Khế Ước Hào Môn

Chương 135




"Có đúng là không có quan hệ gì với tôi, là em hận tôi, hận đến nỗi không muốn có bất cứ thứ gì liên quan tới tôi?" Hắn nghiến răng chậm rãi nói, giữ chặt lấy eo nàng, đột nhiên kéo nàng kéo qua đối diện trước mặt, đem nàng cưỡng chế mà ép sát bên giường bệnh, giữ nàng vây ở trước ngực "Tôi đúng là đã muốn thả em... Thé nhưng tôi hà cớ gì không bỏ xuống được? Tần Mộc Ngữ em nói cho tôi biết vì cái gì tôi không buông xuống được!"

Tiếng của hắn vang vọng ở trong phòng, ánh mắt Tần Mộc Ngữ lóe ra, dùng ánh mắt suy yếu nhưng trong trẻo lạnh lùng nhìn vào người đàn ông trước mặt.

Nàng im lặng không nói lời nào, lại càng không muốn để ý tới hắn, bỏ mặc tơ máu trong mắt hắn càng lúc càng nồng đậm!

Nếu như sự trầm mặc của nàng có thể làm cho hắn điên lên, nàng sẽ lựa chọn cả đời cũng không mở miệng!

"Nói..." Ngón tay hắn giữ chặt lấy cằm nàng, nghiến răng, tựa như cháy bỏng tựa như đớn đau "Phản ứng một chút cho tôi, Tần Mộc Ngữ! Có biết lúc tôi thả em tôi đã ân hận nhiều như thế nào không?... Em đã là cô gái của Thượng Quan Hạo tôi, người khác có mấy lá gan mà dám đụng vào em? Bây giờ trong bụng em còn có con của tôi..."

"Nó không phải của anh!" Tần Mộc Ngữ quả quyết phủ nhận! Toát lên vẻ oán hận!

Đôi mắt Thượng Quan Hạo đã đỏ lên đến không thể tưởng tượng nổi.

Gắt gao nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của nàng, hơi thở ngưng trọng chán nản đè nén xuống: "Em nói thêm câu nữa là không phải là của tôi?"

"Đều không phải là của anh... Thượng Quan Hạo, anh đã thả tôi rồi thì không nên quấy rầy tôi, đừng làm cho tôi cảm thấy anh vô sỉ không còn thuốc chữa!" Nàng thản nhiên nói ra.

Hắn lãnh lẽo như băng đá nhìn vào nàng, bi thương tích trên người nàng oán hận.

... Đúng, nàng nên hận.

"Vẫn không chịu thừa nhận có phải không?" Hắn chịu đựng đau đớn ở trong lòng, chịu đựng đến hít thở cũng không dám mạnh, đột nhiên cười gằn một tiếng, bàn tay nắm trên cằm nàng giữ chặt lấy, bất chợt hôn lên!

"Đừng!..." Hơi thở của Tần Mộc Ngữ hoàn toàn bị hắn nuốt lấy.

Thượng Quan Hạo thô bạo mà hôn lên cánh môi của nàng, giữ chặt eo cưỡng bách nàng ngửa đầu ra, dùng sức lực nặng nề mà mở miệng nàng ra, xâm nhập chiếm hữu lấy mùi vị ngọt ngào ở bên trong, đoạt lấy đầu lưỡi mềm mại, mạnh mẽ mà cướp đoạt. Nàng liều mạng giãy dụa, lại bị hắn ôm càng thêm chặt, tiếng kêu cũng hoàn toàn bị bao phủ lấy giữa hơi thở nóng hổi chiếm đoạt.

Lông mi hắn nhắm lại run nhè nhẹ, toàn bộ cơ thể cũng đều run lên, ra sức kiềm chế ý nghĩ của bản thân.

Hắn gần như bị oán hận của nàng giày vò hành hạ đến điên cuồng.

Mỗi một ngày đều mong có thể thấy vẻ mặt của nàng, mỗi một ngày đều nhắc nhở đến tội lỗi của nàng, và những uất ức của nàng! Hắn hiểu rõ chuyện đó đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho nàng, khiến cho nàng trở nên tuyệt vọng đến nhường nào! Không có khoảnh khắc nào hắn không muốn được ôm nàng dùng phương thức kịch liệt nhất hôn lấy nàng như lúc này, để nàng cảm nhận được sự thiêu đốt yêu thương và giày vò mỗi ngày!

"..." Khó khăn từ trong đầu lưỡi của hắn hít lấy một hơi không khí, Tần Mộc Ngữ thở hổn hển, đẩy hắn ra, nhưng chỉ có thể cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng của hắn dần di chuyển xuống dưới, theo cằm nàng rồi kéo dài xuống dưới cổ, nàng run lên, nước mắt đã chực trào!

"Không được... Thượng Quan Hạo, anh không được chạm vào tôi..." Mặt nàng trắng bệch muốn đẩy hắn ra, từng cơn sóng rung động từ trên cổ truyền đến, nàng rưng rưng hét lên "Đây là trước giường bệnh của ba tôi! Anh đừng làm trò đụng chạm vào tôi trước mặt ông như vậy! Anh cút đi!"

"Không thừa nhận?" Thượng Quan Hạo thở gấp, hung hăng cướp đoạt ngọt ngào ở cổ nàng, xâm phạm vào chỗ da thịt nhạy cảm của nàng "Còn không thừa nhận đứa bé đó là con tôi có đúng không? Vậy em nói cho tôi biết, rốt cuộc là của ai!"

Cơ thể to lớn của hắn giữ chặt bao bọc lấy nàng đặt ở trước giường, bàn tay luồn vào trong cổ, đem chiếc áo mong manh của nàng tàn nhẫn kéo ra, bờ vai trần cùng cái cổ trắng ngần bên trong lộ ra! Hắn giữ lấy bàn tay nàng, lại lần nữa hôn lên.

Nàng hét lên một tiếng, ngửa đầu ra, nước mắt rơi xuống!

Tần Mộc Ngữ chưa bao giờ cảm giác được có một loại nhục nhã rõ ràng đến như vậy! Trước mặt người yêu thương nàng nhất trên thế giới này, nàng cũng không thể liều mạng mà giãy dụa, nước mắt rơi xuống, chảy dài lên cổ, mỗi một nụ hôn của hắn đều in hằn dấu vết lên, làm trò trước mặt ba nàng mà in dấu lên làn da của nàng, khiến nàng đau đớn đến rơi lệ, đau đớn muốn hét lên!

"Nói cho tôi biết đó là con của tôi... Tần Mộc Ngữ em mang trong người chính là con của Thượng Quan Hạo tôi! Nói!" Thượng Quan Hạo tàn nhẫn mà đè nặng lên cổ tay nàng, hai tròng mắt đục ngầu gầm lên!

Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, mặt nàng nhợt nhạt, run rẩy đến không còn ra hình dáng gì. Thượng Quan Hạo không đợi được câu trả lời của nàng, bàn tay tàn nhẫn túm lấy quần áo nàng, động tác muốn tiếp tục xé rách ra làm cho nàng nức nở nghẹn ngào một tiếng, co quắp, dùng thanh âm run rẩy nghẹn ngào đến cực độ nói: "Đó là của anh..."

Nước mắt nóng hầm hập chảy xuống, rơi vào trên quần áo hắn.

Chỉ là trong nháy mắt kia, thành luỹ kiên cố nhất trong lòng Thượng Quan Hạo hoàn toàn sụp đổ.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn tái nhợt, nhìn nàng đang không ngừng run rẩy ở trong lòng, một tay ôm chặt lấy nàng, chạm đến trên khuôn mặt của nàng, cúi đầu hôn lên đôi mắt ngấn lệ. Cuối cùng cũng nghe được chính miệng nàng thừa nhận chuyện này, hắn thậm chí cũng không đè nén xuống được cả người không ngừng run lên nhè nhẹ, càng hôn sâu thêm, như là muốn đem nàng ăn đi.

Trong bụng nàng có con của hắn.

Những lời này thủy chung từ đầu tới cuối lóe lên trong đầu hắn, hai mắt Thượng Quan Hạo mở lớn, nhìn bộ dạng mỏng manh không chịu nổi của nàng.

"Tần Mộc Ngữ..." Hắn lên tiếng gọi nàng, cảm giác đau nhức tâm can.

Chớp mắt, hắn đã cởi áo khoác trên người ra bao lấy nàng, một tay vòng qua eo nàng ôm lấy.

Tất cả mọi người ở viện điều dưỡng đều chứng kiến cảnh người đàn ông rắn rỏi ôm một cô gái nhỏ nhắn mảnh khảnh, mang theo nàng rời khỏi phòng điều dưỡng đặc biệt ở tầng trệt.

Bị để vào trong không gian chật hẹp, Tần Mộc Ngữ mới từ từ bừng tỉnh.

Nước mắt trên mặt đã đông lại, lúc Thượng Quan Hạo đóng cửa xe toàn thân nàng mới run lên, đột nhiên nắm lấy cửa xe, trong mắt tràn đầy phòng bị: "Anh muốn làm gì?"

Giọng nói của nàng khàn đi, khiến cho người ta có cảm giác tiếc thương xót xa.

Thượng Quan Hạo ảm đạm nhìn chằm chằm nàng: "Tôi không cần phải nói cho phụ nữ là tôi muốn làm gì..."

"Tôi không có lỗi!" Nàng rưng rưng hét lên một câu "Thượng Quan Hạo anh hiểu cho rõ ràng, tôi từ đầu đã không có lỗi! Anh không có quyền bắt tôi làm chuyện gì!"

Mắt Thượng Quan Hạo sắc lạnh, cúi người xuống nhìn nàng, nghiến răng nói: "Trong bụng em là con của tôi, tôi có quyền định đoạt nên làm cái gì lúc này, Tần Mộc Ngữ, bây giờ em tốt nhất là ngoan ngoãn, đừng gây sự với tôi."

"Không cần!" Nàng kiên quyết cự tuyệt "Tôi không muốn cùng với anh có bất cứ quan hệ gì cả, một chút cũng không liên quan. Cho nên đứa bé này anh không cần lo lắng, tôi sẽ tự mình xử lý tốt, một chút dấu vết cũng không lưu lại."

Trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, có tồn tại nét tuyệt vọng thê lương lạnh lẽo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.