Khế Ước Hào Môn

Chương 106




Tần Mộc Ngữ mở to hai mắt nhìn, hơi thở mong manh mà nhìn hắn.

Nàng cho tới bây giờ đều có thể nói, trên thế giới này ngoại trừ Tần Cẩn Lan, Thượng Quan Hạo hắn đối với bất luận kẻ nào đều là vô tình tàn nhẫn.

Nhưng nàng từ trước đến nay cũng không biết, hắn thực sự lại vô tình tàn nhẫn đến như vậy.

Trái tim bị một tay độc ác nắm lấy, tàn nhẫn mà nắm chặt cho đến khi đau làm nàng nghẹn thở cũng không có buông ra... Một tầng nước mỏng ngưng tụ ở khóe mắt, đôi mắt trong suốt của nàng từ đầu đến cuối nhìn Thượng Quan Hạo, như là muốn xem trong lòng hắn nghĩ gì.

"Làm sao, khó chịu?" Thượng Quan Hạo mặt mày mị hoặc, nắm chặt thắt lưng của nàng, ôm lấy mỉm cười yếu ớt nhỏ giọng hỏi.

Nghe giọng nói như vậy, tàn nhẫn như muốn lấy từng giọt máu.

Tần Mộc Ngữ cắn môi, gắt gao cắn lấy, hơi thở mong manh mà nói ra một câu: "Tôi không phải là một món đồ chơi."

Lông mày tuấn dật của Thượng Quan Hạo khe khẽ nhếch lên, nhìn nàng, mỉm cười tới gần đôi môi rươm rướm máu của nàng, vân vê sợi tóc của nàng: "Không phải là món đồ chơi... Vậy cô hi vọng là sủng vật của tôi sao? Nếu đã là chọn sủng vật, cô nên học cách biết nghe lời ngoan ngoãn một chút. Trên giường phải ngoan ngoãn kéo chân ra cho tôi, xuống giường sẽ không giống như một con báo con gào thét với tôi, giống như là bị ủy khuất hận tới trời..."

Nàng cũng không chịu nổi nữa, rưng rưng giãy dụa, lại bị Thượng Quan Hạo ngang ngược túm chặt ở cổ tay chế ngự!

"Anh là đồ vô lại... Anh quả thực là đồ vô lại!" Nàng bị làm cho nhục nhã mà hét lên.

Thượng Quan Hạo vểnh môi lên, sắc lạnh xiết chặt nàng, hơi thở chậm rãi. Hắn biết rõ bản thân có bao nhiêu quá đáng, biết tâm hồn của cô gái ở trong lòng đã bị hắn bức đến tan vỡ... "Cho nên Tần Mộc Ngữ, cô nên hiểu cho rõ thân phận của cô, đối với cô như vậy mới có lợi." Thượng Quan Hạo dần dần lạnh nhạt, nhàn nhạt thản nhiên nói ra một câu.

"Anh chơi đùa vẫn không chán..." Thân thể thiếu nữ nhỏ yếu bất lực run rẩy trong ngực hắn, bị ép vùi đầu lên cổ hắn, nước mắt tràn đầy hai tròng mắt, "Tôi van xin anh nhanh nhanh chơi đùa chán đi!"

Thượng Quan Hạo giữ chặt sau gáy nàng, làm mọi tủi hờn uất ức hòa cùng nước mắt của nàng đều trút hết trong ngực mình, hờ hững cúi đầu: "Bây giờ muốn xem tình cảm trong lòng tôi."

Nói xong hắn buông lỏng cổ tay bị hắn kiềm chế ra, thay đổi động tác kéo cánh tay nhỏ bé của nàng, chậm rãi nắm chặt.

"Rửa mặt lại lần nữa đi, tôi không muốn chứng kiến bộ dạng chật vật nhếch nhác này, không biết, tôi sẽ đối với cô mà làm ra bao nhiêu chuyện cẩm thú." Thượng Quan Hạo kéo nàng đi vào phòng tắm, đặt nàng ở trước bồn rửa mặt, thản nhiên nói, "Nhanh một chút."

Tần Mộc Ngữ hai tay chống đỡ trên bồn rửa mặt, oán hận nhìn lên: "Anh chẳng lẽ không có chuyện gì là không làm sao?"

Thượng Quan Hạo, anh làm bao nhiêu việc, còn hơn cả cầm thú?!

Thượng Quan Hạo im lặng ngưng mắt nhìn nàng, tràn đầy uy hiếp, lại làm dấy lên một nụ cười: "Tôi không ngại, lại ở chỗ này làm một lần chuyện cầm thú cũng không bằng... Miễn là cô chịu đựng được."

Tần Mộc Ngữ rung động một cái, hô hấp cứng lại, sợ hãi.

Hắn lãnh huyết vô tình, hắn bá đạo tàn nhẫn, cũng khiến người ta muốn hét lên một tiếng chói tai, muốn phát điên lên! Thế nhưng hắn lạnh lùng uy hiếp một cái lại đem những những khuất nhục và đau đớn kia mạnh mẽ đè xuống! Nhẫn nhịn... Ngoại trừ nhẫn nhịn, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn!

Trong mắt nổi lên một tầng hơi nước mỏng mờ nhạt, Tần Mộc Ngữ nhịn khuất nhục xuống, nàng cầm khăn vắt kiệt nước.

Giữa tiếng nước ào ào, nàng đưa tay qua vuốt lấy nước ở trên mặt, giấu đi nước mắt ấm áp đầy lăng nhục kia, ngăn chặn ánh mắt lãnh huyết tàn nhẫn của người đàn ông này.

Thượng Quan Hạo từ từ trở nên u ám, tay siết chặt đấm lên tường, khớp xương có hơi nổi lên.

Lúc đầu vốn có một loại dằn vặt giày vò, giày vò hành hạ cũng không phải một người.

Cảm xúc của hắn, trái tim đau nhức không thể át đi.

************************************

"Từ hôm nay trở đi cô ở lại chỗ này, không cần quay về biệt thự. Căn phòng này tôi vừa mới thuê dài hạn, cô hãy ở lại đây, mọi thứ chi phí đều ghi vào sổ." Thượng Quan Hạo tựa ở trên ghế thản nhiên nói "Viết tên của tôi."

Tần Mộc Ngữ mí mắt nhảy lên.

Nàng giương mắt lên, nhìn người đàn ông ở trước mặt.

"Vì sao? Tôi còn có nhà của mình... Thượng Quan Hạo, tôi không cần ở nơi này!" Nàng phản kháng.

Thượng Quan Hạo tĩnh mịch, nhìn chăm chú nàng một lát, chậm rãi mở miệng: "Biệt thự Tần gia, đã đứng tên Cẩn Lan, tôi nghĩ cô ấy cũng không muốn cô ở đó, cho nên Tần Mộc Ngữ, cô không thể quay về."

Nói xong một câu này, ánh mắt Thượng Quan Hạo sâu xa có một tia đau thương. Hai người đều là người thân, lại như bị lưỡi dao nhỏ rạch một đường tàn khóc phân chia giới hạn, nàng chính là bị loại thân tình này đẩy đến đường cùng.

Đôi mắt hắn lành lạnh vô tình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ nhất thời tái nhợt, khó khăn tiếp nhận sự thật này.

Nàng trở về không được.

Đó là nhà nàng lúc ban đầu trở lại Trung Quốc, mà bây giờ nàng, đã trở về không được.

Nàng cười, tự giễu mà thê mỹ, khí sắc giống như cỏ non sau cơn mưa, hé ra gương mặt trắng ngần duyên dáng khiến người ta tim đập nhanh.

Nhẹ nhàng hít một hơi, ánh mắt nàng lóe ra nét quật cường cùng kiên định, mở miệng nói: "Tôi cảm ơn ý tốt của anh, Thượng Quan Hạo, thế nhưng tôi không cần. Tôi còn không có suy bại đến cái loại tình trạng này, tôi cũng có thể tự mình đi ra ngoài kiếm tiền. Anh có biết hay không trên thế giới này chỉ có người đơn độc lẻ loi không nhà để về mới phải ở khách sạn? Đáng tiếc là, tôi còn có ba, tôi còn có nhà."

Cho nên Thượng Quan Hạo, tôi không cần sự bố thí của anh.

Thượng Quan Hạo nhìn ở khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nhạt: "Có đúng không?"

"Nếu như tôi không nhớ lầm, phòng bệnh điều trị của Tần Chiêu Vân là do tôi an bài, tất cả trị liệu cũng là do tôi đảm đương, còn cô... Tần Mộc Ngữ, cô là nhân viên của Tín Viễn, tiền lương của cô đều phải nhìn sắc mặt của tôi mà phát, chỉ bằng vào cô, có thể mang theo ông ta duy trì mạng sống trong bao lâu? Hử?"

Cách cái bàn thủy tinh xa hoa tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ càng thêm tái nhợt, bóng dáng mảnh khảnh yếu đuối.

Tần Mộc Ngữ, mày có thể duy trì bao lâu?

Thượng Quan Hạo ngưng mắt nhìn nàng một lúc lâu, bị dáng vẻ ưu thương yếu đuối kia đánh bại, hắn lạnh lùng buông mắt xuống, ngón tay dài nắm chặt cái khăn ăn vừa buông ra, nếu như không bị ngăn cách bởi cái bàn này, hắn đã đem nàng ôm vào trong lòng, mạnh mẽ mà hôn nàng.

"Tiên sinh, đây là hai phần gan ngỗng và rượu vang đỏ, theo yêu cầu của ngài." Bồi bàn đã đi tới.

Trên mặt bàn tinh tế, gan ngỗng vàng ươm lộ ra hiện lên trước mặt.

"Thích hay không thích thì cũng nên ăn một chút, tôi thích phụ nữ mạnh mẽ, sẽ không đơn giản bị đùa chết." Động tác Thượng Quan Hạo kiệt ngạo, thản nhiên nhìn nàng.

Tần Mộc Ngữ nhìn thứ gì đó trong đĩa, chẳng nói câu nào, như là con mèo nhỏ bị nước mưa dội ướt hết.

"Tôi không thích gan ngỗng." Nàng cố nén dạ dày đang cuồn cuộn sóng lớn, hơi thở mong manh nói ra.

Thượng Quan Hạo nhìn nàng một cái.

"Tôi thích là được rồi." Hắn lạnh lùng nói "Bây giờ bắt đầu ăn đi, đừng để tôi nói lần thứ hai."

Lông mi run rẩy, mặt nàng càng thêm tái nhợt.

Đúng là, không có gì ghê gớm lắm.

Tần Mộc Ngữ, cho dù là tại đây cuộc sống bị một người đàn ông nắm trong tay, bị bẻ gẫy hai cánh, bị giẫm lên tự tôn, mày cũng nên nhẫn nhịn... Luôn luôn nhẫn nhịn đến khi hắn triệt để mất đi hứng thú mới thôi...

Nàng nắm dao nĩa lên, cắt ra một miếng gan ngỗng nhỏ đưa lên miệng. Trong nháy mắt mùi máu tươi nồng đậm khuấy động vị giác của nàng, tay run lên, giữa đôi lông mày nhíu chặt, đột nhiên đẩy cái bàn ra che miệng hướng toilet chạy đi!

Sắc mặt Thượng Quan Hạo, bỗng nhiên thay đổi.

Hắn nhìn bóng lưng nàng, đứng dậy, sải bước đi theo.

Trong toilet, tay Tần Mộc Ngữ giữ ở bồn rửa mặt khó chịu mà nôn mửa, lưng uốn cong, tay nắm chặt, thống khổ không gì sánh được.

Thượng Quan Hạo dừng một chút, đi qua nắm ở eo của nàng, tay khẽ vuốt trên lưng. Lúc này đây, thực sự đem nàng làm rất thái quá "Nhổ ra là tốt rồi... Còn khó chịu không?" Giọng nói hắn nhỏ lại, hoà hoãn nói ra.

Tần Mộc Ngữ nôn đến dạ dày không còn có thứ gì nữa, dùng nước rửa sạch, yếu ớt đứng dậy, bị bàn tay to lớn của hắn mạnh mẽ kéo qua tựa ở bờ vai. Hắn nhỏ giọng nói ra: "Ổn chưa? Còn muốn nôn nữa không?"

Nàng thở hổn hển cuối cùng xoa dịu hòa hoãn trở lại.

"Thượng Quan Hạo!" Nàng nhìn hắn kiên định nói ra, "Nếu có một ngày, anh cũng chán ghét tôi như tôi ghét gan ngỗng bây giờ, xin anh nhất định phải nói cho tôi biết. Tôi hiện tại không có tiền, không năng lực không quyền thế, cho nên mới bị anh đối đãi thế này! Thế nhưng nếu như anh chán ghét, nhất định phải tha cho tôi..."

"Bởi vì sau này nhất định sẽ có một người thành tâm đợi tôi, người đó sẽ không coi tôi như một món đồ chơi." Nàng ngấn nước mắt, tin tưởng nói ra.

Thượng Quan Hạo chậm rãi nghe xong, trong đôi mắt đen tối tản mát ra nét lạnh lẽo âm u.

"Sau này?" Miệng hắn nhết lên một nụ cười lạnh lùng.

Đem cô gái này ôm chặt hơn một chút, cúi đầu thì thầm nói: "Tần Mộc Ngữ, tôi sẽ nói cho cô biết một sự thực, trong lúc ở bên cạnh tôi, đừng có nói cái gì gọi là sau này, sau này của cô, nhất định phải có liên quan tới tôi."

Đôi mắt của hắn sắc lạnh, thản nhiên nói: "Nhớ kỹ chưa?"

Tần Mộc Ngữ nhìn hắn, quật cường, một chữ cũng không trả lời.

"Tôi đang hỏi cô đấy, nói, nhớ kỹ chưa?" Thượng Quan Hạo giận dữ bùng lên, hung ác hỏi lại lần nữa.

Nàng vẫn như cũ chẳng nói câu nào.

Thượng Quan Hạo cười gằn, khe khẽ vuốt tóc nàng, cúi đầu mở miệng: "Không nhớ kỹ, vậy quay về đem toàn bộ gan ngỗng ăn hết, tôi xem trí nhớ của cô có thể tốt thêm một chút hay không."

Trong ánh mắt của Tần Mộc Ngữ lúc này mới toát ra một ít e ngại.

"Thượng Quan Hạo, anh có bệnh!" Khuôn mặt nhỏ nhắn nàng tái nhợt mắng chửi một câu.

"Những lời này cô đã từng nói rồi." Sắc mặt Thượng Quan Hạo ảm đạm nhìn nàng, giọng nói có hơi khàn khàn "Sau này có rất nhiều thời gian để cô tìm hiểu xem tôi có đúng là bị bệnh hay không, cho nên bây giờ câm miệng, theo tôi ngoan ngoãn ăn."

"Tôi không ăn gan ngỗng... Anh đừng ép tôi ăn..." Nàng ngấn nước mắt, đôi mắt trống rỗng đảo xuống.

Nhớ tới dáng vẻ nàng vừa mới nôn, Thượng Quan Hạo chán nản, vuốt ve tóc nàng, lần đầu tiên chịu thua: "Được... Đổi lại cái khác."

Cái cô gái này, lúc nào cũng có biện pháp chọc tức hắn, lại làm cho hắn không đối xử tàn nhẫn với nàng.

************************************

Đem nàng sắp xếp ở lại khách sạn, lại dùng lời lẽ lạnh lẽo dọa dẫm khiến nàng không dám phản kháng, Thượng Quan Hạo mới hơi yên tâm một ít.

"Tôi biết rồi... Anh có thể đi chưa?" Nàng cắn môi hỏi.

Thượng Quan Hạo kéo nàng qua ôm chặt thắt lưng của nàng, trong nháy mắt đặt ở trên tường.

"Cô hy vọng tôi đi?" Hắn nhàn nhạt chất vấn, nhìn chăm chú vào sắc mặt của nàng.

Tần Mộc Ngữ không dám phản kháng, nhưng lại không hề sợ hãi nhìn hắn: "Anh thực sự là cần phải đi, đừng quên trong nhà anh vẫn còn có một vị hôn thê, anh đã phản bội chị ta, thì lại càng không nên về khuya!"

Thượng Quan Hạo nhìn nàng thật lâu, cười nhạt thoáng cái.

"Chuyện của tôi cùng cô ấy không cần cô tới quản, cô chỉ cần quản bản thân cho tốt là được rồi, đừng bắt tôi mỗi lần qua đây đều phải dạy dỗ cô, thông minh lên một chút thì tôi sẽ không đối đãi với cô tàn nhẫn như vậy."

Tần Mộc Ngữ cắn môi, không muốn để ý đến hắn, mở mắt nhìn ra.

Trong phòng trống trải rộng rãi như vậy, thần sắc của nàng có một chút trống trải cô đơn, bản thân nàng có khát vọng, lại bị bẻ gẫy hai cánh ở chỗ này, không có biện pháp bay đi.

"Điện thoại di động phải mở 24h, đừng để cho tôi tìm cô không được, biết không?" Hắn ra lệnh.

Nàng buông mắt xuống cam chịu.

"Rốt cuộc nghe rõ chưa?" Hắn nhíu mày, đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

"Tôi không phải người điếc, nghe được." Nàng cuối cùng đánh mắt sang, giống như đứa nhỏ bị quản chế.

Thượng Quan Hạo ma xui quỷ khiến thế nào lại vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nhẵn bóng của nàng một cái, cúi đầu hôn môi nàng. Thần kinh nàng thắt chặt nhưng không có né tránh, điểm này, khiến ngực Thượng Quan Hạo nổi lên vài phần hài lòng.

"Tôi đi."

Hắn thản nhiên nói ra một câu, bóng dáng cao ngất rời khỏi phòng, lưu lại hình bóng nàng ở bên trong.

************************************

Xe chậm rãi tiến vào làn đường, giống như linh hồn lao đi, bất tri bất giác cũng đã tới khu nhà cấp cao cạnh biển.

Thượng Quan Hạo nheo mắt lại, đảo quanh tay lái, đem xe chậm rãi dừng lại.

Lúc này đây, cuối cùng có chút khác biệt.

...Đèn trong phòng, không giống như lần trước vãn sáng.

Cho nên, cô ấy là đã đi rồi sao?

Thượng Quan Hạo bước xuống xe, mở cửa, bước vào bên trong đen tối, chỉ có mấy đèn nhỏ ở trên tường trong phòng khách là sáng lên.

Ánh mắt hắn hơi lạnh lẽo nhìn vài giây, bàn tay lướt qua bật đèn lên.

Trong phòng khách không có gì không thích hợp, tất cả bài biện vẫn còn như cũ. Trong phòng cũng không có tiếng vang, tiếng vang duy nhất phảng phất từ trên lầu truyền đến, sột soạt, như là tiếng nước.

Thượng Quan Hạo cầm chìa khoá đặt ở trên bàn, nhìn phía trên lầu.

Hắn đi tới.

Quả nhiên trong phòng trên lầu hai thấy được điện thoại di động và túi của Tần Cẩn Lan rải rác rơi trên mặt đất. Tiếng nước trong buồng tắm càng lúc càng lớn, Thượng Quan Hạo khẽ nhíu mày, không tin cô tắm rửa mà cửa vẫn còn mở ra.

Hắn chậm rãi đi đến, đi tới phân nửa, chứng kiến tiếng nước ào ào bóp nghẹt, màu sắc gạch men sứ phòng tắm có hơi đỏ thẫm, mà có một sợi tơ máu đỏ tươi đang từ bồn tắm lớn tuôn ra theo nước chảy xuôi xuống.

Sắc mặt Thượng Quan Hạo tái mét, nhất thời cảm giác một tiếng sấm sét nổ tung!

Hắn khó thở, cơ hồ là chạy như điên đi tới! "Ầm!" Một tiếng đẩy cánh cửa phòng tắm ra, kinh hoàng thấy được Tần Cẩn Lan bên trong, tay cầm dao lam, khóc thút thít, cổ tay mảnh khảnh đã bị nàng cắt một đường máu mờ nhạt!

"Cẩn Lan!" Thượng Quan Hạo rống một tiếng, hai tròng mắt đỏ tươi lao tới.

Đem lưỡi dao lam trên tay cô ta lấy ra, làm cho lưỡi dao rơi vào trong nước, hắn cầm cổ tay mờ nhạt máu của cô ta, không khống chế được mà hét lên: "Cẩn Lan, em điên rồi sao!"

Tần Cẩn Lan than nhẹ một tiếng suýt nữa ngất đi, nhưng lại khóc to: "Anh không cần lo cho em!... Anh đừng cản em, em đã biết anh không còn cần em thì em sống còn có cái ý nghĩa gì, anh hãy để em chết!"

Thượng Quan Hạo ôm chặt cô ta, cảm giác trong cổ tay máu tươi ào ạt chảy ra, hắn nghiến răng cởi cà vạt xuống, đem cổ tay cô ta băng bó lại, giữa lúc cô ta hét lên mà ôm từ trong bồn tắm ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.