Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 36: 36: Tôi Đang Mang Thai




“Ân tổng!” Hai người đồng thanh nói, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Khuôn mặt của Ân Dĩ Mặc lạnh lùng, ánh mắt lạnh nhạt của anh lướt qua Tô Thời Sơ, rơi vào trên mặt của hai người bọn họ.

“Mới sáng sớm đã náo loạn cái gì ở công ty?” Ân Dĩ Mặc nhíu mày, có chút không vui.

Hai người do dự một lát, nhưng vẫn không sợ đắc tội với Tô Thời Sơ, mở miệng nói: “Thư ký Tô nói muốn sa thải chúng tôi.”

Nói xong, còn không quên rụt rè nhìn Tô Thời Sơ một cái, giống như là bị oan ức rất lớn.

Mặc dù chức vị của bọn họ thấp hơn Tô Thời Sơ, nhưng tốt xấu gì cũng là nhân viên kỳ cựu của Quốc Tế Huy Hoàng.

Vị trí thư ký trưởng của Tô Thời Sơ còn chưa ngồi vững, đã muốn động đến người cũ, họ không tin Ân Dĩ Mặc sẽ ngồi yên mặc kệ.

Nghĩ đến đây, hai người lại tràn đầy tự tin, ánh mắt nhìn Tô Thời Sơ cũng mang theo vài phần đắc ý.

Tô Thời Sơ mím môi, trong lòng châm chọc vở kịch của hai người, nhưng cô cũng không ngẩng đầu lên.

Trong lòng cô đã đoán được kết quả.

“Thư ký trưởng sa thải nhân viên dưới tay mình, không cần phải nói với tôi.” Ân Dĩ Mặc nhíu mày, con ngươi đen láy vẫn nhìn Tô Thời Sơ, giọng nói bình thản không gợn sóng.

Không nghĩ tới Ân Dĩ Mặc ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi, trực tiếp đồng ý với quyết định của Tô Thời Sơ!

Giờ khắc này, ba người đều không bình tĩnh được nữa.

Tô Thời Sơ cúi đầu, giọng nói bình tĩnh: “Cảm ơn Ân tổng đã tín nhiệm.”

Cuộc đối thoại giữa hai người máy móc như một cái máy, không có bất kỳ cảm xúc nào.

Ân Dĩ Mặc khẽ khịt mũi, không dừng lại mà trực tiếp đi vào văn phòng.

Bắp chân của Tiểu Lỵ và Tiểu Đình nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ xuống đất, lúc này họ mới bắt đầu nhìn thẳng vào Tô Thời Sơ.

“Chị Thời Sơ, chị cũng biết, làm việc ở Quốc Tế Huy Hoàng không dễ dàng, chúng tôi còn trẻ tuổi...” Hai người vì giữ được công việc của mình, lập tức nịnh nọt cô, khác hoàn toàn với thái độ kiêu ngạo vừa rồi.

Lúc này Tô Thời Sơ không có tâm trạng, nghĩ đến chuyện Ân Dĩ Mặc không xuất ngoại, trong lòng cô có chút cảm giác nói không nên lời.

Cô lờ mờ đoán được kế hoạch ra nước ngoài ban đầu thay đổi chắc chắn có liên quan đến “Thanh Thanh” tối hôm qua.

Buổi tối, Ân Dĩ Mặc vẫn xuất hiện ở nhà như thường lệ.

Bởi vì chuyện xảy ra ban ngày, Tô Thời Sơ cũng không tiếp tục cứng mặt, ngược lại ngồi ở trước bàn ăn, ngoan ngoãn chờ ăn cơm.

Trời đất rộng lớn, ăn cơm là lớn nhất.

Ân Dĩ Mặc ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ này không tiếp tục đối đầu với anh nữa, tâm tình của anh cũng hòa hoãn đi một chút.

“Ân tổng, bây giờ tôi dọn thức ăn nhé?”

Dì Phạm cung kính, ở bên cạnh anh xin chỉ thị.

“Ừ.” Ân Dĩ Mặc khoanh tay trước ngực, nâng cằm lên.

Tô Thời Sơ ngồi ở một bên không nói một lời, trong lòng lại thầm nghĩ: Đây là muốn ăn cái gì, sao còn cần xin chỉ thị?

Ngay sau đó, cô đã choáng váng.

Hai đầu bếp hàng đầu bước ra khỏi bếp, trên tay bưng đĩa, cẩn thận đặt lên bàn ăn.

Tôm hùm Úc, cá quýt gai, sò điệp bào ngư, và nấm đầu khỉ...

Đồ ăn phong phú đến mức hoa cả mắt, mắt Tô Thời Sơ trừng to, nhịn không được nuốt nước miếng.

Cô cuối cùng cũng biết, những thứ này đều là món ăn ngày đó cô không ăn được vì vậy vẫn luôn nhớ mong, chúng thậm chí còn phong phú hơn cả tối hôm đó.

Có thể bày một bàn thức ăn cấp bậc quốc yến như vậy ở nhà, cũng chỉ có Ân Dĩ Mặc mới có thể làm được.

Ân Dĩ Mặc ngước mắt lên, liếc nhìn Tô Thời Sơ một cái, thấy trong mắt cô lóe lên một tia kinh ngạc, anh cũng không nhận ra khóe môi mình đã nhếch lên.

Người phụ nữ này, thật dễ dỗ dành.

Tuy rằng trong lòng vui sướng, nhưng Ân Dĩ Mặc vẫn như trước đây mặt không cảm xúc, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Ăn đi.”

Tô Thời Sơ cũng không khách khí với anh, giơ đũa lên bắt đầu vui vẻ ăn.

Không thể không nói, đầu bếp mà Ân Dĩ Mặc mời chắc chắn là đẳng cấp của quốc yến, tài nấu nướng của anh ta có thể nói là siêu phàm, Tô Thời Sơ ăn đặc biệt vui vẻ, trên mặt đều cười rạng rỡ như một đóa hoa đang nở.

Có đồ ăn ngon ở trước mắt, ai còn có tâm tư đi so đo với tên đàn ông thối?

Tầm mắt của Ân Dĩ Mặc dừng lại trên mặt cô vài giây, sau đó ngay lập tức dời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

“Chuyến công tác hoãn lại đến ngày mai, ước chừng khoảng nửa tháng.” Giọng của Ân Dĩ Mặc trầm thấp bình tĩnh, giống như một người chồng tốt báo cáo mọi chuyện với vợ.

Chỉ tiếc, Ân Dĩ Mặc cũng không phải.

Nghe vậy, trong lòng Tô Thời Sơ bỗng nhiên khựng lại, bàn tay cầm tôm hùm cũng dừng lại giữa không trung.

Cho nên, anh vẫn muốn xuất ngoại, đi gặp người con gái tên “Thanh Thanh” kia.

Đột nhiên, Tô Thời Sơ cảm thấy bàn thức ăn lớn trước mặt có vị như nhai sáp, khó có thể nuốt xuống.

Cô nghẹn ngào đáp lại, yên lặng đặt đồ trong tay lên bàn, cố gắng kìm nén cảm giác ngột ngạt sắp nổ tung ở trong lồng ngực.

Tô Thời Sơ, tự nhận thức rõ vị trí của mày đi!

“Cô có lời gì muốn nói sao?” Ân Dĩ Mặc nhận ra Tô Thời Sơ có cái gì đó không đúng, nghiêng mặt qua.

Tô Thời Sơ ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn Ân Dĩ Mặc, sau khi im lặng một lúc lâu, cô há miệng: “Tôi...”

Lời còn chưa nói hết, dạ dày cô đột nhiên co giật, sắc mặt kịch liệt thay đổi, cảm giác buồn nôn cùng ghê tởm quen thuộc của tối hôm qua lại ập đến, cô lập tức ngậm chặt miệng, xoay người liền nhanh chóng xông vào nhà vệ sinh.

Tiếp theo là tiếng nôn mửa.

Thấy vậy, Ân Dĩ Mặc hơi nhíu mày, đi theo, vừa định đẩy cửa đi vào, trong nhà vệ sinh liền truyền đến một giọng nói yếu ớt nhưng lại rất cố chấp:

“Ân tổng, anh đừng vào!”

Đứng trước cửa nhà vệ sinh, mặt mày Ân Dĩ Mặc lạnh nhạt, dần dần trở nên bang giá và ớn lạnh.

Tô Thời Sơ đây là ăn gì đó bị hỏng, hay là bị bệnh dạ dày?

Tại sao đang yên đang lành, đột nhiên lại bắt đầu nôn mửa?

Dì Phạm ở một bên nghe được động tĩnh, bà mỉm cười trên mặt nhưng không nói gì, tựa như trong lòng bà đã có đáp án.

Bà ấy đã lớn tuổi nên tự nhiên hiểu được một số chuyện, tối hôm qua bà ấy đã nghe thấy Tô Thời Sơ nôn mửa.

Nhanh như vậy đã tới lần thứ hai, có thể tưởng tượng được...

Đối với tất cả những điều này, Ân Dĩ Mặc cũng không biết.

Chờ Tô Thời Sơ nôn xong, đẩy cửa đi ra, sắc mặt của cô càng thêm tái nhợt, giống như hồn đã lìa khỏi xác vậy.

Ân Dĩ Mặc nhíu mày, áp chế sự lo lắng ở trong lòng, giọng nói lạnh lùng mà không có nhiệt độ: “Sao thế, cô bị dị ứng với hải sản à?”

“Chắc là vậy.” Tô Thời Sơ cảm thấy mệt mỏi, không có tâm trạng tranh cãi với Ân Dĩ Mặc, bây giờ cô chỉ cảm thấy hai chân bủn rủn, muốn tìm một chỗ để nằm xuống.

Thị lực của Dì Phạm tinh tường, tay chân thoăn thoắt, bước nhanh đi tới đỡ Tô Thời Sơ, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, thân thể cô không thoải mái, tôi đỡ cô trở về phòng.”

Trong phòng, nghe được suy đoán của dì Phạm cùng vẻ mặt mang theo gió xuân, Tô Thời Sơ há hốc miệng.

“Tôi...!Tôi có thể đang mang thai?” Đồng tử của Tô Thời Sơ trợn tròn, vô cùng khiếp sợ, trong lúc nhất thời khó có thể tiêu hóa được sự thật này, cô còn có chút hoảng hốt.

Dì Phạm giống như đang nhìn con gái ruột của mình, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, gật gật đầu: “Theo kinh nghiệm của tôi rất có thể là như vậy.

Tuy nhiên để đảm bảo an toàn, phu nhân vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn.”

“Phu nhân, cô thật sự rất may mắn.

Nhanh như vậy có thể mang thai, nếu Ân tổng biết, nhất định sẽ rất vui mừng!” Dì Phạm cười nói, trên mặt đều là nụ cười, hiển nhiên là vui mừng thay cho Tô Thời Sơ.

So với dì Phạm, Tô Thời Sơ rõ ràng không có hứng thú lắm

Cô giật giật môi, phối hợp nặng ra nụ cười: “Cám ơn dì Phạm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.