Quản lý nhân sự có phần phức tạp, vẫn cười, có một chút bất đắc dĩ, nhìn nàng nhún vai.
Ý tứ của hắn, đã rất rõ ràng.
Cô gái trẻ trước mặt này, đã từng là người được Tần Chiêu Vân nâng niu, mỗi ngày trôi qua, đều sáng như trăng sao, nhưng hào quang ấy cũng chỉ vẻn vẹn mấy tháng mà thôi, nàng một thân trang phục đơn giản trong sáng xuất hiện trước mắt, sinh mệnh lại bị một người đàn ông nắm chặt trong tay, cho dù là không cam lòng, cũng chỉ có thể tuân theo.
Điện thoại di động trong túi áo đột nhiên rung rung.
Mắt Tần Mộc Ngữ sáng lên, khe khẽ cúi chào: "Tôi đi trước, quản lí."
Nàng đi ra ngoài, cánh tay mảnh khảnh khẽ kéo cửa lại.
"Alo?" Chiếc điện thoại di động nhỏ nhắn đặt ở bên tai.
"Tầng mười bảy, lên đây ngay lập tức." Giọng nói của Thượng Quan Hạo truyền đến, vẫn lành lạnh như nước.
Tần Mộc Ngữ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đại sảnh trống trải rộng mênh mông, "Thượng Quan Hạo, tôi không muốn đổi chỗ làm, anh để tôi ở chỗ này ổn định được không? Tôi cho dù có khổ, cũng không cần anh lo."
Thượng Quan Hạo nhếch môi, kề sát điện thoại, cười khẽ, "Còn chưa có quen phải không? Loại cảm giác đem tự do giao cho người khác này có thích hay không?"
"Nếu như không ép buộc em, em có thể ngoan ngoãn nghe lời sao?" Âm thanh Thượng Quan Hạo xa xôi.
"..." Khuôn mặt nhỏ nhắn Tần Mộc Ngữ đỏ lên "Tôi không thể, thế nhưng..."
Hắn cười khẽ, cắt ngang lời của nàng: "Ba mươi phút nữa nếu như không thấy em , tôi cũng không ngại xuống kho hàng mà bế em lên đây."
Tiếng "Đô đô đô đô" trong điện thoại vang lên, trong nháy mắt bị ngắt đi.
Tần Mộc Ngữ nắm chặt điện thoại di động, môi bị chính bản thân mình cắn muốn ứa máu.
************************************
Tầng mười bảy toà nhà Tín Viễn, có thể nói là bỏ không, ngoại trừ phòng khách ở ngoài trang hoàng sang trọng, còn có ban công rộng ở bên ngoài để hóng gió.
Tần Mộc Ngữ từ trong thang máy đi ra, nhìn cảnh vật xung quanh.
Nơi này căn bản là không có ai.
Nàng đành chịu, cũng không muốn đem điện thoại ra gọi để hỏi hắn đang ở đâu, buộc bản thân đi loanh quanh. Đi tới bên cạnh ban công nàng nhịn không được bước vào trong. Từ tầng mười bảy, nhìn vào khoảng không rộng lớn, sẽ nhìn thấy gì đây?
Tần Mộc Ngữ thật không ngờ, nàng chỉ mới bước vào có một bước, thì thấy được trong góc ban công rộng rãi, đôi giày da thoải mái gác trên sô-pha, đôi mắt người đàn ông kia sâu xa tựa như biển.
"Anh..." Nàng có phần nghẹn giọng, bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt trên ban công rộng lớn hiện ra bé nhỏ hiu quạnh.
Thượng Quan Hạo vẫn nhìn nàng, đứng dậy đi qua, cơ thể cao lớn che phủ lấy nàng. Yên tĩnh như vậy mặt đối mặt, người chịu không nổi trước chính là Tần Mộc Ngữ, nàng quay mặt đi, phớt lờ đi ánh mắt của hắn, sợi tóc mềm mại bị gió khẽ thổi bay.
Thượng Quan Hạo cười khẽ, "Muốn nhìn phong cảnh ở đây không?"
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, không biết hắn vì cớ gì bỗng nhiên lại hỏi điều này.
Tay bị kéo đi, Tần Mộc Ngữ hoảng hốt, đón lấy cơn gió nhẹ ở ngoài ban công thổi đến, ở lề độ cao cũng không tính là quá cao, nàng có thể an tâm mà đứng ở chỗ này không sợ ngã xuống, nhìn xuống cũng làm cho chóng mặt.
Tầng mười bảy, cao đến thực kinh khủng.
Nàng hít thở khó khăn, mồ hôi trong lòng bàn tay chảy ra, vô thức mà nắm chặt, làm cho nắm tay nhỏ bé của nàng nắm càng chặt hơn.
"Sợ?" Thượng Quan Hạo nghiêng người qua hỏi nàng.
"Thượng Quan Hạo, anh dẫn tôi tới nơi này làm cái gì?" Nàng nhịn không được hỏi.
Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng kéo cổ tay nàng, đem nàng từ phía sau mà ôm chặt vào trong ngực, nắm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, mang nàng đứng ở ban công tầng mười bảy, nhìn ra cảnh vật ở xung quanh.
"Chúc mừng." Hắn đơn giản nói ra hai chữ, "Chúc mừng em ngoan ngoãn trở thành người phụ nữ của tôi."
Gương mặt Tần Mộc Ngữ lạnh lẽo.
Nàng quay đầu nhìn chăm chú hắn: "Tôi không cảm thấy chuyện này có gì đáng để chúc mừng."
Thái độ thù địch và hận ý của nàng, thể hiện rõ ra.
Thượng Quan Hạo cười khẽ, cố gắng không để ý tới đến địch ý của nàng.
Ánh mắt Tần Mộc Ngữ lại phức tạp, nhớ tới ngày đó chứng kiến cảnh tượng của ba nàng, nàng nhìn hắn, khó khăn mở miệng nhỏ giọng nói ra: "Thượng Quan Hạo, anh rốt cuộc là có ý gì? Anh dùng bệnh của ba tôi để đe doạ tôi quay lại, nhưng anh căn bản là không làm chuyện gì với ông ấy,... Anh đến cùng là dạng người gì? Anh muốn làm cái gì?"
Những cảnh cáo kia có thực sự đúng hay không, nếu như nàng thực sự không nghe lời trở về, hắn có làm những chuyện đó không?
Thượng Quan Hạo buông mắt xuống, mắt như hố đen sâu thẳm, hấp thu lấy hồn phách người khác: "Em nghĩ sao? Tần Mộc Ngữ, em cảm thấy tôi là dạng người gì?"
Tần Mộc Ngữ nghẹn lời quay mặt đi: "Tôi không biết."
Thượng Quan Hạo ôm nàng, khóe môi hiện lên một nụ cười yếu ớt, bàn tay khe khẽ xoa tóc nàng: "Đừng có biểu lộ bộ dạng hận thù căm hờn như vậy nữa, cũng đừng quên cách đây không lâu, em vẫn còn rất tha thiết tôi có thể đối xử với em như vậy..." Cô gái trong ngực khẽ run lên, Thượng Quan Hạo tiếp tục nói: "Đã quên rằng em từng thích tôi như thế nào sao? Thời gian ấy, em khát khao muốn tình cảm tôi dành cho cho chị em thì cũng sẽ đối với em như vậy, giống như lúc này, ôm em, hôn em, cho dù là cấm kỵ cũng không hề gì... Có đúng không?"
Tần Mộc Ngữ bị hắn làm cho kích động, nhìn hắn, kịch liệt kháng nghị, "Anh câm miệng, không được nói nữa, tôi chưa từng muốn như vậy!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần muốn gạt đi một phiến đỏ bừng kia, dáng dấp động lòng người.
Thượng Quan Hạo giữ chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng càng chặt hơn, giữ lấy sau gáy nàng đem từng biểu tình trên khuôn mặt nàng thu vào trong tầm mắt.
Cúi đầu nói: "Đúng, em chưa từng."
Bởi vì toàn bộ sự chuyển biến tình cảm này, hắn rất rõ ràng.
Hắn hiểu rõ bản thân muốn nắm giữ nàng như thế nào, đến mức không thể ngừng được, càng ngày càng muốn nàng, càng ngày càng không từ thủ đoạn, còn mười ngày nữa là kết hôn, cũng vẫn muốn giữ lấy nàng, giam cầm bên người.
Bất luận có phải là em gái của Cẩn Lan hay không, mặc kệ bọn họ ở cùng một chỗ có đúng đạo lý hay không.
Trong đầu hắn lúc này, chỉ còn lại hình ảnh ngày đó Cẩn Lan tới công ty, hắn đi tới kho hàng, chứng kiến nàng bị chính chị của mình đánh cho một cái bạt tai. Sau hàng loạt thương tổn kia, bây giờ hắn không thể kềm chế được cũng đã bắt đầu ân hận.
"Tâm tình tôi bây giờ rất tốt... Tần Mộc Ngữ, em có thể nói ra ước nguyện của mình, tôi sẽ cân nhắc giúp em thực hiện." Thượng Quan Hạo tựa sát vào trán nàng, nhàn nhạt nói ra.
Hắn có thể bồi thường, tạm thời chỉ có thể làm thế này.
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ không tin, hơi kinh ngạc.
Gió thổi đến, sợi tóc của nàng rối loạn, chẳng lẽ ngay cả đầu óc hắn cũng bị làm cho rồi loạn sao?
"Thượng Quan Hạo, hôm nay anh không có phát sốt chứ?" Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, khó khăn nói ra một câu.
Thượng Quan Hạo bên môi hiện ra một nụ cười tiếu ý, "Nói đi... nguyện vọng gì?"
Tần Mộc Ngữ càng thêm kinh ngạc, cắn môi, khó tin mà nhéo nhéo khuôn mặt hắn, là nóng, rất chân thực.