Khế Ước Hào Môn

Chương 104




Cái gì?

Một tiếng sét rền vang nổ bên tai Tần Cẩn Lan, cô đỡ lấy tường, suýt nữa đứng không vững!

Cô vừa nhìn thấy cái gì vậy?

Cô nhìn thấy, chính là hai người đó không hiểu vì sao lại ở trong phòng làm việc của hắn quần áo không chỉnh tề dây dưa! Có trời mới biết ở đây vừa xảy ra chuyện gì! Không... Không thể như thế này.... Cô nhìn thấy rõ ràng quần áo của Hạo vẫn còn chỉnh tề, ngược lại Tần Mộc Ngữ...

Tần Cẩn Lan không khống chế được bước lên phía trước, nắm lấy áo khoác mà Tần Mộc Ngữ che đậy trên người...

Áo sơmi màu kem buông lỏng kết hợp với chiếc quần dài mềm mượt, nàng nắm chặt cổ áo sơ mi, mái tóc lộn xộn ngổn ngang, thắt lưng có phần lỏng lẻo, thậm chí ngay cả bên cổ cũng có vết hôn đỏ bừng hằn lên...

Tần Cẩn Lan lảo đảo hít một ngụm lãnh khí, hai tay run rẩy.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Cô ta run giọng hỏi, hai tròng mắt từ từ đỏ bừng lên, "Tần Mộc Ngữ, cô nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?"

Thứ duy nhất che chở phía trước bị ngăn lại, thân thể nhỏ yếu run nhè nhẹ, trong ánh mắt của Tần Mộc Ngữ lành lạnh trống trải nhìn thoáng qua cây đàn vi-ô-lông bên cạnh, lại đắng cay rời ánh mắt đi, "Tôi cũng không biết nữa... Tôi chỉ biết là tôi không nên đến đây..." Nàng ngước mắt lên, "Chị lại muốn giận chó đánh mèo trút lên tôi có phải không? Lần này tôi hy vọng chị hỏi rõ ràng trước rồi hãy đưa ra kết luận."

Nàng nói xong đứng dậy, muốn đi ra ngoài, nhưng cái áo sơ mi đã bị xé bỏ, còn có dấu vết ở trên cổ, làm cho nàng một bước cũng không dám đi ra ngoài....

Cắn môi, cắn thật chặt, gần như muốn chảy máu ra.

Tần Mộc Ngữ hít sâu một hơi, cúi người cầm chiếc áo khoác kia lên muốn che đậy bản thân.

Tần Cẩn Lan bị giận dữ làm mờ lý trí, đi qua nắm lấy cái áo, lại hung hăng đánh một cái tát lên trên mặt nàng, "Bốp!"

Tần Mộc Ngữ bị đánh, nhất thời đứng không vững, bóng dáng mỏng manh yếu đuối ngẩn ngơ, tay ôm nửa bên mặt, chật vật ngã xuống, lưng va vào cánh cửa, làm "Bịch" một tiếng.

Ở bên ngoài Thượng Quan Hạo lạnh lùng đứng thẳng nghe được tiếng vang.

Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, bàn tay đang sửa sang lại cổ áo đột nhiên ngừng lại, quay người nhanh chóng đi trở về phòng nghỉ, thấy Tần Mộc Ngữ ngã trên mặt đất, mà Tần Cẩn Lan thì mở mồm mắng chửi: "Tiện nhân... Mày, cái con đĩ này! Mày lại có thể như thế này mà quyến rũ anh ấy, tới phòng làm việc của anh ấy mà giở trò! Tần Mộc Ngữ tao muốn giết mày, giết mày, giết mày!"

Cô ta càng nói càng điên cuồng mà đánh xuống.

"Cẩn Lan!" Thượng Quan Hạo gầm nhẹ một tiếng, con mắt sắc lạnh mang theo sát khí, đột nhiên ôm lấy cô ta đang xông đến, ngăn động tác của cô ta, "Em không hỏi rõ ràng đã đánh người, nếu như còn không rõ ràng thì đến hỏi anh! Đừng động vào cô ấy!"

Tần Cẩn Lan hét lên, giãy dụa nhưng lại nghe hết những lời hắn nói, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

"Anh nói cái gì?... Hạo anh nói cái gì! Anh đang che chở cho con tiện nhân này!" Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú quen thuộc ở trước mặt, được hắn ôm vào trong ngực, chỉ vào Tần Mộc Ngữ quát lên.

"Anh không phải đang che chở cô ấy, anh là đang nói sự thật!" Thượng Quan Hạo nắm chặt cổ tay cô, trong đôi mắt sâu xa một phiến hung ác lạnh lùng, giọng nói thấp xuống lại rõ ràng từng chữ, "Là anh chạm vào cô ấy, cho dù cô ấy không quyến rũ anh, anh cũng sẽ chạm vào cô ấy! Việc này anh sẽ không giấu diếm nữa, em muốn làm gì thì nên cũng hướng về phía anh, biết không?"

Ngắn ngủi nói mấy câu, làm cho thế giới của Tần Cẩn Lan quay cuồng.

"Không... Hạo anh đang nói gì vậy... Em nghe không hiểu anh đang nói cái gì, anh gạt em! Làm sao lại là anh phản bội em... Điều này không có khả năng, không có khả năng!" Cô ta che kín lỗ tai, đau khổ suýt không đứng vững.

Khí sắc Thượng Quan Hạo lạnh lùng nghiêm nghị, ôm cô ta, tâm tình cũng phức tạp tới cực điểm.

Hắn cúi đầu, bên tai cô ta thấp giọng nói: "Cho nên, cái em nhìn thấy chính là sự thật, kể cả những bức ảnh em thuê người chụp... Cũng là sự thực."

Người trong ngực nghẹn ngào, cũng đột nhiên run rẩy một cái, tiếng nức nở tắc nghẹn trong khoảnh khắc.

Hai tròng mắt Tần Cẩn Lan đẫm nước cùng vẻ khó có thể tin được, sắc mặt tái mét, với những lời này, căn bản không biết nên như thế nào.

"Hạo anh làm sao có thể... Anh thế nào có thể đối với như em vậy!" Tần Cẩn Lan trong lòng đại loạn, nước mắt rơi xuống, khàn giọng la lên, đột nhiên đẩy người đàn ông đang ôm mình ở trong lòng ra, cầm túi xách của mình lên, đau khổ chạy ra khỏi phòng.

Trong bầu không khí dường như vẫn còn lưu lại tiếng khóc nỉ non và tiếng la của cô ta.

Phòng làm việc tĩnh lặng.

Thân thể của Thượng Quan Hạo dừng lại, gương mặt kéo căng đến cực hạn.

Tần Mộc Ngữ vẫn ngồi ở dưới đất như trước, mặt bỏng rát đau buốt, nàng thủy chung từ đầu đến cuối lặng lẽ nhìn hết tất cả, lông mi buông xuống, muốn đứng dậy. Nhưng cái quần âu phục màu đen của hắn đã hiện lên trước mặt, nàng không kịp phản ứng, cánh tay nhỏ nhắn yếu ớt đột nhiên bị hắn nắm chặt, kéo đứng lên!

"..." Nàng đứng lảo đảo, cùng ánh mắt sâu xa của hắn đối diện.

Môi Thượng Quan Hạo nhếch lên, giây lát mới mở miệng nói ra, giọng nói thấp xuống: "Nhớ kỹ tôi nói gì chưa? Muốn em theo tôi cùng xuống địa ngục... Bây giờ, cùng nhau đi chứ!"

Tần Mộc Ngữ mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiện ra một tia hoảng hốt cùng sợ hãi.

Thượng Quan Hạo ôm chặt nàng, giữ chặt sau gáy, cúi đầu hôn lên môi nàng!

Cánh môi mềm mại bị chiến giữ, dục vọng của hắn lại một lần nữa bùng cháy lên, mang theo lửa hận, mang theo giận dữ, mang theo đủ loại cảm giác phức tạp, ôm chặt thân thể nhỏ nhắn của nàng như là tìm sự an ủi!

"Không..." Tần Mộc Ngữ run giọng nói, ngón tay run run để ở trong ngực hắn, trong mắt chua xót, "Thượng Quan Hạo không nên... Anh buông ra!"

Nàng khản giọng la lên, quay mặt qua né tránh nụ hôn của hắn.

"Cùng anh cãi nhau là chị ta, nói anh phản bội cũng chính là chị ta, anh đau khổ lại tìm đến tôi mà phát tiết, đừng có tìm tôi!" Nàng rưng rưng nói, trái tim bị thắt chặt, run rẩy ngọ ngoậy, "Anh làm cho tôi thấy buồn nôn... Anh thế này khiến tôi chán ghét!"

Thượng Quan Hạo lại phủ kín trên cánh môi của nàng, đem những lời nàng nói nuốt vào trong miệng, không để cho nàng nói thêm nửa chữ nào nữa.

"..." Nàng giãy dụa, bị ép hôn, thanh âm giống như nghẹn ngào.

Một tiếng xé rách, lúc đầu chiếc áo sơmi đã bị rách, hắn lại xé rách xuống đặt bên cạnh, ôm chặt lấy nàng, nặng nề đặt ở trên giường!

"Thượng Quan Hạo, anh cút đi!" Tần Mộc Ngữ quay mặt đi, chảy nước mắt thúc vào trong ngực hắn, liều mạng lại một tiếng đồ lại xé rách nữa vang lên, cùng tiếng hét của nàng, "Đừng đụng vào tôi! A!... Đừng đặt tôi ở giữa các người, không phải là tôi làm cho anh đau khổ, không phải là tôi gây khó chịu cho anh! Anh đừng tìm tôi trút giận!"

Nàng không muốn làm kẻ thứ ba, lại càng không muốn làm vật thay thế cho chị mình!

Quần áo toàn thân đã bị xé rách lột ra hết, cơ thể trần truồng nhưng nàng vẫn còn la hét giãy giụa, Thượng Quan Hạo cầm cổ tay của nàng đè lên đỉnh đầu, sắc mặt lạnh lùng mà hét lớn một tiếng, "Đủ rồi!"

Tần Mộc Ngữ an tĩnh lại, nước mắt chảy xuống, thở hổn hển, biết toàn thân nàng đều đã bị phơi bày trong tầm mắt hắn.

"Không nên nhìn... Xin anh không nên nhìn! Đừng!" Nàng run rẩy, quay mặt đi, hai hàng lệ tuôn rơi.

Thượng Quan Hạo tới kề sát trên khuôn mặt nàng, sắc lạnh nghiêm nghị, dục vọng thiêu đốt càng thêm nồng đậm: "Tần Mộc Ngữ, em nghĩ tôi vì cái gì mà đau khổ? Em hiểu sao? Nói!"

Toàn thân Tần Mộc Ngữ run rẩy, "Tôi không hiểu... Tôi thực sự không hiểu! Anh buông tha tôi đi! Đừng đối với tôi như vậy!" Cảm giác trần truồng lồ lộ như bị sỉ nhục, khiến tất cả nghị lực của nàng đều bị đánh vỡ nát!

Khí sắc của Thượng Quan Hạo càng thêm lạnh lùng, ánh mắt yêu hận đan xen như sóng trào, kéo một chân nàng lên, giọng nói khàn khàn: "Đáng tiếc... Cả đời tôi đều sẽ không bỏ qua cho em."

Nói xong, hắn kéo thắt lưng xuống tàn nhẫn mạnh mẽ hung hăng xuyên qua thân thể nàng!

"A!" Tần Mộc Ngữ kêu một tiếng, đau đớn ngửa đầu lên, giống như thanh lửa nóng to lớn đâm vào chỗ sâu nhất của cơ thể nàng! Nóng bỏng, đau nhức, nàng bất lực mà co thắt, làm cho phần thân thể của người đàn ông như hít phải khí lạnh, càng thêm ôm chặt thân thể phụ nữ mềm mại khiến người ta mất hồn.

"Tần Mộc Ngữ..." Thượng Quan Hạo gọi tên nàng, vùi đầu vào trên bờ vai nàng.

Thân thể nam tính cường tráng đè nặng, giữ chặt vòng eo của nàng, từ từ lại một lần nữa thâm nhập vào... Hắn di chuyển khó khăn, một tấc lại bị nhu nhuyễn ẩm ướt của nàng hút lấy, toàn thân tê dại, run rẩy không ngớt.

"Tần Mộc Ngữ!" Thượng Quan Hạo ám muội nghiến răng nói pha lẫn mùi vị thích thú, đôi mắt đỏ au, đầy ắp yêu hận, càng thêm mãnh liệt mà xông tới, nàng đặc biệt co thắt làm động tác hắn thêm điên cuồng chiếm lấy. Lần lượt, nàng bị thúc ép ngửa đầu ra, một lần lại một lần càng chịu không nổi, cắn môi, giữa những giọt nước mắt vỡ tan không cách nào nối liền.

Hắn thở hổn hển, động tác cuồng dã, đè nén cổ tay bất lực của nàng, xâm nhập vào dưới hạ thân!

"Em nghĩ rằng tôi vì sao lại đau khổ... Em cho là do đâu!" Thượng Quan Hạo gầm nhẹ, dùng tốc độ kích liệt nhất hỏi, tách rời ý thức bản thân, cũng đùa giỡn trên điểm mẫn cảm của nàng, làm cho nàng hoàn toàn không khống chế được.

Tần Mộc Ngữ hét lên, mồ hôi chảy ra trên đầu mũi, liều mình né tránh!

"Đừng trốn!" Thượng Quan Hạo gầm nhẹ một tiếng, kéo nàng quay trở về, cánh tay luồn qua sống lưng của nàng ôm lấy, giữ chặt bờ vai nàng đè xuống, động tác càng thêm tàn nhẫn "Tiểu bảo bối, đừng trốn..."

Tần Mộc Ngữ khóc kêu lên, ra sức lắc đầu, trong những động tác cuồng dã của hắn mà mê mang, không cách nào chịu đựng được sự điên cuồng của hắn!

"Đừng.... Anh chậm lại, chậm lại! A!" Nàng giữ chặt bờ vai của hắn, cắn vào da thịt ở trên cổ hắn, lúc này mới có thể ngăn cản động tác của hắn một chút!

Toàn thân nàng mồ hôi nhễ nhại, được hắn ôm vào trong ngực, dùng phương thức kịch liệt nhất hung hăng giày vò!

Nàng khóc, run rẩy cắn vào gáy hắn, động tác của Thượng Quan Hạo không có dừng lại, ngay cả một chút hòa hoãn cũng không có. Chỉ là dùng hơi thở nóng bỏng hôn lên bên má nàng, cuồng nhiệt mà muốn đem cả người nàng nuốt mất.

Cái kia đã tới đỉnh điểm cực hạn, nhanh chóng rút ra tiếp sát lại gần, trong nháy mắt như căng ra, Thượng Quan Hạo cuối cùng tăng tốc, đem cả thân thể mềm mại đang gào khóc nâng lên, ý chí bị phá hủy, suýt nữa ngất đi! Thời khắc sau cùng, bàn tay hắn nâng khuôn mặt của nàng hôn lên đó ngăn chặn tiếng hét của nàng, đem tiếng hét của nàng nuốt lấy, kêu lên một tiếng đau đớn xông tới hướng vào trong, đỉnh điểm run rẩy...

Cùng lúc đó, ngón tay nàng bấu thật sâu vào bắp thịt hắn, toàn thân mồ hôi đầm đìa, đột nhiên kéo căng, ngay sau đó một cảm giác gần như khiến người ta như hoan hỉ muốn khóc, giữa điên cuồng co rút dâng lên...

Thượng Quan Hạo nâng phía sau đầu nàng, hôn sâu vào trong...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.