Khế Ước Hào Môn

Chương 108




Nghe được chính miệng Thượng Quan Hạo cam đoan, Tần Cẩn Lan rốt cục cũng an tĩnh lại. Hai tròng mắt bị nước mắt thấm ướt, toàn thân run rẩy, thế nhưng cổ tay chính vì cố vùng vẫy, chất gây tê đi qua, cơn đau buốt xé rách kéo đến hành hạ.

"..." Cô rên rỉ, nhíu mày, vùi đầu ở bên cổ hắn khóc to lên.

Thượng Quan Hạo cũng ôm chặt cô, cằm để ở cái trán của cô, vỗ nhẹ lưng, hy vọng cô nhanh đi vào giấc ngủ.

Ở chỗ cô không nhìn thấy được, trong mắt hắn, trong suốt, tồn tại vẻ thâm sâu khó lường.

************************************

Mãi đến khuya, chờ cô ngủ say, Thượng Quan Hạo mới từ trong phòng điều trị đi ra ngoài.

Hành lang đêm khuya, là sự tĩnh mịch khiến người ta sợ hãi.

Trên sân thượng gió lạnh thấu xương, bóng dáng hắn cao ngất chậm rãi dừng lại, châm lửa đốt một điếu thuốc. Khói tản ra mập mờ, đôi mắt thâm trầm, bên trong cất giấu đau nhức hòa cùng phức tạp sâu sắc.

Mang theo điếu thuốc trên đầu ngón tay ấn ấn ở mi tâm, nhíu chặt lại vẫn không có buông ra.

Hai tay Thượng Quan Hạo để ở trên tay vịn, trong lòng lẩm nhẩm, Tần Mộc Ngữ, tôi nên bắt em làm sao bây giờ?

Với tính cách của Cẩn Lan mà nói, cô ấy cũng chịu không nổi một chút kích động nào nữa, vừa mới đáp ứng lời của cô ấy, cũng không có khả năng nuốt lời. Từ túi áo lấy điện thoại di động ra, ấn xuống một dãy số quen thuộc, ảm đạm để ở bên tai.

Điện thoại vang thật lâu mới được nhận.

"Alo?" Thanh âm nàng nhẹ nhàng, nghe không rõ ràng lắm.

"Em đang làm cái gì? Lâu như vậy mới nghe điện thoại." Lông mày Thượng Quan Hạo có hơi nhíu lại.

"Tôi vừa mới ở trong phòng bệnh thăm ba." Giọng nói của Tần Mộc Ngữ trong trẻo nhưng lạnh lùng mà giải thích, quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng bệnh, khẽ thở dài, "Tôi đang ở bên ngoài hàng lang, trò chuyện rất bất tiện, anh đừng ầm ĩ có được hay không?"

Thượng Quan Hạo cười nhạt: "Một người chỉ có thể dựa vào máy thở để duy trì sự sống có cần em phải mỗi ngày đều tới không? Tần Mộc Ngữ, tôi có nên quy định thời gian với em, tốt nhất là lúc tôi tìm em thì em nên ngoan ngoãn ở trong khách sạn cho tôi."

Tần Mộc Ngữ bên kia, khuôn mặt cũng nhíu lại.

"Thượng Quan Hạo xin anh nói có chút đạo lý, đó là ba tôi, tôi chăm sóc ông ấy thì làm sao? Tôi đã đáp ứng anh không bỏ đi, không chạy trốn, không biến mất, như vậy còn không được sao? Anh nhất định phải khiến tôi giống như một con rối mới bằng lòng sao?" Nước mắt nàng chực trào ra.

Giọng nói mang theo oán hận, đâm trái tim Thượng Quan Hạo đau nhức.

Miệng hắn cong lên, trong mắt hiện lên một tia mê luyến.

Hắn thực sự hy vọng nàng đúng là một con rối, như vậy sẽ không có hỉ nộ, không có bi hoan, lại càng không phải thống khổ.

"Sáng mai đến phòng làm việc của tôi, biết chưa?" Giọng nói hắn thấp xuống, hờ hững nói ra.

"..." Tần Mộc Ngữ dừng một chút, "Tôi không phải là không nên đến phòng hành chính trình diện mới đúng sao?" Vì cái gì phải đến phòng làm việc của hắn?

"Không nên hỏi, ngày mai qua đây." Thượng Quan Hạo thản nhiên ra lệnh, ngắt luôn điện thoại.

"..." Tần Mộc Ngữ vẫn còn muốn nói cái gì, nhưng sớm đã chỉ còn tiếng đô đô vang lên.

Gió ở trên sân thượng, ngay cả sương mù tựa hồ cũng không có biện pháp mê hoặc thần trí hắn.

Ngẫm lại chuyện muốn làm ngày mai, Thượng Quan Hạo nhắm mắt lại, xoa nhẹ hai bên thái dương, giống như sắp làm một chuyện quan trọng. Chỉ là chờ hai mắt mở ra, ánh mắt hắn càng chán nản, giống như đêm hôm khuya khoắt, ánh sáng cũng không gượng đậy được nữa.

************************************

Báo buổi sáng, tin tức Tần Cẩn Lan tự sát, ùn ùn kéo đến.

Thượng Quan Hạo ngồi ở ghế xoay, nhìn những sự kiện cùng dự đoán ở kia, lại bỏ qua, tay nắm lấy điện thoại, ấn một chuỗi số.

Chờ chuyện này hoàn toàn xử lý tốt, đã là một tiếng sau.

Tiếng gõ cửa phòng làm việc, vang lên đúng giờ.

Mí mắt Thượng Quan Hạo nhảy lên, đưa mắt lên nhìn qua...

"Vào đi." Hắn thản nhiên nói.

Một bóng dáng nhỏ yếu đi vào, gương mặt có phần tái nhợt.

Tần Mộc Ngữ dừng lại, sau một lát mới đẩy cửa ra, hạ lông mi xuống, che dấu tâm tư của nàng. Đến sáng nay mới nghe nói tin tức Tần Cẩn Lan tự sát, trên đường đi lên toàn bộ công ty đều bàn bạc chuyện này.

"Chị ấy có ổn không?" Nàng nhìn sang, khẽ hỏi.

"Ổn." Thượng Quan Hạo cũng không muốn nói đến chuyện này, lạnh lùng tiếp lời.

Hắn từ trên ghế đừng lên, chậm rãi hướng về phía nàng đi tới, trong mắt nàng hiện lên chút không tự nhiên, trong nháy mắt hắn tới gần kia lui ra phía sau một bước nhỏ.

Bàn tay Thượng Quan Hạo đã đặt ở bên cạnh đôi bàn tay nhỏ bé của nàng, u sầu mà nhẹ nhàng kéo cả người nàng về phía trước, đặt tay ở sau lưng, bị ép vào trong ngực hắn.

"Tần Mộc Ngữ, tôi sẽ nói với cô một việc." Giọng hắn lạnh lùng, mờ nhạt nói ra.

Tần Mộc Ngữ giật mình, không rõ ràng lắm hắn muốn nói gì, ngước mặt lên, nhìn hắn.

Tâm tình Thượng Quan Hạo ảm đạm, lạnh lùng cúi đầu xuống cùng nàng đối diện, chậm rãi nói ra: "Từ hôm nay trở đi Tín Viễn chính thức sa thải cô, từ giờ sẽ không thu nhận cô nữa."

Một câu nói, phảng phất như cách cả một thế kỷ, Tần Mộc Ngữ hơi giật mình.

Cho nghỉ việc.

Từ giờ trở đi sẽ không tuyển dụng.

Tin tức này tuyệt đối bất ngờ, trong đầu nàng luẩn quẩn hồi lâu, lúc sau, nàng cuối cùng có thể chậm rãi hiểu ra.

"Đây là ý của chị ấy, có đúng không?" Môi nàng có chút tái nhợt, mở miệng hỏi.

Trong mắt Thượng Quan Hạo hiện lên chút bi thương, "Đúng."

Tần Mộc Ngữ chăm chú nhìn gương mặt người phía trước, lâu lắm, lâu đến nỗi trái tim nàng trở lạnh lẽo, thê lương hiu quạnh.

"Tôi biết rồi, tôi lập tức rời đi." Nàng nói ra mấy câu, như có như không.

Nói xong, nàng đẩy Thượng Quan Hạo ra, đi về phía cửa ra vào.

Trái tim Thượng Quan Hạo bị đâm đau nhức, sắc mặt u sầu, một tay kéo nàng quay về, tiếp tục giữ ở trong lòng.

"Em nhất định cứ là loại phản ứng này?" Tâm tình hắn đè nặng.

Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng hít một hơi, nói khẽ: "Đúng... Tôi chỉ có loại phản ứng này, tôi sẽ đi, ngay lập tức."

Vẻ mặt Thượng Quan Hạo lúc này mới trở nên âm u ẩn nhẫn chịu đựng.

Hắn giữ chặt vòng eo nàng, đột nhiên xoay người nàng lại , mang theo ánh mắt phiền muộn nhìn nàng, che đậy sự giận dữ, cất tiếng nói: "Hướng về tôi mà nổi giận... Tần Mộc Ngữ, đừng giống như một người chết một chút phản ứng cũng không có, em có thể hướng tôi phát hỏa! Đừng nhẫn nhục chịu đựng như thế nữa!"

Bờ vai của nàng, suýt nữa bị hắn bóp đến đau nhức tan vỡ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Tần Mộc Ngữ hiện ra, chịu đựng đau đớn nhìn hắn: "Anh nghĩ sai rồi, Thượng Quan Hạo, anh đối với tôi chính là định đoạt mà không phải là bàn bạc! Tôi tại sao phải tức giận?... Anh vì người phụ nữ của anh bị chịu thương tổn mà bảo tôi cút xa ra, vậy thì tại sao tôi phải tức giận chứ?"

Cưỡng ép nàng lâu như vậy, bây giờ mới nói với nàng không nên nhẫn nhục chịu đựng, không nên đem mọi thứ cho là dĩ nhiên như vậy! Có phải không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.