vốn không nghĩ tới sẽ ở lại quá hai giờ đêm, nhưng ai biết được nàng ngủ vô cùng không an lành, hắn ôm thân thể mềm mại của nàng, không muốn buông ra, nàng nhíu mày một cái dù rất nhỏ cũng kéo trái tim hắn chùng xuống một chút, không nghĩ tới lại ở chỗ này lâu đến như vậy.

Đắp cho nàng một cái chăn, khẽ xoa sợi tóc của nàng, trên trán của nàng in dấu lên một nụ hôn.

Thượng Quan Hạo lúc này mới từ trong phòng chậm rãi đi ra.

Đón ánh nắng nhạt, hắn trực tiếp lái xe đi đến Tín Viễn, còn rất sớm đã có người đi làm, có lẽ là nhân viên ở lại công ty tăng ca suốt đêm, chỉ là còn chưa đi vào phòng làm việc, đã ngửi thấy một cỗ không khí nồng đậm mùi rượu.

Hắn hơi nhíu mày.

Đẩy cửa ra, thấy được chai rượu mạnh đã mở nắp cùng cốc đặt ở trên bàn làm việc, còn có vứt đầy trên mặt đất là những bộ quần áo hắn đã chọn.

Lông mày Thượng Quan Hạo càng thêm nhíu chặt.

Hắn lấy điện thoại ra, gọi cho Tần Cẩn Lan.

Điện thoại mãi hồi lâu mới vang lên, căn bản là không có ai nhấc máy.

Hắn vừa mới ngắt điện thoại đã có một cuộc gọi đến, vẫn còn vang lên: "Alo?"

"Thượng Quan tiên sinh... Đã xảy ra chuyện Thượng Quan tiên sinh! Là tai nạn chết người!" Giọng nói bác sĩ trong điện thoại trở nên thay đổi, có phần nghẹn giọng, phảng phất dường như có tội ác cùng trách nhiệm to lớn vượt quá khả năng chịu đựng của các cô, giống như tai ương ngập đầu!

Toàn thân Thượng Quan Hạo chấn động, đôi mắt trong phút chốc trở nên lạnh lùng, môi nhếch lên.

************************************

Ngự Phong Trì trên tay quấn băng trắng, mắt sắc lạnh, bàn tay nắm chặt, trên mặt sa sầm xuống toát ra vẻ đáng sợ.

Hắn ngồi ở dưới bóng cây trong sân, nhìn mấy người giữ cổng cùng mấy người võ sĩ Nhật Bản, ánh mắt an tĩnh, bên cạnh vị huấn luyện viên đi tới: "Ngự thiếu gia, nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta bắt đầu đi!"

Ngự Phong Trì lù lù bất động.

Huấn luyện viên có chút xấu hổ, nhìn băng quấn trên tay hắn, nắm đấm nắm chặt, mở miệng khuyện nhủ: "Ngự thiếu gia, cậu vẫn không dứng dậy tập luyện sao, mệnh lệnh Ngự lão gia ai cũng không dám chống lại, lần trước nếu không phải cậu xông vào, bọn họ cũng sẽ không có lá gan thực sự cùng cậu động thủ, điểm ấy cậu cũng phải hiểu rõ."

Ngự Phong Trì cười nhạt.

Hắn kiêu ngạo băng lãnh ngước mặt lên, nụ cười châm biếm vẫn không giảm: "Không dám cùng ta động thủ có đúng không? Bởi vì ông nội ta nói chỉ là giam lỏng ta, không được giết chết ta nhưng tàn phế thì có thể, có đúng không?"

"Ngự thiếu gia!" Sắc mặt huấn luyện viên trắng bệch, hai đầu gối suýt mềm nhũn "Chúng tôi tuyệt đối không có tâm tư này, chỉ là tình huống hiện tại đúng là Ngự lão gia không thể thả cậu đi, chúng tôi chỉ nghe mệnh lệnh không làm chủ được!"

"Cho nên đừng con mẹ nó nói lời vô ích với ta!" Ngự Phong Trì cúi đầu nghiến răng nói, trong đôi mắt lộ ra một tia sát khí đỏ tươi "Các người không làm chủ được nhưng vẫn có thể làm được việc của mình, ta ngay cả bản thân cũng không làm chủ được, anh đừng có mà rước lấy tức giận từ ta, ta không biết sẽ làm nên chuyện gì đâu."

Bên trong gian phòng bên cạnh, truyền đến âm thanh tiếng tin tức buổi sáng.

Ngự Phong Trì đứng dậy, bóng dáng cao lớn tồn tại sát khí bức người, muốn đem nộ khí trong người mà trút ra một chút, nhưng nghe đến tiếng tin tức nhỏ truyền đến trong nháy máy kia, cánh tay giơ lên cứng đờ ở giữa không trung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.