Khế Ước Hào Môn

Chương 112




Nói xong, nàng cố nén nước mắt, đột nhiên dứt khoát mà ngắt điện thoại.

Trong điện thoại truyền đến tiếng "Đô đô đô", làm cho dáng vẻ kiêu ngạo của Tần Cẩn Lan san phẳng không chừa chút gì tưởng chừng như là tức giận đến phát điên.

Đúng lúc này Thượng Quan Hạo nói chuyện điện thoại xong đi vào.

"Làm sao vậy?" Lúc hắn vừa mới đi ra ngoài sắc mặt vẫn còn tốt, nhưng hiện tại lại trở nên khó coi, hơi thở không ổn định.

"Không... Không có việc gì..." Tần Cẩn Lan làm dịu bản thân, miễn cưỡng cười rộ lên "Em liên hệ với người ở cửa hàng váy cưới một chút, nói sửa chữa một số chỗ mà thôi."

Thượng Quan Hạo không có để ý lý do của cô, tự xem như cô không có việc gì, đi qua đặt hai tay lên hai bên cạnh hông: "Vài ngày nữa anh phải đi đến tỉnh M, khoảng ba ngày, sẽ quay về. Đến ngày cử hành hôn lẽ sẽ chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, lúc quay về chúng ta sẽ kết hôn. Mấy ngày nay anh đã bố trí chuẩn bị tất cả, em không cần lo lắng."

Tần Cẩn Lan có phần kinh ngạc.

"Anh... Anh phải đi ba ngày..." Mấy ngày trước khi cưới không thể nhìn thấy hắn sao?

Thượng Quan Hạo xoa lên mái tóc của cô: "Đúng. Anh đã sắp xếp tốt rồi."

"Vậy... Vậy, Hạo em đi cùng với anh! Không còn bao lâu nữa là chúng ta kết hôn, em không muốn rời xa anh..." Tần Cẩn Lan nắm chặt tay hắn, ra vẻ đáng yêu, không có hắn, một mình tự chuẩn bị đám cưới, nghĩ sẽ đau buồn đến thế nào.

Sắc mặt Thượng Quan Hạo ảm đạm, cầm lấy tay cô.

"Vết thương của em vẫn còn chưa được tốt, mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt, đừng theo anh chạy ngược chạy xuôi nữa." Nói xong hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hôn lên cái trán của cô "Ngoan."

Tần Cẩn Lan cũng biết rõ mà lùi bước, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười gắng gượng nghe theo: "Được rồi."

Đợi cho Thượng Quan Hạo đi ra ngoài, cô vẫn còn lo lắng, nắm lấy điện thoại vừa mới suýt quẳng đi xong, gọi đến một dãy số: "Anh giúp tôi theo dõi Hạo, xem anh ấy rốt cuộc là đi công tác hay là làm cái gì, chỉ còn vài ngày nữa là kết hôn, tay của tôi cũng vừa mới khỏi, tôi muốn xem tâm tư của anh ấy còn có thể để đi đâu..."

Sắc mặt Tần Cẩn Lan bỗng nhiên biến đổi, đen xạm xuống, thâm độc nói: "Tôi nói anh đi theo thì biết đường mà theo! Lần trước làm sao lại thiếu chút nữa là bị anh ấy đâm chết? Anh nên cẩn thận một chút!!"

Ném điện thoại đi, trong ngực Tần Cẩn Lan dâng lên một trận kích động, cô cắn môi siết chặt ga trải giường, tưởng tượng đến khoảnh khắc làm đám cưới kia, từ bây giờ nhất định tuyệt đối không để xảy ra bất cứ sai lầm gì.

************************************

Rạng sáng, ở sân bay.

Gió thổi lành lạnh Tần Mộc Ngữ một thân quần áo trắng, tung bay phất phơ động lòng người, ngay cả sợi tóc cũng không chỉnh tề mà bay bay.

"Em mang theo những thứ này?" Sắp xếp hết công văn, mi tâm của Thượng Quan Hạo cũng giãn ra một chút, nhìn nàng mang theo thứ gì đó lại cau mày. Nàng mang bên mình chỉ có một bọc nhỏ, ngoài ra cái gì cũng không có.

"Tôi không cần mang theo thứ gì." Nàng không nhìn lại hắn, lãnh đạm nói ra.

Vẻ mặt tuấn dật Thượng Quan Hạo có phần chán nản, tiến lên muốn ôm lấy nàng, nàng lại đề phòng nhích ra phía sau một chút, trong túi âm thanh nhạc chuông nhẹ nhàng vang lên.

Đôi mắt hắn sắc nhọn đảo qua, nhìn vào túi kia.

Tần Mộc Ngữ cũng không biết lúc này còn có ai gọi điện cho nàng, hơi hoảng loạn một chút lấy điện thoại ra, thấy hơi thở nàng ngưng trọng, vô ý thức mà tắt đi, nhưng một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay nàng, dễ dàng nắm lấy máy điện thoại, tự ý nắm lấy.

Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ nhanh chóng đỏ lên, nhảy lên một cái muốn lấy về, lại bị Thượng Quan Hạo thuận thế ôm vào trong lòng, ánh mắt nhìn vào chiếc điện thoại kia, cô gái trong lòng vùng vẫy: "Thượng Quan Hạo!"

Điện thoại đã được kết nối.

"Tần Mộc Ngữ, em cuối cùng cũng bắt máy." bên kia Ngự Phong Trì từng chữ nói ra như là đè nén áp lực đến cực điểm, thở phào một hơi, gấp giọng hỏi "Em bây giờ đang ở đâu? Tình hình thế nào? Chuyện chị em anh cũng có nghe nói, em không có vấn đề gì chứ? Tên khốn nạn Thượng Quan Hạo rốt cuộc là làm chuyện gì với em, em mau nói cho anh biết!"

Tần Mộc Ngữ che miệng, không nghĩ tới Ngự Phong Trì lại gọi điện đến, nàng bây giờ không muốn nói chuyện, một chút cũng không muốn!

Đôi mắt đen láy của Thượng Quan Hạo càng hiện lên vể hiểm độc, buông mắt xuống, âm u lạnh lẽo mà uy hiếp người ở trong lòng.

"Mộc Ngữ? Tiểu Mộc Ngữ em có nghe thấy không?" Hơi thở Ngự Phong Trì đè xuống, nghiến răng nói "Là anh không tốt... Anh đã nói với em là có thể che chở cho em, thế nhưng anh lại không thể bảo vệ được em... Em nói với anh một lời có được không? Chị em cùng hắn ta kết hôn, vậy em đang ở chỗ nào? Em nói địa điểm đi, cho dù là chân trời góc bể anh cũng quyết đi tìm em!"

Một tia chua xót mạnh mẽ, Tần Mộc Ngữ không muốn nghe nữa, ở trong ngực Thượng Quan Hạo vùng vẫy lo nghĩ muốn đoạt lại điện thoại.

Nhưng Thượng Quan Hạo lại nhanh hơn nàng một bước, tự ý ngắt đi, vẻ mặt lạnh lùng, trong khoảnh khắc Tần Mộc Ngữ suýt lấy được điện thoại kia, hắn nắm chặt chiếc điện thoại nhỏ nhắn, đột nhiên mạnh mẽ ra sức ném tới vách tường.

Tiếng va đập vang lên, chiếc điện thoại vỡ vụn!

Tần Mộc Ngữ trong nháy mắt bị làm cho tức giận: "Thượng Quan Hạo! Anh đang làm cái gì? Anh dựa vào cái gì mà ném vỡ điện thoại của tôi!"

Mắt Thượng Quan Hạo sắc lạnh, thản nhiên nói: "Vứt đi, sẽ mua lại cho em một cái tốt hơn, được chưa?"

Tần Mộc Ngữ tức giận đến toàn thân run lên, đẩy hắn: "Anh có bệnh!"

Cánh tay to lớn ôm chặt lấy thắt lưng nàng, đem nàng quay về trong ngực, Thượng Quan Hạo ôm nàng, cằm kê trên đỉnh đầu nàng, giọng nói vang lên: "Em cùng Ngự Phong Trì quan hệ từ lúc nào trở nên thân mật thế này? Bởi vì hắn ta có gan giúp em trốn thoát một lần sao? Em cảm ơn hắn ta bao nhiêu?... Thành thật nói cho tôi biết? Hai ngày em biến mất kia, cùng với hắn ta xảy ra quan hệ gì?"

Mạch suy nghĩ của Tần Mộc Ngữ đều bị bóp méo đến rối loạn, thần sắc đỏ lên, trong mắt một làn hơi nước mỏng: "Liên quan gì đến anh! Đó là bạn tôi, anh ấy thích tôi, sẽ không cưỡng bức tôi, tôi cùng với anh ấy phát sinh chuyện gì thì liên quan gì đến anh!"

Một câu nói nhẹ nhàng đơn giản này, thúc ép lửa giận Thượng Quan Hạo dâng trào.

"Trả lời câu hỏi của tôi..." Bàn tay hắn càng thêm dùng lực, giữ chặt sau gáy ép nàng nhìn thẳng vào hắn, lạnh lùng hỏi: "Cô cùng hắn ta rốt cuộc có xảy ra quan hệ hay không? Thân thể này, ngoại trừ tôi đã từng chạm vào, còn có kẻ khác không?"

"Anh..." Tần Mộc Ngữ bị hắn làm cho nhục nhã lồng ngực như muốn nổ tung, một phiến chua xót, tức giận đến lệ quang mập mờ, hung hăng đẩy ngực hắn ra "Đúng, đã xảy ra, chúng tôi sớm đã xảy ra quan hệ! Có dính dáng gì tới anh! Anh hủy hoại tôi không có nghĩa là không ai muốn tôi, tôi nói rồi một ngày nào đó sẽ có người không chê tôi bẩn, không coi tôi là món đồ chơi! Tôi cho anh ấy thì thế nào?"

Trong mắt Thượng Quan Hạo đã là một bầu trời u ám.

"Tần Mộc Ngữ... Không nghĩ tới cô thực sự ti tiện như vậy!" Hắn bạo rống, một tay nắm lấy nàng giữ chặt, một cái tát sắp đổ lên trên mặt nàng! Tần Mộc Ngữ ngân ngấn nước mắt nhắm mắt lại, không né tránh, có chết cũng không trốn.

Trên sân bay phát sinh một màn này, cuối cùng cũng thu hút ánh mắt mọi người.

Cơ thể nàng run rẩy kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, gắt gao nhắm mắt lại, nước mắt bên trong vẫn đang còn rung động.

Đánh đi...

Đánh mạnh một chút...

Tốt nhất là đem ba chữ "Thượng Quan Hạo" trong lòng của nàng cùng những mong đợi ảo tưởng hết thảy đánh nát đi!

Bàn tay Thượng Quan Hạo rốt cuộc không có hạ xuống, mắt hắn đỏ au, cầm lấy cằm nàng ép buộc ngẩng đầu lên, giọng nói như quỷ sa tăng từ địa ngục chui lên hỏi: "Tôi hỏi cô lần cuối cùng, các người có xảy ra chuyện vượt quá giới hạn hay không?"

"Tần Mộc Ngữ, cô nên ăn nói cẩn thận một chút..." Thượng Quan Hạo hung ác sát khí tràn ra "Cô dám không nói thật đi, tôi không chỉ đem cô hoàn toàn hủy hoại, tôi sẽ còn đem Ngự gia toàn bộ hủy diệt. Hắn ta đụng vào chỗ nào của cô, tôi đều có thể một đao tự tay khoét lên... Cô nhân tiện cũng có thể thử xem, xem tôi có thực sự nói được thì làm được hay không."

Nước mắt ấm áp, trong viền mắt ngưng tụ lại.

"Thượng Quan Hạo, anh rất biến thái..." Nàng nghẹn ngào, run giọng mà nói ra một câu.

"Tôi đã từng cảnh cáo cô, Tần Mộc Ngữ, làm người phụ nữ của tôi chỉ có hai kết quả. Tôi đối với cô hứng thú vài ngày, vài ngày sau tôi sẽ hoàn toàn hủy hoại cô, cho dù là tôi không muốn nữa, trên thế giới này cũng không cho phép có người thứ hai chạm vào cô! Cô muốn hạnh phúc... Muốn sống lại... Xuống địa ngục mà tìm!"

Một giọt lệ nóng hổi rơi xuống, Tần Mộc Ngữ cảm thấy toàn thân lạnh giá, dù nàng kiềm chế, dùng toàn bộ sức lực để kiềm chế, nhưng vẫn không ngăn được run rẩy, trái tim giống như bị khoét, đâu đến thấu xương.

"Nói... Có hay không?" Thượng Quan Hạo chèn ép lên tiếng hỏi "Nói!"

Tần Mộc Ngữ nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi trút xuống như mưa, nàng run rẩy nói: "Không có..."

"Chúng tôi chưa từng phát sinh quan hệ gì... Anh cứ hướng đến một người là tôi đây mà hành hạ..." Nàng bị làn nước mắt ấm áp vây quanh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch không còn chút máu, run rẩy không ra hình dạng gì.

Cả đời này, hạnh phúc của nàng, tương lai của nàng, tất cả mọi mong ước... Đều bị hủy ở trong tay người đàn ông này.

Cơ thể nàng dần trượt xuống, sắc mặt Thượng Quan Hạo xanh đen, nhưng vẫn nắm ở thắt lưng của nàng, để nàng dán chặt vào trong cơ thể mình.

"Cô tốt nhất chính là nói đúng sự thật, bằng không, tự tay tôi sẽ giết cô!" Hắn nói ra một câu cuối cùng, ánh mắt sắc lạnh, ôm lấy eo nàng, tự ý hướng phía khoang máy bay mà đi đến.

************************************

Chuyến bay kéo dài hơn hai giờ, bọn họ cũng đã đến tỉnh M.

Ở đây, nàng một mực ngủ say mê man.

Bọc quanh người là một tấm chăn mỏng, trên máy bay điều hòa bên trong mở rất lạnh, tay Thượng Quan Hạo cũng không có đánh trên bàn phím nữa mà giơ lên đẩy khe điều hòa chỉnh hướng gió qua.

Hờ hững liếc mắt một cái, cái cô gái nhỏ này ngay cả trong lúc mơ ngủ, lông mi cũng vẫn cứ ướt sũng.

Rổt cuộc là chứa bao nhiêu ủy khuất ở trong lòng?

Mắt Thượng Quan Hạo từ trên người nàng thu hồi về, cũng không có biện pháp chuyên tâm làm việc được nữa. Thời gian chỉ còn lại vài ngày mà thôi, lẽ nào mỗi thời khắc đều cứ như vậy mà trôi qua? Ngón tay hắn ấn ấn trên trán, áp chế nỗi đau lòng và buồn phiền.

Hắn không muốn tức giận, chỉ là rất dễ bị nàng làm cho tức giận, bất kể là người đàn ông nào, nghe đến việc nàng cùng người đàn ông khác phát sinh quan hệ cũng không có cách nào bình tĩnh được.

Máy bay từ từ hạ cánh.

"Tỉnh dậy nào... Chúng ta tới rồi." Thượng Quan Hạo đưa tay đặt trên khuôn mặt của nàng, sắc mặt phức tạp, nhàn nhàn mà nói ra.

Tần Mộc Ngữ chậm rãi mở mắt ra, cảm giác trên gương mặt bàn tay hắn xoa xoa vỗ về, không hề phản ứng.

Thượng Quan Hạo cầm lấy bản ghi chép ở bên cạnh, đôi mắt ủ dột nhìn nàng.

"Muốn tôi ôm em dậy, hay là em tự mình đứng lên?" Hắn thản nhiên mở miệng.

Cánh tay nhỏ bé của cô gái nhỏ duỗi thẳng, nhỏ tiếng nói: "Anh ôm đi... Tôi không còn sức nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.