Khế Ước Hào Môn

Chương 115




Bầu không khí trong xe trở nên nặng nề.

Tần Mộc Ngữ ngồi xuống, tóc rơi lả tả trên vai, nhẹ giọng nói khẽ: "Anh lần này là gạt chị ấy mang tôi đến đây có đúng không? Anh không sợ chị ấy biết rồi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Một lần tự tử, tiếp theo thật không biết sẽ là cái gì."

Xe chạy đang trên cầu, Thượng Quan Hạo đột ngột rẽ khỏi làn đường, đi tới phía bên cạnh.

Xe dừng lại.

Tần Mộc Ngữ bị hành động của hắn làm cho ngạc nhiên: "Anh không đi sao?"

Thượng Quan Hạo mím môi không nói gì, tùy tiện tắt máy, không để ý đến nàng, xuống xe đi tới bên tay vịn trên cầu.

Bóng đêm cô quạnh, dáng người hắn cao ngất lãnh ngạo, nhìn một khoảng trầm mặc phía trước, trên mặt sông có điểm chút ánh sáng, là ánh đèn trên thuyền đi ngang qua lại.

Làn đường bên cạnh xe cộ lao nhanh đi ngang qua, Tần Mộc Ngữ ở trong xe ngập ngừng một chút, cũng xuống xe đi tới.

"Muốn biết tôi vì sao lại cùng Cẩn Lan ở cùng một chỗ không?" Hắn đột nhiên hỏi.

"Không phải anh làm việc ở Tần thị rồi cùng với chị tôi qua lại sao?" Nàng nhớ lại hai người trước kia ở bên nhau thật đơn giản mà lại lãng mạn.

"Lúc tôi 15 tuổi gia cảnh sa sút, công ty phá sản phải bán hết của cải để trả khoản nợ khổng lồ, căn nhà đáng lý ra để mở rộng sản xuất trong một đêm đột nhiên bị phóng hỏa, bố mẹ tôi vẫn còn ở trong đó..." Hắn nhàn nhạt nói, biểu tình lãnh đạm thất thường, như là nói đến chuyện của ai khác, đôi mắt nhìn vào nàng, "Thời gian đó tôi đã gặp được Cẩn Lan."

Tần Mộc Ngữ không lên tiếng, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một chút yếu ớt, bị quá khứ của hắn làm cho chấn động, nhất thời không cách nào tiếp nhận.

"Có lẽ là thời gian con người ta đang ở khoảnh khắc yếu đuối nhất cần một sự quan tâm chăm sóc, cho nên lúc đó Cẩn Lan lo lắng cho tôi, tôi vẫn luôn ghi lòng tạc dạ... Mấy năm sau tôi đến Tần thị làm việc, Tần Chiêu Vân để hết thảy việc quan trọng giao cho một mình cô ấy, toàn bộ hoạt động cùng quyền hành của Tần thị đều ở trên tay cô ấy, thế nhưng cô ấy quả thực là lực bất tòng tâm... Cho nên tôi giúp cô ấy, yêu cô ấy."

"Nếu như không có cô, có lẽ cô ấy vẫn sẽ như vậy, chuyện cô ấy làm không được, tôi sẽ giúp cô ấy làm. Cho nên dù cho tôi ham muốn Tần Thị trong nhiều năm như vậy nhưng có cô ấy ở đó, tôi sẽ không động vào." Đôi mắt Thượng Quan Hạo lạnh lùng mà sâu xa quét về phía nàng, "Thế nhưng Tần Mộc Ngữ, không ngờ cô lại xuất hiện, nguyên do chuyện tình phía sau ai cũng đều bất ngờ... Cô lấy đi hết thảy mọi thứ của cô ấy, bao gồm cả tình cảm của ba lẫn toàn bộ số tài sản kia. Nếu như đổi lại cô là tôi, cô có thể không bảo vệ cô ấy hay không? Về sau, cô lại làm ra những chuyện như vậy với cô ấy, mỗi một điều càng khiến tôi hận không thể giết chết cô... Cô vẫn còn nghĩ là tôi tàn nhẫn sao?"

Ánh mắt hắn quá mức sắc nhọn, cũng đem uất ức và oán hận từ đáy lòng khiến Tần Mộc Ngữ kích động.

Gió thổi loạn trên sợi tóc của nàng, bay phất phơ trên gò má trắng ngần, đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ nhìn hắn, không hề sợ hãi: "Anh lấy nguyên nhân gì để mà hận tôi? Lấy cái gọi là tình yêu sao? Ba thiên vị tôi, là tôi cướp đoạt, ba đem Tần thị giao cho tôi, cũng là tôi cướp đoạt, đây lý luận của các người! Như vậy là xong, tôi không quan tâm các người nghĩ như thế nào! Thế nhưng Thượng Quan Hạo, cho dù là anh có hỏi lại tôi đến một nghìn lần, một vạn lần, những chuyện làm tổn thương chị ấy đều không phải do tôi làm! Anh yêu chị ấy, tin tưởng chị ấy, cùng tôi có quan hệ gì sao? Tôi chẳng lẽ trời sinh là mệnh ti tiện, vô duyên vô cớ phải chịu oan uổng từ sự xuyên tạc của các người, còn phải cam tâm tình nguyện hứng chịu lấy cái gọi là nghiêm phạt của anh sao?"

Một làn hơi nước mỏng manh lóe ra tromg khóe mắt.

Khuôn mặt yếu ớt của Tần Mộc Ngữ giương lên, đem nước mắt đè nén xuống, nói với hắn: "Tôi sẽ lùi một vạn bước để nói, nếu như anh thực sự yêu chị ấy, sao anh lại chạm vào tôi? Đây là tình yêu của anh đối với chị ấy sao?... Trước đêm tân hôn vài ngày, mang theo tình nhân của anh đi du lịch, nói dối chị ấy, phải bội lại chị ấy, khiến cho chị ấy tự tử, đây là tình yêu của anh!"

Giọng nói của nàng có phần thê lương, theo gió mà hòa quyện vào không khí.

Lời của nàng lại lần nữa chọc giận Thượng Quan Hạo.

Đột nhiên hắn giữ chặt lấy eo nàng, kéo qua, nặng nề mà tựa trên thành lan can, Thượng Quan Hạo lửa giận tràn đầy, sắc mặt tái xanh đến cực độ, kìm nén phẫn nộ, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, mang theo oán giận.

"Yêu là cái gì? Cô giải thích cho tôi... Nếu như tôi có thể lý giải bản thân mình vì sao kìm lòng không nổi mà chạm vào cô, tôi sẽ không mang cô tới đây để tìm câu trả lời. Từ lúc cô tính kế hãm hại Cẩn Lan, tôi nên giết chết cô, mà không phải như bây giờ, cô còn có tâm trí đến mắng chửi tôi không đúng!"

Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ trắng bạch, nhíu mày đẩy hắn: "Tôi không có giải thích, lý do duy nhất tôi có thể nói chính là anh bị bệnh, ai hiểu được là anh đang suy nghĩ cái gì! Chị ấy vừa mới gọi điện cho anh, anh nên suy nghĩ lại cho tốt nếu như bị chị ấy phát hiện ra thì trả lời như thế nào! Chỉ là chuyện của hai người các người, không cần phải kéo tôi vào, bởi vì lúc quay về, tôi với anh sẽ không còn quan hệ gì nữa!"

Nói cho rõ ràng...

Nàng cùng hắn sớm đã cái gì cũng nói không rõ rồi!

Cho nên nàng cũng chỉ có thể kháng cự lại, chỉ có thể như ở trong lòng tùy tiện phá hủy, suy nghĩ đến khoảng thời gian tự do, cái gì cũng không muốn nghĩ tới!

Nàng giãy dụa, sắc mặt Thượng Quan Hạo xám xịt, không cho nàng đi.

Vùng vẫy nhiều lần, động đến thần kinh không kiên nhẫn của hắn, ôm nàng gầm nhẹ một câu: "Cô yên một chút cho tôi!"

Tần Mộc Ngữ bị rống lên không dám động đậy, thở hổn hển, dứt khoát nhắm mắt lại, ở trong ngực hắn giả chết. Lửa giận của Thượng Quan Hạo lúc này mới chậm rãi tiêu tan, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, tiếng gió lạnh xào xạc thổi ở trên, trầm mặc u sầu.

"Việc tôi làm, cho tới bây giờ cũng không cần cho người khác một lý do, bao gồm cả cô... Hiểu chưa?" Thờ dài, hắn chỉ có thể bình tĩnh mặt lạnh mà cất tiếng nói ra.

Tần Mộc Ngữ ở trong lòng hắn cười nhạt, đáy lòng một mảnh cay đắng hoang vu, quên đi... Nàng ở trước mặt một người đàn ông này muốn được tôn trọng cái gì? Người nào có quyền? Hắn biết sao?

Mãi đến khi người trong ngực bắt đầu lạnh run, Thượng Quan Hạo mới phát giác không thích hợp.

"Lạnh? Em vì các gì không nói sớm!" Hắn nhíu mày, nhìn môi nàng bị lạnh làm cho khô cứng, cởi áo khoác mình ra mặc lên người nàng, lại ôm lấy nàng đến trong ngực.

"Tôi không muốn nói với anh, nếu trong lòng anh tôi là loại phụ nữ độc ác như vậy, không phải tôi nên đáng đời mà chết lạnh sao?" Nàng tức giận, lạnh lùng hỏi ngược lại. Ánh mắt Thượng Quan Hạo u sầu, chịu đựng ưu tư, tiếp tục ôm lấy nàng sưởi ấm, mãi đến khi nàng không run lên nữa mới thôi...

"Em.... Ngoan ngoãn một chút thì sẽ chết sao..." Hắn thở dài.

"Tôi làm không được..." Nàng nhíu mày, gương mặt cau lại, lên tiếng đáp, "Anh có thể đi tìm chị tôi, chị ấy yêu anh, chắc chắn đối với anh sẽ ngoan ngoãn dịu dàng."

Khóe miệng Thượng Quan Hạo nở ra một nụ cười, lại dần dần tiêu tán đi, phức tạp đưa tay nắm lấy cằm nàng nói: "Em mới vài tuổi? Nói chuyện với em lúc nào cũng như vậy, tôi cũng biết tiếp theo thể nào em cũng cãi lại."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ ảm đạm thoáng cái, không muốn để ý đến hắn.

Thượng Quan Hạo lại phát hiện biểu hiện của nàng không đúng, xiết chặt cằm nàng, như là cố ý muốn xem trong lòng nàng nghĩ gì.

Nàng không có cách nào khác, giơ mi mắt lên: "Anh bây giờ mới biết tôi còn nhỏ sao? Lúc trước hủy hoại tôi vì sao không nghĩ tôi còn nhỏ, con đường sau này tôi nên đi như thế nào."

Một câu nói làm cho bóng đêm lúc ban đầu đã lạnh nay còn lạnh hơn, càng trở nên rét thấu xương, khiến người ta đau khổ.

Trong mắt Thượng Quan Hạo gió mây cuồn cuộn, phức tạp hỗn độn, bàn tay nắm lấy sau gáy nàng, cúi đầu khẽ hôn lên môi, nàng không phản kháng, chỉ là đôi mắt trong suốt nhìn hắn, khiến một câu xin lỗi của hắn như mắc ở cổ họng, làm thế nào cũng không thể nói ra.

"Đêm đã khuya... Chúng ta quay về thôi." Hắn chỉ có thể khản giọng mà nói ra một câu.

Nắm tay nàng đi qua, đêm khuya trên cầu đã không còn bóng xe nào, nhưng nàng đi quá chậm, lúc mở cửa xe, chợt một tia sáng từ chiếc xe phía trước xông tới.

Sắc mặt Thượng Quan Hạo trắng nhợt, tiến lên kéo nàng ngăn lại, hai người lảo đảo suýt nữa ngã xuống, trên xe kia một chiếc móc sắc đột nhiên bắn ra móc vào một góc trên cánh tay hắn, tiếp theo một tiếng xé rách vang lên, người đàn ông phía sau hừ một tiếng.

Xe tải rít gào mà lướt qua...

Tần Mộc Ngữ sợ đến kinh hãi, bỗng nhiên quay qua nhìn xem tình hình của hắn, chỉ thấy mặt hắn thắt chặt, tay chóng đỡ trên nóc xe.

Mà bả vai của cánh tay phải của hắn bị cái móc sắt xé rách một mảng áo sơ mi cùng da thịt, máu đỏ tươi ứa ra...

Tần Mộc Ngữ nhất thời trắng bệch nắm chặt cánh tay hắn: "Thượng Quan Hạo!"

************************************

Thành phố Z.

Trong bệnh viện thành phố.

Cổ tay Tần Cẩn Lan khẽ giật, chính là vẫn còn đau, đơn giản là không thể động đậy, ánh mắt đảo qua người phía sau: "Anh giúp tôi cầm hành lý đi, tôi không thể cầm được, vé máy bay đặt được chưa?"

"Được rồi, thưa Tần tiểu thư." Trợ lý ngẩng đầu, nhìn đồng hồ đeo tay, "Vẫn còn một tiếng nữa mới cất cánh."

"Hẳn là còn kịp, đi thôi." Tần Cẩn Lan buông mấy lớp băng gạc trên cổ tay ra, bước ra khỏi phòng bệnh.

Trên đường đi, nghe trợ lý nói chuyện nghi thức hôn lễ, Tần Cẩn Lan cũng lưu tâm nghe danh sách Thượng Quan Hạo mở tiệc chiêu đãi họ hàng tân khách, những người đó quan hệ như thế nào cô cũng không biết, lúc này mới phát hiện những thứ cô biết về Hạo còn quá ít, ngay cả gia thế của hắn...Cô cũng không rõ ràng lắm.

"Tần tiểu thư, chúng ta cứ như vậy mà đến tỉnh M, có thể sẽ không tốt?" Trợ lý do dự mà hỏi.

Tần Cẩn Lan trầm tư suy nghĩ, đôi mắt phức tạp, thản nhiên nói: "Tôi biết là không tốt, Hạo không thích phụ nữ của anh ấy làm như vậy, thế nhưng cuối cùng là tôi cảm thấy có điểm không thích hợp, tôi lo lắng..."

Tối hôm qua muộn như vậy, hắn chẳng lẽ vẫn còn đang nói chuyện làm ăn sao? Điện thoại trong túi vang lên.

"Alo?" Nàng khôi phục lại, tập trung nghe điện thoại nói.

"Tần tiểu thư, nhân viên ở khách sạn Thượng Quan tiên sinh nghỉ lại hẳn là nói cho cô biết, tối hôm qua tôi đã đi theo anh ta một ngày, anh ta cũng là tham dự làm ăn, nhưng mà..."

"Nhưng cái gì?" Tần Cẩn Lan không kiên nhẫn được, "Anh có thể nói vào ý chính hay không?"

"Nhưng mà, Thượng Quan tiên sinh là đi với Tần tiểu thư..." Phía bên kia lúng túng khó xử.

"Anh nói bậy sao? Tôi không phải đang ở chỗ này..." Nói ra nửa chừng, Tần Cẩn Lan phản ứng trở lại, nhíu mày đột nhiên ảm đạm xuống.

Môi run nhè nhẹ, mở miệng hỏi: "Anh nói ai là Tần tiểu thư?"

"..."

"Ý của anh là, Hạo không phải đi một mình, anh ấy dẫn theo Tần Mộc Ngữ?!"

"... Đúng vậy, Tần tiểu thư."

Trong nháy mắt, trong đầu Tần Cẩn Lan giống như vang dội một tiếng sấm sét, cô cố gắng tiếp nhận chuyện này, điện thoại di động càng nắm chặt cũng gắng sức nhớ lại trước khi phát sinh mọi thứ...

Cô tự sát, cô đã chết qua một lần! Hạo thế nhưng lại có thể còn không có buông con tiện nhân kia ra! Lại có thể trước lúc kết hôn mang theo cô ta đi công tác, tiện thể yêu đương vụng trộm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.