Khế Ước Hào Môn

Chương 118




Nàng nói xong, quay mặt đi, còn không nhìn Tần Cẩn Lan.

Thái độ hờ hững lãnh đạm như vậy, càng khiến Tần Cẩn Lan thêm kích động.

"... Tôi phải hiểu cái gì? Tôi hẳn là hiểu rõ cái gì hả?" Tần Cẩn Lan tiến tới nắm lấy vai nàng, móng tay bấu chặt vào trong da thịt, nhìn diện mạo nàng giữa đau khổ lại có chút gì đó lạnh nhạt động lòng người, ghen ghét căm hận dâng lên cao "Lẽ nào cô muốn nói với tôi là cô bị oan sao? Ỷ vào khuôn mặt như vậy, trơ trẽn mà dụ dỗ đàn ông, cô còn oan ức cái nỗi gì?"

Móng tay bóp vào nàng rất đau, gương mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt lạnh giá hờ hững mà nhìn cô ta.

"Tôi không nên thấy oan ức sao? Chị..." Nàng nhẹ nhàng mở lời nói ra, đôi môi đỏ mọng lại nói tiếp "Từ khi chị bị người ta cưỡng bức, đến sau này chị cầm những tấm hình kia đến đưa cho tôi xem, ở trong Tín Viễn cho tôi một cái tát, oan ức đều là chị chứ không phải tôi, là như thế này có đúng không? Quả nhiên là tôi không biết tốt xấu, mới phải để cho chị nhọc lòng mà tính kế đến như vậy..."

Những từ cuối cùng nàng nói nhẹ như không, lạnh nhạt, những lại khiến trong lòng Tần Cẩn Lan giật mình.

Cô ta run rẩy, ánh mắt lóe ra hét: "Mày câm miệng cho tao! Mày nói thêm câu nữa thử xem!"

Hai người cãi vã đã khiến mọi người ở các bàn bên cạnh nhìn sang.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ hiện lên một ít nhợt nhạt, lông mi khép lại, ẫn nhẫn chịu đựng, thản nhiên nói: "Chị có thể buông ra không?... Đau."

"Hừ..." Tần Cẩn Lan giận dữ cười, căm hận trong lồng ngực cuộn trào mãnh liệt "Đau? Tần Mộc Ngữ mày không biết tao thật sự muốn ăn tươi nuốt sống mày sao? Tao không quan tâm mày còn sức hay không? Mày mở to hai mắt ra mà nhìn cho tao, là tao cùng chồng tao đi du lịch, mày chỉ là kẻ thứ ba không biết tự trọng đi theo chúng tao còn tính toán cái gì? Mày còn mặt mũi mà đi theo sao? Mày không sợ ông trời cũng nhìn không vừa mắt mà cho mày gặp báo ứng!"

"Tôi nói rồi tôi bị bắt buộc phải đi!" Ánh mắt Tần Mộc Ngữ cũng dâng lên, cắt ngang lời nàng, hờ hững nói "Chị nếu như chị có lòng tốt thì hãy để tôi đi trước... Các người ân ái thì liên quan gì đến tôi, bắt ép tôi phải nhìn, chẳng lẽ muốn tôi ở chỗ này lúc nào cũng nhắc nhở chị rằng tôi và chồng chị đã phát sinh quan hệ sao?"

Một câu nói, đem lòng dạ của Tần Cẩn Lan đâm một nhát đau đớn.

"Mày... Tần Mộc Ngữ tao cảnh cáo mày!" Tần Cẩn Lan hét lên một tiếng, hận đến hai tròng mắt đục ngầu, nhào đến.

Tần Mộc Ngữ không có dự liệu được phản ứng của Tần Cẩn Lan lại mãnh liệt đến như vậy, khó chịu kêu lên một tiếng nghiêng mặt đi, nhưng vẫn không né được móng tay sắc nhọn kia hung hăng cào tới làm cho bị thương, dưới cằm cùng với cổ lộ ra vài đường máu đỏ tươi.

Tần Mộc Ngữ bị tấn công càng ngày càng điên cuồng hơn, suýt nữa nàng bị túm tóc.

"Cẩn Lan!" Thượng Quan Hạo đang lấy đồ ăn đã nhận ra động tĩnh ở nơi đây, khuôn mặt tái mét, bất thình lình kêu một tiếng vọt tới, gắt gao nắm chặt lấy cổ tay của Tần Cẩn Lan đem cô ngăn lại, tiếp theo ngăn bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt của Tần Mộc Ngữ ở sau người, tự mình ôm chặt Tần Cẩn Lan "Em ồn ào cái gì? Nhiều người nhìn em cãi vã như vậy còn ra cái thể thống gì hả? Bình tĩnh lại cho anh!"

Tần Cẩn Lan điên khùng cũng không dừng lại.

"Em muốn giáo huấn cô ta một chút, em không giáo huấn cô ta thì không được!" Giọng nói càng lúc càng gay gắt chói tai.

Sắc mặt Thượng Quan Hạo xanh đen, từ từ trầm xuống, buồn bực túm lấy cô rống lên một tiếng: "Đủ rồi!"

Một tiếng quát này, rốt cục cũng đem thần trí Tần Cẩn Lan tỉnh lại một ít.

"Hạo... Hạo..." Cảm thấy tủi thân và đau lòng khiến Tần Cẩn Lan khóc lên thành tiếng "Em không phải cố ý, em chỉ là chịu không nổi quan hệ như thế này, anh phải nghe những lời cô ta nói kia! Em hận không thể giết chết cô ta!"

Cô biết rõ là bản thân càn quấy, vội vàng ôm chặt lấy thắt lưng Thượng Quan Hạo, nghẹn ngào: "Hạo, anh đừng giận, em thực sự chỉ là nhất thời chịu không nổi... Anh đừng giận em..."

Như là một trò khôi hài, người trong ngực kích động qua lại như là có oan ức to lớn, khóc thút thít.

Mặt Thượng Quan Hạo kéo căng ra cuối cùng cũng trầm tĩnh trở lại, trong đầu lóe ra khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt, còn có bàn tay sắc nhọn vung tới nàng trốn hay né cũng không kịp, trong lòng có hơi đau buốt.

"Trước tiên qua ăn cơm đã, biết không?" Hắn thở dài, xoa nhẹ trên tóc Tần Cần Lan.

Mà lúc này, Tần Mộc Ngữ ở bên cạnh vẫn lạnh nhạt như trước, trên cái cổ trắng ngần của nàng một lớp da bị cào xước chảy máu, khẽ lấy tay chạm một cái, đau nhức.

Đem Tần Cẩn Lan vỗ về trên bàn cơm, Thượng Quan Hạo lúc này mới nhìn trên người Tần Mộc Ngữ. Nàng một câu cũng không có nói, ánh mắt càng yếu nhược, suốt thời gian ăn cơm, nàng ăn cũng chỉ có vài miếng.

Đến lúc bữa ăn gần xong, trong lúc Tần Cẩn Lan đi vào toilet, bóng dáng của Thượng Quan Hạo đi tới bên cạnh Tần Mộc Ngữ, bàn tay mạnh mẽ đem nàng ôm vào trong ngực cúi đầu hỏi: "Còn đau không?"

Tần Mộc Ngữ từ lâu không thích việc bị người đàn ông này ôm, yếu ớt muốn đẩy ra.

"Đừng trốn!" Thượng Quan Hạo hạ giọng bên tai nàng nói ra, giữ chặt phía sau nàng, khàn giọng nói "Tôi hỏi cô còn đau hay không? Cô ấy ra tay không biết nặng nhẹ, bôi thuốc vào một chút, đừng để thành sẹo có biết không?"

Tần Mộc Ngữ ngước lên nhìn.

"Thượng Quan Hạo, anh bị bệnh có đúng không? Nếu như là muốn tôi bị coi thường thì tôi đã làm rồi! Là tôi quyến rũ anh, tôi chẳng biết xấu hổ, tôi sống nên khoan tay ngồi nhìn các người ân ái! Anh cút xa một chút được không? Tôi không cần anh quan tâm lo lắng như vậy!" Trong đôi mắt nàng hiện lên một tia đỏ, đã tức giận tới cực độ.

Bàn tay Thượng Quan Hạo cũng không nới lỏng ra, khuôn mặt tái nhợt dán trên làn da mềm lạnh của nàng, ôm rất chặt.

Hắn nhìn dưới cổ nàng, có vài đường móng tay, cấu xé rách da, đỏ thẫm, hắn không để hổ thẹn và áy náy trong lòng vấy bẩn, tùy ý mặc cho nàng giãy dụa, nhất định không buông tay.

Tần Cẩn Lan trong toilet, sắc mặt trắng bạch, cuối cùng cảm thấy nguy hiểm phủ xuống.

... Đúng vậy, cô hận.

Cô không chỉ có hận, càng còn nhiều ngờ vực không tin! Vừa rồi đúng là cô đã không khống chế được, nhưng cô thật không ngờ Thượng Quan Hạo lại che chở cái con tiện nhận không biết xấu hổ kia! Hắn giật lại ôm cô ta trong nháy mắt khiến trái tim Tần Cẩn Lan lạnh giá. Ở đây cả ngày cố tình ôn nhu dịu dàng để cho cô ta nhìn, muốn có thể hạ nhục cô ta, có thể làm cô ta biết khó mà lui, khiến cô ta xấu hổ và giận dữ mà chết! Nhưng căn bản là không có làm được...

Hạo chẳng lẽ còn...

Tần Cẩn Lan lắc lắc đầu, nhìn bản thân ở trong tấm kính nở ra một nụ cười khó coi, đi ra ngoài.

Thế nhưng đi ra trong nháy mắt cô lại giật mình đứng lại...

Bởi cô nhìn thấy ở kia, Thượng Quan Hạo vậy mà gần như ôm Tần Mộc Ngữ nói chuyện. Khoảng cách xa, nét mặt hắn kìm nén nhíu mày nhưng lại hiện ra ở ngay phía trước, cánh tay hắn ôm chặt thắt lưng nàng, cho dù nàng ngọ nguậy, cho dù nàng không tình nguyện, hắn đều vững vàng mà khống chế lại, ngay cả vết máu ở bên cạnh cũng hôn lên...

"...!!" Tần Cẩn Lan lảo đảo hít một hơi lạnh, khó tin mà đứng dựa vào tường.

Không

Điều này không có khả năng!

Hạo tại sao có thể như vậy... Làm sao lại... Bước chân Tần Cẩn Lan loạng choạng, lại lần nữa trở lại chỗ bồn rửa tay trong toilet, nhớ lại cái con tiện nhân kia bị cô cào lấy sau đó có nổi lên vết máu, nhớ tới dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô ta khiến cô chán ghét... Cô ta vừa mới dụ dỗ Hạo có đúng không? Cô ta làm sao dám giữa nơi đông lại quyến rũ Hạo!

Lửa giận hoàn toàn dâng lên, bị buộc vào hoàn cảnh điên cuồng, Tần Cẩn Lan bỗng nhiên hét lên một tiếng nắm lấy một cái chậu hoa nhỏ ở trên bồn rửa ném vào góc phòng! "Rầm!" một tiếng giòn tan vang lên, biểu hiện lúc này càng điên khùng.

Từ trong toilet đi ra mọi người nhìn thấy lại càng hoảng sợ, e ngại mà nhìn người phụ nữ này.

"Tần Mộc Ngữ... Nếu đã như vậy mày chớ có trách tao không khách khí..." Cô siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, giọng nói khản đặc, "Đây là mày ép tao...Là mày bức tao tới cực điểm!"

Bóng đêm đổ xuống.

Gió thổi trên biển phảng phất, sau bữa tối Tần Cẩn Lan muốn cùng Thượng Quan Hạo tản bộ trên bãi biển, mà Tần Mộc Ngữ lại muốn về phòng nghỉ ngơi trước.

Trải qua nhiều giày vò như vậy, Thượng Quan Hạo mới biết được không cho hai người họ ở cùng một chỗ mới là cách bảo vệ hai người tốt nhất, liều nhíu mày để nàng về trước, ôm vai Tần Cẩn Lan hướng phía bãi biển đi đến, bỏ cô gái nhỏ quật cường, trong trẻo và lạnh lùng kia ở phía sau.

Cho dù là có gió biển chậm rãi thổi, tâm hắn cũng khó có thể bình tĩnh trở lại.

"Hạo, anh đừng đi nhanh như vậy..." Tần Cẩn Lan thở hổn hển nắm lấy tay hắn, đôi môi đỏ mọng oán trách "Anh làm sao cứ như là đi với ai mà không phải em vậy? Cũng không nắm lấy tay em, biết đâu em lại lạc mất..."

Thượng Quan Hạo để cước bộ chậm lại, đảo mắt qua nhìn cô ta, thản nhiên nói "Có đúng không?"

Hắn nhớ tới lúc ở cùng với Tần Mộc Ngữ, hắn lúc nào cũng nhịn không được nắm tay nàng, ôm nàng, nếu như không làm như vậy nàng sẽ cách xa hắn vạn trượng, bên cạnh vừa mới thay đổi một người phụ nữ khác, vì cái gì cảm giác xa cách như vậy?

Đầu óc lại cảm giác đau nhức, Thượng Quan Hạo cố gắng thả lòng, để không suy nghĩ.

Mà lúc này, Tần Mộc Ngữ đã đi tới cửa phòng.

Thật vất vả mới có thể thoát khỏi hai người kia, sắc mặt trắng bạch cuối cùng cũng có một chút hồng hào, đưa thẻ phòng ra muốn vào trong nghỉ ngơi một chút, thế nhưng không biết vì sao cắm vào, cánh cửa lại không mở.

Nàng ngẩn ra, đem thẻ cho vào lần nữa, cụp một tiếng, cánh cửa vẫn không mở ra.

Tần Mộc Ngữ nhìn chăm chú cửa phòng quả thực không có sai, nhưng vì sao không mở được?

Đèn cảm ứng ở trong hành lang đột nhiên vụt tắt, nàng khẽ run lên, như là nhận ra có chút gì đó không thích hợp, mặt tái nhợt, thối lui muốn quay lại đại sảnh hỏi một chút, không ngờ vừa xoay người, một bàn tay từ phía sau kéo nàng lại bịt kín miệng nàng.

"Đừng... Đừng!" Hô hấp trong nháy mắt bị cướp lấy, cảm giác thở không được, cả người Tần Mộc Ngữ rơi vào trong ngực người kia.

Người đàn ông trong bóng tối hô hấp mờ nhạt, nhưng lại chế trụ gắt gao cô gái ở trong ngực, bịt miệng và mũi của nàng, không cho nàng hít thở trong chốc lát, cố ý muốn cho nàng ngạt thở mà ngất xỉu. Tần Mộc Ngữ ở trong ngực hắn liều mạng giãy dụa, tuyệt vọng mà ngửa đầu, ngón tay cố tách bàn tay kia ra khiến cho đầu khớp xương lộ ra, nhưng lại vẫn như trước vũng vẫy không thoát ra được!

Nước mắt trào ra, nỗi sợ hãi càng lúc càng lớn!

"Đừng..." Tần Mộc Ngữ cũng giãy dụa không nổi nữa, sắc mặt tím tái xụi xuống.

Người đàn ông ôm thân thể nàng đỡ lấy, đôi mắt trong bóng đêm phát ra tia sáng rét lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.